Đao của Phỉ Thiên Sách giết ra từ quân khu 4 Liên Bang được mệnh danh là “tử thần” của Liên Bang, quân khu 4 nằm ở phần cực bắc của bản đồ sao liên bang, nơi đóng quân cách đại bản doanh hư không tinh thú chỉ một đoạn ngắn tinh hệ.

Tinh thú phía bắc cũng không ngoan như những tinh thú vùng khác, tinh thú ở đây hung bạo đẫm máu, cứ cách một khoảng thời gian lại xâm chiếm tinh hệ để tranh giành tài nguyên của tinh cầu.

Nếu không phải vì có ba thiên hà ngăn cách, còn có đại học Blizzard của Đế quốc thỉnh thoảng đến hỗ trợ vào những thời khắc nguy hiểm, có lẽ tất cả các thành viên của quân khu 4 đã bị giết từ lâu rồi.

Mặc dù vậy, tỷ lệ tổn thất trong chiến tranh của quân khu 4 vẫn luôn duy trì ở top đầu của Quân đội toàn Liên bang.

Những trận chiến diễn ra ngày này qua ngày khác, với tỷ lệ thương vong cao, những người còn sống sót đã sớm điên rồi. Nhưng vì hàng trăm tỷ sinh mạng Liên bang phía sau bọn họ, họ chỉ có thể tiến lên không thể lùi lại.

Loại điên cuồng này, những ngày tháng mà cả ngày chém giết của Phỉ Thiên Sách đã trôi qua tròn năm mươi năm!

Vì vậy, khi Hoắc Tiểu Tiểu từ bỏ súng là sở trường của cô, cầm một thanh đại đao chạy về phía hắn, hắn cảm thấy Hoắc Tiểu Tiểu rất ngu ngốc, nhất là bây giờ hắn vẫn còn đang điều khiển cơ giáp.

Nhóc con này chẳng lẽ không biết khi điều khiển cơ giáp thì sức mạnh tăng gần như gấp trăm lần sao!

“Ba, ba, ba, ba!”

Hoắc Tiểu Tiểu phủi sạch đao, trên mặt đất nổi lên tia lửa “tê tê”, tiếng bước chân của cô từ nhẹ chuyển sang nặng nề, khoảng cách bước chân càng lúc càng lớn, cuối cùng là một tiếng “ba”.

Hoắc Tiểu Tiểu một chân nặng nề đạp lên mặt đất, nhảy lên.

Cả hai cùng lúc giơ tay, nâng dao.

Ba thanh đại dao gần như nhau va vào nhau, điểm khác biệt là người cầm hai thanh loan đao là một cơ giáp, mà người cầm thanh dao rựa chỉ là một cô gái cao chưa tới một mét mốt một mét hai.

Hai người va vào nhau, Hoắc Tiểu Tiểu chỉ bị cơ giáp đẩy lui mười mét.

“Vù”

Phỉ Thiên Sách và cơ giáp cảm nhận tương thông, vì vậy lúc này hắn có thể cảm nhận rõ ràng sự rung động từ bàn tay đang cầm đao của cơ giáp.

“Tích – Cơ giáp tổn thương là 0,1%.”

Trên cửa sổ điều khiển đột nhiên xuất hiện một giao diện màu đỏ , báo cáo với Phỉ Thiên Sách về thiệt hại từ cuộc tấn công vừa rồi.

“Tự nhiên có thể khiến cơ giáp tổn thương!”

Phỉ Thiên Sách sa sầm mặt, nhìn chằm chằm vào Hắc Tiểu Tiểu lại vung dao về phía hắn trên cửa sổ cơ giáp.

Sao có thể được?

Một nhóc con đâm vào cơ giáp không bị đâm thành vỡ thịt nát xương tan, mà chỉ bị đẩy lùi về mười mét. Chẳng lẽ thể lực của đứa trẻ đã đạt đến trình độ S rồi sao?

Sao có thể như thế được!

Thể lực của loài người lúc đầu chỉ đạt cấp E, F,cũng sẽ có một số người bẩm sinh có di truyền xuất sắc có thể đạt cấp D. Nhưng gen bẩm sinh dù xuất sắc đến đâu cũng không thể đạt cấp A trở lên?

Phải biết rằng Chủ tịch Viên người được mệnh danh là Chiến thần, thể lực bẩm sinh cũng chỉ có cấp C. Sau này trải qua luyện tập và dùng thuốc mới đạt được cấp S.

Vậy làm thế nào mà tiểu quỷ này có thể chống chọi với cơ giáp không chết, mà nhìn còn không cần tốn sức lực ?

Phỉ Thiên Sách cả người hoảng hốt, điều này không phù hợp với khoa học ...

“Thật mạnh.”

Hoắc Tiểu Tiểu cảm khái, mặc dù ở thời kỳ hoàng kim của cô hoàn toàn có thể đánh bại Phỉ Thiên Sách, nhưng bây giờ cô quá yếu, vì vậy cô còn lâu mới thoải mái như tưởng tượng.

Vào lúc này, gan bàn tay của cô đang bị đau dữ dội vì đao chấn, năng lượng cuồng bạo lan tràn trong cơ thể Hoắc Tiểu Tiểu, phá hủy tĩnh mạch của cô một cách liều lĩnh.

Với thân thể nhỏ bé hiện tại của Hoắc Tiểu Tiểu, căn bản không thể chịu nổi dị năng thứ hai cuồng bạo.

Dị năng thứ hai của cô thực ra là một thanh đồ đao, khi cầm con đao, sức mạnh của cơ thể sẽ được tăng lên nhiều lần so với ban đầu.

Sự gia tăng này được chia thành bốn cấp, cấp đầu tiên tăng gấp mười lần, cấp thứ hai một trăm lần, cấp thứ ba một ngàn lần. Còn cấp thứ tư, cho đến khi cô chết vẫn chưa thành công mở ra.

Mà theo tình trạng cơ thể hiện tại của cô ấy, mở ra cấp thứ nhất cũng chỉ có thể kiên trì trong mười phút.

Chỉ tăng gấp mười lần, dựa theo thân thể cực kỳ kém cỏi này, sợ rằng cô và cơ giáp vừa đâm vào nhau xương cốt toàn thân liền vỡ vụn.

Vì vậy, một khắc khi cô cầm dao, liền mở dị năng lên cấp thứ hai. Dị năng thứ hai khó điều khiển, tuy mang lại năng lượng khổng lồ, nhưng cũng vô tình phá hủy tĩnh mạch của Hoắc Tiểu Tiểu, nếu không phải dị năng chữa trị gắt gao bảo vệ tâm mạch của cô, sợ là ngay thời khắc cô mở cấp thứ hai của dị năng cô liền mất mạng.

Nhất định phải tốc chiến tốc thắng.

Đao của Hoắc Tiểu Tiểu lại tiến đến, đại đao nặng đến 200 ký lại nhẹ như lông hồng trong tay cô.

Tuy nhiên, chỉ trong chốc lát, đao đã bổ tới mặt của Phỉ Thiên Sách, cảm giác bị áp bức khổng lồ khiến tim của Phỉ Thiên Sách đập nhanh gấp đôi.

Lần này Phỉ Thiên Sách căn bản không kịp tránh, chỉ có thể giơ hai thanh đao,gắng gượng chống đỡ đợt tấn công vừa rồi.

“Két xì xì xì——” giáp của cơ giáp bị lưỡi đao chém trúng, truyền ra âm thanh áp bức không thể chịu đựng được gánh nặng.

Cảm giác đứa trẻ cầm đao trước mặt hoàn toàn không giống dáng vẻ lúc cầm súng, ánh mắt đối phương nhìn hắn như thể đang nhìn một con mồi sắp chết.

Con mồi?

“Ah.”

Phỉ Thiên Sách cười lạnh, hắn có thể sống sót trong Quân khu 4 nơi giống như luyên ngục, lại ngồi vào vị trí phó quân trưởng, cơ giáp cận chiến của hắn có thể yếu ớt mới là trò cưới.

“Tiểu quỷ thật có bản lĩnh, nhưng như thế vẫn chưa đủ!”

Phỉ Thiên Sách ra lệnh cho cơ giáp: “ Khởi động chế độ điều khiển hoàn toàn bằng tay.”

“Nhắc lại mệnh lệnh, khởi động chế độ điều khiển hoàn toàn bằng tay, tích - đã được chuyển sang chế độ điều khiển hoàn toàn bằng tay.”

Toàn bộ hệ thống giao cảm thần kinh hoàn toàn được kết nối với tinh thần lực của Phỉ Thiên Sách, cả người của hắn gần như hợp thành một thể với cơ giáp.

Trong mắt của Hoắc Tiểu Tiểu, cơ giáp giống như được trao cho linh hồn con người, gần như là “sống”.

Chỉ thấy cơ giáp lấy một góc độ cực kỳ khôn ngoan xoay người sang chỗ khác, né đao đang bổ tới của Hoắc Tiểu Tiểu. Cơ giáp đưa lưng về phía Hoắc Tiểu Tiểu, đầu cũng không quay lại lần nữa bổ đao, loạn đao trên tay trái của hắn bổ chính xác vào Hoắc Tiểu Tiểu ở phía còn lại trên không trung.

Lúc này Hoắc Tiểu Tiểu bay lên, hoàn toàn không thể mượn lực, chỉ có thể cầm thanh đao trong tay quét ngang chống đỡ đòn tấn công này.

Chỉ nghe một tiếng “Đoang…”, đại đao trong tay Hoắc Tiểu Tiểu bởi vì lực cực lớn rời khỏi tay, trực tiếp cắm vào bức tường cách đó hơn mười mét.

Một đòn còn chưa kết thúc, một loan đao khác của Phỉ Thiên Sách đã bổ đến trước trán của Hoắc Tiểu Tiểu.

Trực giác đối với nguy hiểm khủng bố của Hoắc Tiểu Tiểu lại phát huy tác dụng, chỉ thấy cô xoay người phần eo cong lại như gãy đôi, cố gắng tránh đòn này. Nhưng cho dù Hoắc Tiểu Tiểu phản ứng nhanh như vậy, đao kia cũng rạch một đường sâu trên tấm lưng gầy của Hoắc Tiểu Tiểu.

Trong phút chốc, máu đỏ rơi trên mặt đất, tạo thành từng vũng máu kinh người.

“Khụ khụ khụ.”

Hoắc Tiểu Tiểu ngã xuống đất, đôi môi tái nhợt giờ đã nhuộm một màu đỏ mê hồn, vết thương trên lưng chảy máu không ngừng.

Cả người như thể một giây sau sẽ mất mạng.

Bãi rác hoạt động hàng trăm năm đã sớm bị trận chiến này phá thành hàng trăm ngàn lỗ. Dưới chiến trường đổ nát này, một cơ giáp màu xanh mờ nhạt từng bước tiếp cận tới gần một cô bé.

Dọc con đường mà cơ giáp đi đến đầy rẫy người máy nhỏ đang điên cuồng tiến lên. Những người máy nhỏ này như những con thiêu thân lao vào ngọn lửa, liều mạng ngăn cản bước chân của cơ giáp. Ngay cả khi một cánh tay bị thợ máy đập nát, cũng sẽ nhanh chóng đứng dậy ,tiếp tục tấn công bằng cánh tay còn lại.

Đây có phải là cơ giáp không?

Hoắc Tiểu Tiểu mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ điên cuồng.

Trên màn ảnh, tay của Tạ Tây Từ ở phương xa gần như sắp thành hư ảnh, chỉ thấy đôi mắt cậu đỏ bừng hô lên: “nhóc ăn mày cố kiên trì!”

Nụ cười của Hoắc Tiểu Tiểu càng lúc càng đậm, dị năng thứ hai trong cơ thể tuyệt vọng kích hoạt đến cấp thứ ba, năng lượng cuồng bạo khiến làn da của Hoắc Tiểu Tiểu rỉ ra máu đỏ.

Dị năng chữa lành đang chạy đua với thời gian để cứu tâm mạch cô, trong khi dị năng thứ hai không chút cố kỵ phá hủy. Giống như một người bị người ta liên tục đập nát, bị người dùng kim chỉ khâu lại, sau đó bị đập nát rồi khâu lại ...

Khùng sao?

Nhưng trong tận thế, Hoắc Tiểu Tiểu ngày nào cũng sống như vậy.

Chỉ cần cô không chết, chỉ cần cô còn thở, cô sẽ là người cuối cùng còn sống.

Hoắc Tiểu Tiểu đưa tay lên lau vết máu nơi khóe miệng, khẽ đưa tay lên, đại dao cắm trên tường đằng xa trong nháy mắt biến mất, sau đó liền thu lại trong lòng bàn tay của cô.

Cô chống đao đứng lên, mỉm cười khoát tay với cậu bé đang chạy về phía mình: “Nhóc con, nhớ báo đáp”.

Sau đó, Hoắc Tiểu Tiểu nhìn lên người sắt khổng lồ đang đến gần, nở một nụ cười điên cuồng.

“Đầu trọc, bây giờ mới là kết thúc.”

Từ góc nhìn của Phỉ Thiên Sách, Hoắc Tiểu Tiểu trực tiếp biến mất tại chỗ, giống như một bóng ma đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, đồ dao như mang theo kình phong đập vào vai phải của cơ giáp, mượn trọng lực, chém mạnh vào cánh tay phải của cơ giáp.

“Keng…”

Một cánh tay khổng lồ làm bằng thép từ trên cao rơi xuống mặt đất, nơi bị cắt lộ ra vô số tia sang rối loạn phức tạp, âm thanh của dòng điện vang lên “Xì xì xì”.

Sau khi Hoắc Tiểu Tiểu trở lại mặt đất, nhún chân, sàn nhà bị năng lượng tràn ra dưới chân của cô từng tấc vỡ tan, trực tiếp biến thành bụi xám.

Cô lại nhảy vọt lên, thân hình nhỏ bé của cô bay trên không trung, lộ ra trong tầm mắt của Phỉ Thiên Sách. “Keng--” một tiếng, lần này đao va vào nhau, nhưng thay vào đó con đao trên tay trái của Phỉ Thiên Sách tuột khỏi tay.

Lợi dụng cú va chạm này, Hoắc Tiểu Tiểu đạp lên đầu cơ giáp, cúi người tránh thoát cái đánh từ Phỉ Thiên Sách, rồi trực tiếp ném đao ra ngoài.

Ngay khi đồ đao toàn thân màu đen bị ném ra, trên thân đao xuất hiện những hoa văn màu đỏ sẫm. Đồ dao dài hai mét xen lẫn những tiếng gầm rú, như muốn xé toạc không khí xung quanh.

Tạ Tây Từ đứng trên đống đổ nát, nhìn thanh đại dao trượt ra một đường vòng cung đẹp mắt trong sảnh, rồi xuất hiện từ phía sau cơ giáp.

Chỉ nghe tiếng “đâm”, cổ cơ giáp dễ dàng bị đại dao cắt ngang, lúc này hệ thống điều khiển hoàn toàn bị vô hiệu hóa do mất kết nối với nguồn năng lượng trung tâm, mắt của cơ giáp lóe lên ánh sáng màu xanh rồi tối đi.

“Oành…”

Một cái đầu khổng lồ rơi khỏi vai của người khổng lồ rơi đập xuống đất, vô số đá vụn văng tung tóe, làm nổi lên những đám bụi to lớn.

Trong bầu không khí xám xịt này, Tạ Tây Từ nhìn thấy Hoắc Tiểu Tiểu đang từ trên không vững vàng đáp xuống đầu cơ giáp.

Cô bé cầm thanh đao khổng lồ trong tay khẽ nhướng mắt, để lộ một đôi mắt hạnh tròn xoe.

Một giọng nói tươi cười lọt vào tai cậu: “Bây giờ cậu còn cho rằng tớ đang khoác lác sao?”

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play