“Thái thái thái…” Cơ giáp vạm vỡ thô bạo lúc này ngây người, loạng choạng và chỉ vào Tạ Tây Từ, lắp bắp nửa ngày không nói nên lời.

Các đội viên mang cảm xúc đau buồn đang chăm chỉ cần cù đào hố ở phía sau bỗng nghe thấy giọng nói của lão Yêu trên kênh trò chuyện không hẹn cùng nhíu mày.

Đội trưởng dẫn đầu lập tức hỏi: “Phát hiện được cái gì?”

Lão Yêu: “Thái, thái…”

“Thái cái gì? Đừng gấp từ từ nói.” Lão Yêu của đội tuy ngoan nhưng khi căng thẳng thì có bệnh nói lắp khiến cho người khác nhức đầu.

Lão Yêu vội vàng điều khiển cơ giáp bắt đầu khoa chân múa tay: “Chính, chính là, thái thái ...”

“Phốc, phốc…” Hoắc Tiểu Tiểu không nhịn được cười.

Sau đó cô nhìn Tạ Tây Từ với ánh mắt đồng cảm: đây là người đến cứu cậu sao? Sợ rằng đợi họ tìm được cậu, người cậu đã lạnh rồi?

Tạ Tây Từ hoàn toàn đồng ý với hàm nghĩa trong mắt của Hoắc Tiểu Tiểu.

Cậu ấy thở dài, đưa cổ tay lên trên màn hình xanh, hai tay nhanh chóng nhấn vài lần, sử dụng hoàng quyền xâm nhập vào kênh trò chuyện cơ giáp của họ mà không tốn nhiều công sức.

“Là thái tử.”

Tiếng “rầm lạp lạp” lật đất trong toàn bộ bãi rác dừng lại ngay lập tức, im lặng đến kỳ lạ trong hai giây, sau đó cơ giáp ở tất cả các góc đều hoảng sợ ngẩng đầu lên.

“Rầm.”

Đội trưởng lặng lẽ phá vỡ sự im lặng của kênh trò chuyện: “Tôi bị hoa mắt phải không? Đây là quỷ được hình thành từ từ trường đặc biệt, quỷ hồn sao?”

“Không có vù vù vù vù, thực sự là thái tử!” A9 nhìn vào hai chấm màu xanh lá của sự sống đột nhiên được phát hiện trên tần số ánh sáng, mãnh hổ rơi lệ xém chút nữa gào lên. Mặc dù không biết tại sao trước đó hắn không phát hiện ra sự hiện diện của từ trường sinh mệnh, nhưng bây giờ lại đột nhiên kiểm tra ra.

A, không nghĩ nữa, tìm được người là tốt, nếu không đêm nay hàng nghìn tỷ người của đất nước này sẽ mất ngủ.

...

Giờ phút này, nếu nhìn từ góc nhìn từ phía dưới bãi rác, chúng ta có thể thấy được, một đám lính cơ giáp cơ động kiểu mới cao hơn mét sáu giờ giống như những con thú được thuần hóa, ngoan ngoãn ngồi quanh một bức tường đổ nát. Mà dáng ở bức tường đổ nát kia là hai đứa trẻ không có vũ khí giống như là người thuần hóa bọn họ.

“Ai là đội trưởng?”

“Thưa ngài!” Đội trưởng vội vàng đáp lại Tạ Tây Từ.

Tạ Tây Từ đang bận truyền đạt thông tin cho đội trưởng, trong khi Hoắc Tiểu Tiểu nhìn những cơ giáp đang vây quanh cô, háo hức muốn thử.

Từ khi cô chiến đấu với Phỉ Thiên Sách, cô đã tỏ ra rất hứng thú đến cơ giáp này. Vũ khí có sức công kích đáng sợ như vậy còn có thể đồng thời có tính linh hoạt, có thể đánh có thể chạy, cô thích đồ chơi bảo bối này vô cùng.

Thật tiếc cô chỉ tiếp xúc qua hai cơ giáp, một trong số đó cô chỉ nghĩ đến cách chặt đầu nó, vốn dĩ không có thời gian thưởng thức. Một cái nghe nói là hết năng lượng, cô thậm chí không biết nó trông như thế nào.

“Có thể sờ vào nó không?” Hoắc Tiểu Tiểu hỏi người cơ giáp nói lắp vừa rồi.

“Vâng, tất nhiên có thể.”

Cơ giáp vươn tay để Hoắc Tiểu Tiểu đứng trong lòng bàn tay của hắn, sau đó đặt cô lên vai của mình.

Hoắc Tiểu Tiểu đứng trên vai phải của cơ giáp, nhìn xuống hình dáng của cơ giáp.

Cơ giáp này toàn thân là màu bạc, đường nét toàn thân láng mịn, trang bị hai khẩu súng máy năng lượng trên hai cánh tay và hai thanh đao thẳng ở hai bên thắt lưng. Trông linh hoạt hơn cơ giáp của tên hải tặc đầu trọc.

“Thật là đẹp.”

Hoắc Tiểu Tiểu cảm thán, thực lực ban đầu của Phỉ Thiên Sách cũng giống như dị năng giả cấp B. Cho dù với điều kiện cơ bản của cơ thể này của cô, cô mở ra cấp thứ hai của dị năng thứ hai chỉ cần một phút là để giải quyết hắn.

Những người này điều khiển cơ giáp, sức mạnh của anh ta gần như mạnh hơn gấp trăm lần. Khiến cô gần như có ý nghĩ mở ra cấp thứ ba của dị năng để đồng quy vô tận với hắn, mới có thể chiến thắng.

Mà cô có thể sống sót cùng thật là may mắn, nếu không có siêu cấp cơ giáp chữa trị thì bản thân cô cũng không thể đảm bảo rằng năng lực chữa trị có thể chữa lành vết thương nghiêm trọng như vậy.

Cơ giáp này, nhất định phải học.

Hoắc Tiểu Tiểu đang suy nghĩ gì thì lão Yêu không biết, cơ giáp là đồng đội của cơ giáp, lão Yêu cũng rất vui khi đồng đội được khen: “Thật sao? Tôi cũng nghĩ nó rất đẹp, ngài nhìn súng máy trên cánh tay của tôi, tôi đã chi rất nhiều tiền để tìm một người thợ chế tạo cơ giáp để chế tác riêng, và tôi đã nhờ thợ chế tạo cải tạo nó... “

Cơ giáp dưới thân kích động giơ tay cho Hoắc Tiểu Tiểu xem vũ khí của anh ta.

Chỉ là điểm chú ý của Hoắc Tiểu Tiểu không phải là trên cơ giáp: “Ai? Đại ca, anh thì ra không nói lắp?”

Âm thanh khoe khoang không ngừng của cơ giáp trực tiếp bị ngừng lại, lúng túng nói: “Tôi vừa rồi, vừa rồi khẩn trương ...”

“Ồ! Thì ra khi anh khẩn trương thì sẽ nói lắp.”

Lão Yêu: ... Trẻ con bây giờ thật là đáng ghét.

Giọng nói của Tạ Tây Từ cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người: “Hoắc Tiểu Tiểu, cậu mau tới đây.”

Lão Yêu điều khiển cơ giáp, cẩn thận bay qua, vì sợ cô bé trên vai rơi xuống.

Cơ giáp dừng lại trước một cái hố sâu khổng lồ, Hoắc Tiểu Tiểu đi xuống thuận theo cánh tay của cơ giáp, đứng bên cạnh Tạ Tây Từ đang suy nghĩ.

“Sao cậu biết tên tớ là Hoắc Tiểu Tiểu.” Hoắc Tiểu Tiểu vừa đi vừa hỏi.

“Tùy tiện tra là...” Tạ Tây Từ đột nhiên dừng lại, trong lòng đột nhiên nghĩ đến lai lịch của cô bé mà cậu ấy đã điều tra ra, cô rõ ràng là một nhóc ăn mày bình thường không thể bình thường hơn. Cô chỉ có một người anh trai là quân nhân, và đã hy sinh trong trận chiến bảo vệ thành phố.

Nhưng Hoắc Tiểu Tiểu mà cậu biết không chỉ sở hữu sức mạnh đáng sợ, kỹ thuật bắn súng kinh người, và tinh thần lực đã thức tỉnh không rõ cấp độ. Vài phút trước, đã một đao giết chết cơ giáp giả mạnh mẽ cấp SS.

Điều này làm sao một người nhóc ăn mày bình thường có thể làm được?

“Điều tra cái gì?” Hoắc Tiểu Tiểu híp mắt lại.

Tạ Tây Từ, người đã quen với thần sắc của Hoắc Tiểu Tiểu, nhìn thấy thần sắc của cô, giật mình một cái, lặp tức lắc đầu “Không có gì, không có gì.”

Hoắc Tiểu Ngọc mặc kệ cậu ấy, tiến lên hai bước, nhìn xuống hố sâu. Dưới mặt đất sâu 20 mét là một cái đầu cơ giáp rách nát lẳng lặng nằm, nếu nhìn kỹ còn có thể thấy hai dấu chân nhỏ do Hoắc Tiểu Tiểu đạp lên tạo thành.

“Đây không phải là tên cơ giáp hói đầu, tại sao còn chưa bị nổ tung?”

“Đây mới chính là vấn đề, Không có hố sâu như vậy ở hiện trường chiến đấu mà cậu vừa gặp phải. Đáng lẽ là đã bị ai đó đập vỡ khi nó đột nhiên phát nổ. Hơn nữa đầu của cơ giáp vẫn còn cách hố một khoảng trước đó, vì vậy nó sẽ không tự chạy vào. “

Hoắc Tiểu Tiểu ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn dấu vết trong hố: “Cái hố này được người từ bên trong mở ra. Cậu nhìn phía dưới bên phải, đất ở đó rất tơi xốp, chắc là trước đây có một lối đi.”

Tạ Tây Từ nghiêng đầu ra hiệu, người thủ lĩnh đang chờ mệnh lệnh ở bên cạnh cậu ấy trực tiếp điều khiển cơ giáp nhảy xuống dưới, sau đó lấy ra một chiếc hộp, chiếc hộp đổi thành một cái xẻng bằng sắt lớn dưới sự chứng kiến của Hoắc Tiểu Tiểu, chiếc xẻng sắt đào đi trong khoảng hai mét rất dễ dàng.

“Xem ra phỏng đoán là đúng.” Hoắc Tiểu Tiểu gật đầu, sau đó nghiêng đầu hỏi cậu ấy: “Thế nhưng cơ thể này đã bị nổ tan thành từng mảnh, cậu còn lo lắng cái gì?

Tạ Tây Từ cau mày trả lời cô: “Phỉ Thiên Sách đã luôn sử dụng cơ giáp của Quân đoàn số 4 của Liên bang. Vị trí khoảng điều khiển của cơ giáp là bên trong đầu não của cơ giáp. Theo lý thuyết, trong trận nổ phá, đầu của cơ giáp là hoàn toàn không tổn hại gì, đáng lẽ có người ở bên trong đó. Nhưng tớ vừa mới đi kiểm tra qua, và vốn dĩ không có ai bên trong cả. “

“Ý cậu nói là ai đó đã bỏ trốn?”

Tạ Tây Từ lắc đầu, giải thích với Hoắc Tiểu Tiểu: “Anh ta không thể chạy. Khi điều khiển cơ giáp, tinh thần lực của con người được kết nối với cơ giáp, cơ giáp sẽ bị tinh thần lực đánh trúng vào, và sẽ bị tổn hại. Nhưng cơ giáp của Phỉ Thiên Sách bị phát nổ, người vẫn chưa chết thì cũng coi như là điều tốt rồi.”

“Vậy là có người đã cứu anh ta.”

Sau khi Hoắc Tiểu Tiểu đưa ra kết luận, cô nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Tây Từ, tưởng rằng cậu ấy sợ, nên cô lựa lời an ủi cậu ấy: “Mặc dù cậu còn gà mờ, nhưng cậu vẫn còn trẻ, sau này chăm chỉ nỗ lực, thì so với sức mạnh của anh ta thì cậu không cần phải sợ.” - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

“Vậy cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”

Hoắc Tiểu Tiểu: “Ừm, sáu bảy tuổi?”

Tạ Tây Từ: ... Tớ vô cùng cảm ơn cậu.

“Cái này cho cậu.” Tạ Tây Từ tháo quang não thu nhỏ trên cổ tay ra.

Thứ này Hoắc Tiểu Tiểu biết, là một thiết bị của mạng lưới thông tin liên lạc giữa các tinh tế, chức năng của nó tương tự như máy tính trên trái đất trước khi xảy ra biến cố, nhưng quang não này mạnh hơn so với máy tính rất nhiều lần.

Hoắc Tiểu Tiểu buông tay: “Cho dù cậu đưa cho tớ thì tớ cũng không dùng được.”

Bộ quang não này chỉ có thể được sử dụng với một con chip có thân phận công dân lắp vào. Tinh cầu H12 này đã sớm trở thành một hành tinh sắp bị bỏ hoang, những người dân có khả năng di cư đã di cư từ lâu rồi. Còn lại hơn một tỷ người và ít nhất một phần năm trong số đó không có quốc tịch, đó chính là những kẻ lang thang giữa các tinh tế, thậm chí họ còn không đủ tư cách để đi tàu giữa các tinh tế. Hơn nữa danh tính của công dân này cần có những cống hiến thì mới có được, Hoắc Tiểu Tiểu có thể sống sót như một tên nhóc ăn mày, làm sao có thể có thứ để công hiến như vậy .

Khóe miệng Tạ Tây Từ càng nhếch lên: “Con chip thân phận công dân đã được lắp vào trong cho cậu rồi. Chỉ là thời gian eo hẹp không thể mua quang não, nên cậu dùng của tôi đi.”

Hoắc Tiểu Tiểu chớp chớp mắt, vẫn chưa có định thần lại. “Con chíp thân phận công dân? Cậu nói là cho tớ một thân phận của công dân Đế quốc sao?”

“Ừm, không phải cậu vừa mới nghe thấy tớ là ai sao? Nếu như còn muốn cái gì nữa, tớ sẽ cố hết sức thỏa mãn cậu.”

Tạ Tây Từ chắp tay sau lưng, vương thẳng lưng, lộ ra vẻ kiêu ngạo tự mãn, trên mặt chỉ có bốn chữ “Tôi quá lợi hại rồi”!

Đội cơ giáp bên cạnh lặng lẽ nhìn trộm hai người bọn họ, thấy rõ ràng cái miệng co rút của Hoắc Tiểu Tiểu, liền tạm biệt thái tử của bọn họ: “Không có gì, cậu đi đi.”

Tạ Tây Từ ngay lập tức sụp đổ: “Cậu thực sự không muốn cái gì sao? Cậu không muốn cần tôi đưa thêm nhiều tiền à, hay đưa cậu trở lại ngôi trường tốt nhất ở thủ đô ...”

“Không cần, cậu chỉ cần im lặng là được rồi.”

Đêm nay, lỗ tai của Hoắc Tiểu Tiểu không ngừng “ù ù ù” nghe thấy cái miệng của Tạ Tây Từ, cậu ta không ngừng dừng lại.

Tạ Tây Từ: ... Cậu ấy thực sự nghĩ mình ồn ào sao? Mình có thể nói không?

“... Cậu quá lợi hại rồi, có chắc muốn ở lại một tinh cầu sắp bị phế bỏ không? Với tư cách của cậu, các Học viện cao đẳng trung cấp lớn của các thủ đô đều sẽ tranh giành lấy cậu, tiến vào tứ đại cao học gần như là chắc như đinh đóng cột. “

“Cho dù ở lại đây cũng nhất định sẽ thi vào tứ đại cao học. Được rồi, tớ nhất định trở về tìm cậu, để cho cậu nghiên cứu thứ này.” Hoắc Tiểu Tiểu thắp sáng siêu thần cơ giáp trên tay: “Đừng nói nhiều nữa, cậu đi đi. “

Tạ Tây Từ nhìn dáng vẻ kiên quyết của Hoắc Tiểu Tiểu, nghiêm túc gật đầu.

“... Được rồi, sau này gặp lại.”

Nhìn theo cơ giáp bay lên trời, Hoắc Tiểu Tiểu ngồi trên đống gạch vụn trong trạm thu gom rác. Nhìn bầu trời đêm đầy sao, cô chợt nhớ ra một chuyện rất quan trọng.

Cô đêm nay sẽ ngủ ở đâu đây? Ngôi nhà này đã bị nổ tung rồi.

Một cơn gió mùa thu thổi qua đống nát trong trạm rác vụn, Hoắc Tiểu Tiểu chống cằm, cảm thấy cuộc sống còn rất nhiều điều bất ngờ.

App TYT & Ý Hiên Các team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play