“Ba Hoắc, thái bình thịnh thế mà ba nói thật sự tồn tại ư?”

“Có khi nào ba Hoắc lừa con chưa, lúc đó bầu trời màu xanh lam, mọi người an cư lạc nghiệp, giúp đỡ lẫn nhau...”

Tuy rằng thịnh thế kia đã vô cùng xa xôi, xa đến mức những người từng trải qua đều có cảm giác đó chỉ là một giấc mộng.

Thế kỷ thứ 23, Mặt Trời biến đổi, bất ngờ thay đổi quỹ đạo tới gần Trái Đất, hoàn cảnh Trái Đất nhanh chóng trở nên tồi tệ. Cùng lúc đó, một đám khách từ bên ngoài tướng mạo giống như heo mang theo vi-rút đáp xuống Trái Đất, sinh vật trên Trái Đất lập tức bị nhiễm bệnh độc, biến dị. Những sinh vậy biến dị do vi-rút tận thế này không chỉ trở nên cực lớn hung ác, toàn thân còn chứa đầy vi-rút, một khi con người bị thương cũng sẽ bị vi-rút lây nhiễm, lưu lạc thành tang thi.

Từ nay về sau, con người tiến vào thời đại tận thế.

Vì sống sót, bản thân con người cũng bắt đầu tiến hóa, những người có thể tiến hóa được gọi chung là Dị Năng Giả, cũng được xưng là người cứu thế.

Cứu thế như thế nào, Hoắc Tiểu Tiểu không biết, cô chỉ biết người đàn ông bên cạnh đã cứu mạng cô, nuôi cô lớn lên ở nơi tận thế ăn tươi nuốt sống này.

Vì thế thân là cường giả hai hệ dị năng, cô làm việc nghĩa không chùn bước đến đây chịu chết.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn về phương xa.

Một vùng tang thi heo đông nghìn nghịt như châu chấu, cuồn cuộn chạy về phía bọn họ.

Vùng này chính là chỗ đóng quân của tang thi heo, phạm vi trăm dặm, ngay cả Dị Năng Giả cấp S cũng không dám tùy tiện tới gần.

Mà trên gò núi lại có một người đàn ông lớn tuổi và một cô gái nhỏ.

Trong tiếng ‘ầm ầm’, Hoắc Tiểu Tiểu nhắm mắt lại, nhẹ nhàng hỏi: “Ba Hoắc, nhiều tang thi heo như vậy, chúng ta giết hết được ư?”

Bị hỏi, cuối cùng người đàn ông cũng xoay người, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn cũng ông hiện lên một nụ cười, trả lời câu hỏi của cô gái nhỏ: “Tiểu Tiểu, tận thế này, luôn có người đi kết thúc nó.”

Người đàn ông nhảy xuống gò núi, giọng nói vang vọng một lúc lâu trên cánh đồng hoang dã.

“Tiểu Tiểu không cần sợ, nhớ nắm chặt đao...”

...

Đau nhức, đau quá.

Lẽ nào cô vẫn chưa chết?

Đập vào mắt là một vùng máu tươi, Hoắc Tiểu Tiểu khẽ nhăn mũi, là mùi máu.

“Đánh chết nó cho bản thiếu, một tên ăn mày rác rưởi cũng xứng tham gia khảo hạch của Học viện Thiên Tế?”

“Đúng đấy, ba mày còn không có tên, dựa vào cái gì một tên ăn mày như mày lại có danh sách! Không phải anh mày từng là Cơ Giáp Sư cấp C của Học viện Thiên Tế à? Tinh thần lực cũng không phải đồ di truyền. Hơn nữa thằng anh trai chết sớm của đứa ăn mày kia đã chết trong cuộc chiến phòng thành rồi.”

“Phế chân nó cho tao, đã làm ăn mày thì làm cho giống một chút. Chậc, nhóc ăn mày, nói không chừng chờ mày tàn phế, có người tốt bụng thấy mày tàn tật lại cho mày nhiều thức ăn hơn đấy. Ha ha ha, đến lúc mày phải cảm tạ tao rồi...”

Là tên nào không có mắt ầm ĩ thế, đao của bà cô này đâu rồi?

Hoắc Tiểu Tiểu còn chưa mở mắt, tay đã sờ soạng xung quanh.

“Shhh, đao giết heo của mình đâu?” Hoắc Tiểu Tiểu vỗ mặt, lại cảm thấy lòng bàn tay ướt đẫm.

Không tìm được đao, cuối cùng Hoắc Tiểu Tiểu đành mở mắt, trong cơn hốt hoảng, cô thấy được một vùng trời màu xanh.

Bầu trời vừa xanh thẳm vừa trong veo, giống như thắp lên tia sáng trong lòng cô, không khác gì tấm ảnh bầu trời lúc thịnh thế mà ba Hoắc cho cô xem.

“Đây là...”

Tay tìm đao của Hoắc Tiểu Tiểu dừng lại, nhìn bầu trời xanh thẳm kia, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần.

Từ khi cô sinh ra, bầu trời luôn có màu vàng, Mặt Trời cực lớn đỏ như máu luôn treo phía chân trời. Trái Đất chưa từng có ngày đêm luân phiên, cô chưa từng tin tưởng trời sao và trời xanh trong bức vẽ thái bình thịnh thế có tồn tại.

Mà bây giờ, khi màu xanh thiên thanh này xuất hiện trước mắt cô như một bức tranh, vành mắt Tiểu Tiểu bỗng đỏ ửng.

“Ba Hoắc, bầu trời thật sự có màu xanh.”

Lúc cô lơ đãng nói ra câu này, ký ức cũng ùa về trong đầu.

Bây giờ cô mới hiểu được, thế mà bản thân lại xuyên đến thời đại vũ trụ, trở thành một nhóc ăn mày cửa nát nhà tan trên một tinh cầu ở Đế quốc H12. Một ngày trước, một người đàn ông mặc quân trang tìm được nguyên chủ, nói cho cô ấy biết anh trai cô ấy là Cơ Giáp Sư cấp C của Học viện Thiên Tế, dùng tính mạng nhận được quân công, đổi lấy cho cô ấy một suất tham gia khảo hạch của Học viện Thiên Tế tinh cầu H12.

Đừng xem thường một cái danh sách nho nhỏ, Học viện Thiên Tế là học viện trung cấp duy nhất trên tinh cầu H12 xa xôi hẻo lánh này, đây là địa phương duy nhất có thể thức tỉnh tinh thần lực ngoại trừ quân đội.

Trên tinh cầu cấp thấp thiếu thốn vật tư, người dân bình thường không có điểm cống hiến thì hoàn toàn không có tư cách nhận được danh sách, càng không nói đến nguyên chủ chỉ là một nhóc ăn mày không có nhà để về.

Đáng tiếc vì tránh né mấy đứa trẻ xấu đánh chửi, nguyên chủ chạy ra khỏi nhà, làm một đứa trẻ không có sức lao động lang thang bên ngoài hơn một tháng mới được chính phủ tìm thấy.

...

“Ài, nhóc ăn mày, mày nhìn cái gì thế?”

“Nhóc ăn mày? Mịa, đừng giả chết với bản thiếu.” Thằng nhóc vây quanh Hoắc Tiểu Tiểu thấy cô cứ nhìn lên trời sững sờ, đột nhiên cảm thấy bản thân mất hết mặt mũi: “Đồ ăn mày rác rưởi!”

Một cái chân to quét ngang, bỗng chặn lại bầu trời xanh lam trước mặt Hoắc Tiểu Tiểu, hung ác đạp xuống mặt cô.

Cái chân kia còn chưa kịp tới gần đã bị một bàn tay nhỏ bé xinh xắn bắt lại, Hoắc Tiểu Tiểu lộn mèo một cái, ném thẳng đối phương ra xa.

“A... Rầm!”

Chủ nhân của cái chân kia bị ném thẳng lên tường, phản lực lớn đến nỗi bức tường phía sau lõm xuống thành một hình người.

“Tô thiếu!” Đám tùy nhỏ bên cạnh thằng nhóc kia hoảng hốt chạy về phía thằng nhóc bị ném ra xa.

Sau khi thằng nhóc gọi là Tô thiếu kia té xuống thì lảo đảo đứng dậy, hung ác mắng: “Mẹ kiếp, còn dám phản kháng? Cùng lên, giết chết nó cho tao!”

Hoắc Tiểu Tiểu còn chưa kịp tiêu hóa ký ức trong đầu, một cái nắm tay còn lớn hơn cả mặt cô bất ngờ lao đến trong tiếng gió rít gào.

Hoắc Tiểu Tiểu híp mắt, nghiêng đầu, thoải mái tránh khỏi, sau đó nhảy lộn mèo, giẫm một cước lên lưng đối phương, đạp người ta nằm bò xuống đất. Ngay sau đó cô dùng hai cánh tay ôm lấy tay người bên phải, xoay tròn 180 độ, quăng người ra ngoài.

Thằng nhóc bị bắt chỉ cảm thấy trời đất như sụp đổ, cả thế giới chao đảo, sau đó bị một lực lớn đánh vào tường.

“Rầm...”

Chỉ thấy trên bức tường lõm thành hình người kia, ngay bên cạnh lại xuất hiện thêm một hình người nữa.

Người một nhà, thật chỉnh tề.

“Ừng ực.” Không biết ai bắt đầu nuốt nước bọt.

“Tô Tô Tô thiếu, còn còn đánh nữa không?” Thằng nhóc duy nhất còn đứng vững, đỡ Tô thiếu vừa leo xuống tường, run rẩy hỏi.

“A a a... Đau quá đau quá...”

Tô thiếu kia vừa muốn nói chuyện thì thầy tùy tùng nhỏ bị đánh khảm vào tường rớt xuống đất, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết như heo.

Hoắc Tiểu Tiểu nhíu mày, tố chất thân thể của người thời đại tinh tế tốt như vậy à? Đổi lại người thường ở tận thế, té như vậy không tàn phế cả người cũng bị phế nửa người.

“Rầm...”

Cùng lúc thằng nhóc kia té xuống, mặt tường phía sau cũng không chịu nổi gánh nặng, ngã rầm xuống đất cuốn lên một mảnh bụi bặm.

Đám nhóc vây quanh Hoắc Tiểu Tiểu không hẹn cùng lùi về sau một bước dài.

“Mày mày, nhóc ăn mày, mày chờ đó cho tao, có danh sách thì thế nào, sao Học viện Thiên Tế sẽ thu nhận một đứa học sinh là ăn mày như mày chứ.

Tô thiếu run rẩy được tùy tùng bên cạnh nâng đỡ thốt ra mấy câu tàn nhẫn, bỗng thấy nhóc ăn mày trước mặt siết chặt nắm đấm thì sợ hãi, vội vàng quay đầu rời đi: “Mau mau mau, đi mau.”

Nếu như đổi lại trước đây, Hoắc Tiểu Tiểu đã vung đao rồi. Ở tận thế, đối với kẻ thù của mình, nếu hôm nay không giết chết đối phương, ngày sau có thể chính là ngày chết của bản thân.

Chẳng qua ký ức trong đầu nói cho cô biết, ở nơi này giết người là phạm pháp, trong tình trạng chưa rõ ràng, Hoắc Tiểu Tiểu sẽ không tùy tiện gây chuyện. Ba Hoắc nói, trước khi biết rõ tình huống, phải học được cách che giấu.

Dõi mắt nhìn đám nhóc đang sợ hãi chạy trốn, Hoắc Tiểu Tiểu mới chợt nhận ra hiện tại cô chỉ là một đứa trẻ cao chưa tới mét hai. Hơn nữa sau lưng còn có một miệng vết thương vừa dài vừa sâu đang chảy máu, rơi xuống đất tí tách thành vũng máu.

E rằng nguyên chủ vì mất máu quá nhiều nên mới chết đi, cộng thêm hồi nãy cô giày vò một lúc mà thân thể này bắt đầu ngân lên tiếng chuông cuối cùng.

Nếu như cô không tự cứu, chỉ sợ cùng lắm ba phút sau, Hoắc Tiểu Tiểu phải tạm biệt cái mạng nhỏ này rồi.

“Ài.” Hoắc Tiểu Tiểu thở dài một hơi, nhắm mắt, một vầng sáng dịu đang phát ra từ trong cơ thể cô, bao bọc toàn bộ người cô ở bên trong, vầng sáng này chỉ kéo dài mấy giây rồi biến mất không thấy gì nữa.

Mà sau khi vầng sáng biến mất, vết thương kinh khủng sau lưng Hoắc Tiểu Tiểu cũng ngừng chảy máu, thậm chí còn có dấu vết kết vảy.

Đây là song hệ dị năng cấp S, Chữa Trị.

Lúc cô vừa xuyên qua đã cảm nhận được, chẳng biết tại sao mà dị năng trong cơ thể cô cũng xuyên tới đây, chẳng qua thân thể này quá yếu ớt, dị năng chỉ còn một phần mười. Dị năng Chữa Trị miễn cưỡng có thể dùng, mấy loại dị năng bá đạo khác cưỡng ép sử dụng thì cô phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng.

Làm xong tất cả, Hoắc Tiểu Tiểu đi về trước vài bước, nhặt cái áo khoác đám người kia không lấy đi lên, khoác lên người.

Bộ quần áo ban đầu của cô dính đầy máu và vết bẩn, nếu cứ đi ra ngoài như thế này, sợ rằng sẽ gây ra hiểu nhầm không cần thiết.

Chỗ ngoặt chính là con đường phồn hoa nhất trên tinh cầu H12, người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.

Đủ loại phi hành khí bay lượn giữa các tòa nhà cao tầng, trên đường là các loại máy móc mà Hoắc Tiểu Tiểu chưa từng thấy qua.

Đây chỉ là một tinh cầu cấp thấp trong Đế quốc nhưng lại là một thế giới phồn hoa mà Hoắc Tiểu Tiểu chưa từng nhìn thấy, thật sự không biết tinh cầu thủ đô của Đế quốc trong trí nhớ của nguyên chủ có dáng vẻ gì.

Ngay khi Hoắc Tiểu Tiểu định nhấc chân rời đi, một cậu bé đã va vào người cô.

“Nhìn đường đi.” Hoắc Tiểu Tiểu vươn tay giữ chặt cậu bé, không vui nhíu mày, vốn định đỡ lấy bả vai nhưng vì chiều cao không đủ nên chỉ có thể ôm đến ngang lưng.

Cậu bé không quá mười một, mười hai tuổi, mặc một chiếc áo choàng kéo, đeo mặt nạ. Chiếc mũ của cậu bị trượt xuống vai do va chạm, để lộ ra một mái đầu tóc trắng bạc. Trên trán cậu có một vết sẹo nhỏ, xẹt ngang qua trán, chui xuống dưới lớp mặt nạ màu đen.

Điều đáng chú ý hơn chính là đôi mắt xanh lam tuyệt đẹp của cậu, rất giống với màu sắc bầu trời hôm nay. Tuy nhiên đôi mắt ấy lại không có vẻ dịu dàng mà tràn đầy hoảng sợ và thù địch.

Lúc này, cậu mới nhận ra mình đụng phải một tên ăn mày bẩn thỉu, lửa giận trong mắt thiếu niên đã giảm bớt, thở gấp xin lỗi Hoắc Tiểu Tiểu rồi lại đội mũ lên, che đi đầu tóc dễ gây chú ý, nhanh chóng biến mất trong biển người.

Có người qua đường nhìn thấy cảnh này không khỏi thở dài: “Oa, màu tóc của đứa bé vừa rồi thật đẹp, rất giống Thái tử điện hạ.”

Một người khác đáp: “Tôi nghe nói Thái tử điện hạ đã thức tỉnh tinh thần lực song cấp S! Không biết có phải thật không, tinh thần lực song cấp S, có 80% khả năng là cụ thể hóa tinh thần lực đấy!”

“Khi Đại Tế Ti thức tỉnh cũng đã ở song cấp S, hiện tại vẫn chưa cụ thể hóa. Anh dám nói Đại Tế Ti không có thiên phú? Cho nên nói chuyện này chưa chắc đâu.”

“Hình như mọi người nói đáng tiếc là song cấp S, cường giả song cấp S cũng là cơ hội trăm năm mới có thể có? Lại nói tiếp, chỉ có cường giả cấp độ này mới có tư cách khống chế siêu thần cơ giáp. A, tôi rất mong thái tử điện hạ khống chế siêu thần cơ giáp...”

“Vậy cũng phải đợi sau khi điện hạ trưởng thành, hiện tại điều điện hạ nên làm là củng cố tinh thần lực, dù sao cấp độ A và trở lên và tinh thần lực vừa thức tỉnh đều cực kỳ không ổn định...”

Siêu thần cơ giáp? Cơ giáp là cái thứ gì, trong trí nhớ của nguyên thân chỉ biết là để có được thân phận công dân ở đế quốc, vào mười một tuổi mọi người đều sẽ thức tỉnh tinh thần lực, chỉ cần tinh thần lực đạt tới cấp độ C, liền có thể tiến vào học viện để học tập.

Theo suy nghĩ của nguyên thân, chỉ cần khi mình thức tỉnh tinh thần lực đạt tới cấp độ C, cuối cùng cô sẽ không sống cuộc sống đầu đường xó chợ này nữa.

Chỉ là tinh thần lực đã thức tỉnh thì có lợi gì? Hoắc Tiểu Tiểu không biết.

Ký ức Hoắc Tiểu Tiểu nhận được đều bị đứt quãng, cơ bản chỉ có nhặt đồ bỏ mới đi mua hình ảnh tả tơi này. Xem ra cô chỉ có thể dựa vào chính mình, chậm rãi hiểu rõ thế giới này.

...

Mặt trời sắp xuống núi, Hoắc Tiểu Tiểu tăng tốc đi về nhà.

Căn cứ vào con đường trong ký ức, vượt qua ngõ nhỏ n lần, đi trên đường gần hơn một tiếng, rốt cục cô đã tới chỗ dân... Bên cạnh trạm xử lý rác thải.

Nơi này và đường phố phồn hoa cô vừa thấy hoàn toàn là cách biệt một trời một vực, toàn bộ rác thải của tinh cầu H12 đều bị chất đống ở nơi này, đồ bỏ đi một đống một đống, cơ bản đều cỡ bốn năm mét, từ xa nhìn lại thì như là từng tòa nhà.

Vào buổi Hoắc Tiểu Tiểu đi qua đoạn đường đó đã có đống rác thải bị chất thành từng đống, cô tốn sức đi đường vòng một lúc mới tìm được nơi trong trí nhớ.

Cô yên lặng đẩy ra rác thải mới chất đống trước nhà mình, một cửa xe cơ giáp bị bỏ hoang xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện trước mắt cô.

Tiếng gió hú qua, đột nhiên tay Hoắc Tiểu Tiểu định mở cửa dừng lại, cô quay người rón rén nhặt thanh sắt bị vứt bỏ ở bên cạnh lên.

Xung quanh yên tĩnh đến nỗi cô có thể nghe được tiếng chuột đi ngang qua đống rác.

Không biết qua bao lâu, xe xả rác thải mới bắt đầu gỡ phể phẩm.

Trong tiếng rác thải ầm ầm rơi xuống, cô nhanh chóng đem cửa xe mở ra, đồng thời nắm chặt thanh sắt trong tay, bỗng nhiên cô đánh về phía trước.

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play