Không có cuộc đấu tranh sinh tử như trong tưởng tượng, cũng không có máu chảy thành sông trong tưởng tượng. Cây gậy trong tay Hoắc Tiểu Tiểu vốn dĩ dừng lại ở chiếc mũi của cậu bé, thiếu một mi-li-mét nữa thôi cũng có thể chạm vào làn da mỏng manh của cậu bé.

“Thình thịch…” Trong khung cảnh im lặng dường như có thể nghe thấy nhịp tim đập dữ dội của hai người.

Ngay lúc này Tạ Tây Từ còn không dám thở mạnh, vừa lúc cậu nghe thấy tiếng cửa mở lớn, một bóng người lao về phía cậu như một chiếc xe đua, cùng với đó là tiếng gió gào thét kéo tới. Toàn bộ quá trình diễn ra chưa tới một giây, cho dù tinh thần lực của cậu không kiệt quệ thì khó tránh khỏi đòn công kích này.

Nếu vừa rồi người này không kịp thời dừng lại, e rằng giờ phút này đầu của cậu đã nở hoa rồi.

Khoan đã, sao hai tay nắm thanh sắt lại nhỏ thế này?

Tạ Tây Từ thuận theo đôi bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu, nhìn chủ nhân của đôi tay.

Đó là một đứa trẻ khoảng năm hoặc sáu tuổi, mặc một chiếc áo khoác rộng màu xám tro và đi đôi ủng Martin cũ nát dành cho người lớn. Trên khuôn mặt vừa nhỏ vừa gầy dính đầy bụi cát, nhìn không ra được dung mạo ban đầu. Chỉ có một đôi mắt như hạnh nhân vừa to vừa tròn, trông rất lanh lợi. Và tóc của đứa bé ấy bù xù như tổ chim.

Bộ trang phục này trông rất quen thuộc...

Này? Đây không phải là tên ăn mày bị cậu đánh trên đường à?

Không phải chứ, cậu là một thiên tài trốn thoát khỏi một tên côn đồ máu mặt nghe tới đã thấy sợ, nhưng lại xém chút nữa chết dưới tay một đứa trẻ thấp hơn cậu một cái đầu sao?

Tư thế của cô bé lúc này cũng rất lạ, bởi vì cây gậy tương đối ngắn, cô bé lúc này đang độn thêm vào chân, nếu như không có đồ đệm chân, cây gậy chỉ có thể tới cằm của cậu ta. Hơn nữa đường kính của cây gậy lớn hơn tay của cô bé rất nhiều, cô bé cầm cây gậy cũng khiến người ta cảm thấy rất mất sức khi cầm nó.

Tâm trạng Tạ Tây Từ lúc này càng thêm phức tạp, nếu là nam nhân trưởng thành thì có thể chấp nhận, nhưng rõ ràng là một cô gái gầy gò yếu ớt, thấp hơn cậu ấy một cái đầu.

Tất cả những cô gái mà cậu ấy từng thấy đều ngồi yên lặng trên những chiếc ghế được trang trí lộng lẫy, nói chuyện nhẹ nhàng, mỉm cười và chào mọi người một cách nhẹ nhàng từ tốn...

Đối mặt nhìn nhau nửa phút, Hoắc Tiểu Tiểu lên tiếng trước: “Tên nhóc này, cậu ở đây làm gì. Đây là trạm thu gom rác thải. E rằng ở đây không có thứ cho một tên quý tộc như cậu cần đâu.”

Bị đứa nhỏ ngay trước mặt gọi là tên nhóc, sắc mặt Tạ Tây Từ càng thêm khó coi: “Cậu gọi ai là tên nhóc?”

“Gọi cậu đó.” Hoắc Tiểu Tiểu ôm lấy vai.

Tạ Tây Từ buồn bực khó chịu, lại có thể bị một đứa nhỏ gọi mình là nhóc con, rõ ràng cậu ấy cao hơn cô một cái đầu. Nhưng nghĩ tới vừa rồi cậu ấy suýt nữa bị đánh bay bằng một cây gậy, Tạ Tây Từ liền cẩn thận ngậm miệng lại.

Cậu ấy lặng lẽ đè lại nhịp tim đang đập dữ dội vừa rồi, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra tìm một nơi sạch sẽ ngồi xuống: “Đây là nhà của cậu sao? Cậu quan tâm làm gì.”

“Này… đây thực sự là nhà của tớ.”

Tạ Tây Từ bị lời nói ấy nuốt chửng lại.

Nhìn vào cái nơi gọi là nhà này, chỉ có một cánh cửa và một cái thùng cũ nát.

“Cậu, cậu nói dối, làm sao có người sống ở nơi như vậy!”

“Cánh cửa mà cậu ngồi ở dưới mông là giường của tớ.”

Nhìn thấy cậu nhóc trước mặt đang trừng to đôi mắt màu xanh biếc , Hoắc Tiểu Tiểu bĩu môi, đối với cô mà nói, trước khi gặp ba Hoắc, ngủ đã là một chuyện cực kỳ xa xỉ, huống chi là ngủ trên giường.

Vì vậy, cô đã du hành đến không gian giữa các vì sao và trở thành một người ăn xin nhỏ bé với một gia đình cửa nát nhà tan, cô đã thích nghi rất nhanh.

“Chuyện này sao có thể ...” Giọng điệu của Tạ Tây Từ càng ngày càng thấp, ảo não cúi đầu xuống.

Thế thì cậu ấy phải làm sao bây giờ, bên ngoài trạm thu gom rác có truy binh đuổi theo, cậu ấy chắc chắn sẽ chết trong tay những kẻ đó.

Chỉ cần...

“Này.” Hoắc Tiểu Tiểu gọi cậu ấy trở lại thực tại: “Cậu đang trốn người sao?

Thân người của Tạ Tây Từ sững lại, ánh mắt cậu ấy trở nên sắc bén nhìn Hoắc Tiểu Tiểu.

Cậu rõ ràng là một cậu bé mười một mười hai tuổi, nhưng lúc này cậu lại nhạy cảm và cảnh giác như một con thú nhỏ bị thương, gai dựng lên mọc trên người . Đôi mắt xinh xắn đầy vẻ phòng thủ và lo lắng.

Hoắc Tiểu Tiểu nhìn có chút khó xử nhìn đôi mắt ướt đẫm.

“Đừng nhìn tớ như vậy, tớ sẽ không tố cáo cậu đâu. Dù sao tớ đi ra ngoài tố cáo về cậu, tớ cũng không thu được lợi ích gì.”

Giọng nói của cậu bé đột nhiên trở nên lạnh lùng: “Nếu như tớ nói phần thưởng sau khi tố cáo tớ trị giá ngàn đô đấy.”

“Cái đó cũng phải liều mạng mới đạt được .”

Hoắc Tiểu Tiểu giễu cợt, biểu cảm của cô lúc này không ăn khớp với độ tuổi của cô : “Vì vậy tớ sẽ không tố cáo cậu, nhưng cậu hãy nhanh chóng lập tức rời đi, tớ chỉ là một tên ăn mày không thể phù hộ cho cậu.”

Đôi mắt Tạ Tây Từ mở to đầy oan ức: “Tớ thực sự phải rời đi sao?”

“Nếu không thì sao… Đúng rồi, từ trạm rác đi về phía tây, có một tiệm sửa xe bỏ hoang, cậu có thể đi tới đó ẩn trốn.”

“...À, cảm ơn cậu rất nhiều.”

“Ừm.”

Cậu bé sau khi nói lời cảm ơn xong liền đứng dậy đi ra ngoài, bóng lưng cậu ấy có chút cô đơn. Hoắc Tiểu Tiểu nhướng mày, không nói lời nào, trong đầu chợt lóe lên một thứ gì đó.

Ngay khi Tạ Tây Từ đi ngang qua Hoắc Tiểu Tiểu, chiếc nhẫn màu đỏ trên ngón tay cái của cậu ấy đột nhiên sáng lên, sau đó một giọng nữ máy móc vang lên trong không trung.

“Tích! Phát hiện gen cấp SS, cơ giáp Nhã Điển Na siêu thần sẽ kích hoạt và khởi động lại trong vòng mười lăm giây.”

Cơ giáp Nhã Điển Na siêu thần? Đây là cái gì vậy?

Trong ánh mắt nghi hoặc của Hoắc Tiểu Tiểu, Tạ Tây Từ trợn to hai mắt nhìn: “Này? Tớ đeo nó lâu như vậy, cuối cùng Nhã Điển Na bằng lòng nhận ra chủ nhân rồi sao?”

“Mười, chín, tám, bảy...”

“Tích! Gen cấp SS của vật chủ không đạt tới 90%, cơ giáp không thể khởi động. Xin nhắc lại, cơ giáp không thể khởi động.”

Đèn đỏ lại tắt ngúm dưới cái nhìn chăm chú của hai cặp mắt.

“A, tại sao lại thất bại rồi”

Tạ Tây Từ ngẩng đầu lên, nhưng lại đụng phải một đôi mắt sâu thẳm, vừa lúc Tạ Tây Từ cảm thấy người đứng trước mặt mình sắp muốn giết người cướp của, Hoắc Tiểu Tiểu nghiêng đầu hỏi cậu ấy: “Siêu cấp cơ giới là gì “

Tạ Tây Từ ​​hỏi thăm dò: “Cậu không biết sao?”

Hoắc Tiểu Tiểu lắc đầu, thành thật trả lời: “Tớ không biết.”

“Đây không phải đồ vật ai cũng biết sao?”

Hoắc Tiểu Tiểu nheo mắt lại, lộ ra một tia nguy hiểm bức người.

“À à à, không, không phải, một số người cũng sẽ không biết về cơ giáp này, siêu cấp cơ giới này là, nó là ...”

“Là gì hả?”

Tạ Tây Từ nuốt nước bọt xuống, đúng là cơ giáp là do con người tạo ra, nhưng siêu cấp cơ giáp là cơ giáp duy nhất có linh hồn, nói cách khác cơ giáp phụ linh là cơ giáp có linh hồn, và có ý thức của chính mình. Mặc dù chỉ có những cường giả khác ở song cấp S mới đủ tiêu chuẩn để điều khiển cơ giáp siêu thần, nhưng chỉ khi có đủ tiêu chuẩn, chứ không phải mọi cường giả song cấp S đều có thể nhận được sự chấp thuận của siêu cấp cơ giáp.

Vì vậy, mỗi siêu cấp cơ giáp đều được gọi là bảo vật vô giá, thậm chí còn quý giá hơn cường giả song cấp S.

Vì vậy, làm sao cậu ấy dám nói cho Hoắc Tiểu Tiểu biết giá trị thực sự của siêu cấp cơ giáp này.

“Cái siêu cấp cơ giáp này là chỉ cần cô trúng tuyển vào học viện cơ giáp, trường học sẽ cử bạn đi một chuyến.”

Đúng vậy, dù sao thì trường học cũng sẽ cử người đi, dù sao cô cũng không có thân phận là cư dân đế quốc, cô vốn dĩ không có cơ hội tham gia kỳ kiếm tra đánh giá ...

“Thì ra là như vậy ...” Hoắc Tiểu Tiểu cong cong khóe miệng, tên nhóc này muốn lừa gạt ai chứ, người đi đường cho rằng siêu cấp cơ giáp này chỉ có thể bị cường giả của song cấp S khống chế, xem ra đây là điều tốt... Nhưng dù sao kì kiểm tra đánh giá của trường học , dù thế nào đi chăng nữa thì cô đều phải đi, dù sao cô không muốn ở lại trạm thu gom rác này cả đời.

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Hoắc Tiểu Tiểu, trong lòng Tạ Tây Từ có một dự cảm không lành, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ thì đã nghe thấy bụng mình phát ra tiếng kêu “rộp rộp”.

Hoắc Tiểu Tiểu :?

Tạ Tây Từ nhịn đến đỏ mặt, bỏ trốn một ngày một đêm, cậu căn bản không có thời gian và tiền bạc để đi ăn cả. Cái bụng này sớm hơn hay muộn hơn cũng không thèm kêu, cố tình ngay lúc này mới phát ra tiếng, thật mất mặt quá đi. Nhất là cậu ấykhông biết tại sao, chỉ là không muốn xấu hổ ngay trước mặt cô gái nhỏ trước mặt.

“Cậu đói bụng rồi.” Tuy rằng là một câu hỏi, nhưng Hoắc Tiểu Tiểu lại nói như một câu trần thuật.

“...không đói.”

Hoắc Tiểu Tiểu mặc kệ cậu ta, đi tới trước chiếc hộp bị vỡ ở bên cạnh, mở ra, thấy hai lọ dung dịch dinh dưỡng được bọc cẩn thận bằng vải từ trong đống mảnh vỡ.

Thật ra không thể gọi là dung dịch dinh dưỡng được, hai lọ dung dịch dinh dưỡng này là loại dung dịch dinh dưỡng do đế quốc sản xuất không đạt tiêu chuẩn, chỉ có thể làm no đầy bụng, hơn nữa chứa một lượng phóng xạ nhất định. Mặc dù là vậy, để giành lấy hai chai dung dịch dinh dưỡng này, bản thân đã bị những tên ăn xin khác ở trạm thu gom rác đánh đập một trận.

Hoắc Tiểu Ngọc đưa cho cậu ấy một lọ dung dịch dinh dưỡng: “Không chê vứt thì uống cái này đi.”

Tạ Tây Từ nhận lấy, cũng phát hiện ra sự khác biệt trong dung dịch dinh dưỡng này: “Những dung dịch dinh dưỡng này không đạt tiêu chuẩn này không phải là nên tập trung thu gom lại rồi tiêu hủy sao?”

“Đây là tinh cầu H12 tiểu thiếu gia đây. Tinh cầu bắt đầu bằng chữ H còn có tên khác, nó được gọi là hành tinh rác, với lại vị trí mà cậu đang ngồi chính là trạm rác của hành tinh rác. Cậu nghĩ tại sao lại như vậy?”

“……Cảm ơn cậu.”

Tạ Tây Từ lặng lẽ cầm lấy, rồi xé gói dung dịch dinh dưỡng ra, vừa định uống thì đột nhiên từ mặt đất rung chuyển dữ dội, căn phòng xung quanh đầy rác thải cũng bắt đầu chấn động sụp đổ theo .

Căn nhà của Hoắc Tiểu Tiểu ban đầu nằm ở dưới cùng của đống rác thải ô tô, phía sau nhà là lối đi dành cho trung tâm phân hủy và đốt rác, vốn để thuận tiện tránh sự bao vây tấn công của những tên ăn xin khác, cậu đã đặt địa chỉ của mình ở đây.

Kết quả là lúc này địa thế thấp, căn phòng là một tòa nhà đổ nát được xây dựng hoàn toàn bằng phế thải, mà lúc này toàn bộ căn nhà đều bắt đầu lung lay sắp đổ, nghe theo âm thanh vang lên ở đằng xa giống như tiếng xe tàu lửa kêu lên, cả căn phòng giống như đã nhận được chị thị nào đó, mọi thứ đều không thể chịu đựng được.

“Rầm rầm rầm…”

Ngay khi mặt đất bắt đầu rung chuyển, Hoắc Tiểu Tiểu đã kéo Tạ Tây Từ chạy vào một lối đi hình tam giác được chống đỡ nổi lên trên mặt đất.

Còn đợi Hoắc Tiểu Tiểu quan sát tình hình, một bầu không khí cực kỳ nguy hiểm khiến adrenaline của cô điên cuồng tiết ra, Hoắc Tiểu Tiểu cầm lấy tay Tạ Tây Từ trực tiếp ôm lấy lưng cậu ta, lộn về phía sau như quả hồ lô.

Tạ Tây Từ bị một lực rất lớn đè nặng xuống, cả người cậu ấy cảm thấy tầm mắt mình quay cuồng đều đảo qua lại.

Cùng ngay lúc đó, một khẩu pháo ion kèm theo đó là nhiệt độ cao đáng sợ đánh vào vị trí bọn họ vừa mới đứng, cái kênh được đúc bằng kim loại cấp thấp bị nhiệt độ cao nấu nhanh chóng bị nung cháy chảy ra thành một cái lỗ cực lớn, kim loại cứ tiếp tục chảy xuống, chảy vào những lỗ hổng trên nền đất vốn đã nứt toác.

Tạ Tây Từ siết chặt nắm tay, cậu ấy đang cực kỳ căng thẳng, lại nghe thấy cô gái phía dưới rầu rĩ lên tiếng: “Cậu vẫn không chịu dậy à.”

“À, được, được, được rồi, tớ dậy ngay đây, xin lỗi.”

Hoắc Tiểu Tiểu than thở: “Chết rồi.”

“Tớ xin lỗi, xin lỗi. Cậu có sao không...”

“Không sao, tại sao cậu lúc nào cũng xin lỗi thế?”

“Ồ, xin lỗi...”

Hoắc Tiểu Ngọc: “... Bỏ đi.”

Hai người còn chưa kịp hít thở thì đã nghe thấy bên ngoài trạm rác có tiếng thiết bị nặng rơi xuống đất, mang theo một trận gió rít lớn.

Sau khi tiếng bước chân vừa ngay ngắn vừa vững vàng dừng lại, có tiếng đạn truyền đến “ka ka ka”.

Tạ Tây Từ kinh ngạc ngẩng đầu lên, lúc này trong tay còn cầm chai dung dịch dinh dưỡng đã rơi vãi trên mặt đất: “Họ thực sự đã thoát khỏi hệ thống phòng thủ giữa các vì sao của Tinh cầu H12, mở cơ giáp để bay vào đây!”

Hoắc Tiểu Tiểu mím chặt môi, nhìn theo khe hở giữa các thông đạo, trên bầu trời có mấy chục con chim khổng lồ làm bằng thép treo lơ lửng, những con chim khổng lồ này giống như những con chim biến dị ở tận thế, một luồng ánh sáng lạnh lẽo chiếu xuống dưới khiến người ta rùng mình. .

Đây có phải là cơ giáp không?

Nghe thấy động tĩnh, phía trước đống phế thải này, ít nhất một đội được huấn luyện bài bản khoảng 40 người có tố chất đang cầm súng chờ lệnh. Hơn nữa cách đó không xa, cũng có một đội ngũ đang nhanh chóng tiếp cận về hướng này.

Đây không phải là lúc căng thẳng nhất, trong nhận thức của Hoắc Tiểu Tiểu, có một luồng khí cực kỳ nguy hiểm đang lởn vởn ở phía bên trái, luồng khí nguy hiểm này giống như một con rắn độc, từng li từng tí bò lên sống lưng Hoắc Tiểu Tiểu, để cho dị năng nên trong cơ thể cô rạo rực không yên.

Hoắc Tiểu Tiểu thu hồi ánh mắt, cậu bé trước mặt đã bắt đầu run rẩy không tự chủ được run rẩy, mà bướng bỉnh nắm chặt tay lại, giờ phút này đôi mắt xanh thẳm của cậu vốn đã nhuốm một tầng đỏ bởi cảm xúc dao động, vẻ mặt chỉ muốn liều mạng với quân địch, mặc dù cậu ấy chỉ là một đứa trẻ mười một hoặc mười hai tuổi.

“Nếu đi ra ngoài sẽ chết sao?”

Khi Tạ Tây Từ nghe thấy giọng nói vừa lãnh đạm vừa bình tĩnh này, nỗi bất an trong lòng đột nhiên trầm xuống: “Ừ.”

“Được thôi.”

Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu rồi quay người lại, giống như đang hứa hẹn điều gì đó với ai đó.

Cậu bé hỏi: “Cái gì mà được?”

Được chứ. Đó là trong bất kì tình huống nào, vẫn phải luôn bảo vệ trẻ nhỏ, ngay cả khi phải trả giá bằng mạng sống. Đây là nhân thức chung của toàn thể nhân loại trong ngày tận thế.

Theo lời của Ba Hoắc, trẻ em là niềm hy vọng của cả thế giới. Vì vậy, cô có thể để Tạ Tây Từ rời đi để tự cứu mình, nhưng cô không thể nhìn Tạ Tây Từ chết trước mặt mình.

“Những người đang đuổi theo cậu là ai?”

Hoắc Tiểu Tiểu không đáp lại anh ta, lại hỏi tiếp: “Đội hình rất chỉnh tề và thống nhất, nhưng tiếng bước chân và tiếng nạp đạn lại lộn xộn cực kỳ, không có dấu vết được huấn luyện, cảm giác giống như không có tổ chức...Đội giết heo? “

Hoắc Tiểu Tiểu sau khi nói xong dường như đang tự mình phân tích, tự lẩm bẩm một mình.

Tạ Tây Từ: ... Cậu ấy có vẻ như đã nghe thấy tiếng đột nhập lộn xộn.

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play