Đến bảy giờ tối, ngoại trừ sinh viên năm cuối, tất cả sinh viên đều đến phòng máy, sinh viên năm nhất cơ bản đều đến đây.
"Tạm thời cử hành thi đấu có chút vội vàng, hy vọng mọi người có thể nắm chắc thật tốt." Một lão sư đứng trong phòng máy, tay cầm micro, giọng nói của ông thông qua network, truyền đến tất cả các phòng máy, "Thi đấu tổng cộng có hai giờ, bốn câu hỏi, trả lời sai sẽ thêm thời gian phạt. Ngoài ra... Cho phép tất cả mọi người từ bỏ cuộc thi."
Câu cuối cùng rõ ràng là nói cho sinh viên năm nhất.
Trận đấu vừa bắt đầu, quả nhiên một bộ phận sinh viên sững sờ nhìn máy tính không biết làm sao.
Để thuận tiện cho việc quản lý nên mọi người đi vào phòng máy theo lớp của mình, thời điểm toàn bộ phòng máy không có ai động thủ, có hai tiếng gõ bàn phím tương đối "chói tai."
Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu ngồi ở trong góc, ngay từ đầu hai người đã không có dừng lại bàn tay đang gõ bàn phím, mặc dù là đặt ở trong sinh viên năm ba nhưng tốc độ tay của hai người bọn họ cũng không thua bất luận người nào.
La Tử Minh ngồi trong năm thứ hai, tuy rằng tốc độ tay cũng nhanh nhưng bên trong phòng máy vẫn có sinh viên có thể xuống tay, bởi vậy ngược lại không dễ thấy như vậy.
Trận đấu trôi qua nửa giờ, có gần một nửa sinh viên năm nhất lựa chọn bỏ cuộc thi, với trình độ vừa mới nhập môn của bọn họ, cho dù là đáp án bày ra trước mặt cũng không hiểu.
Đợi đến một giờ sau trận đấu, năm hai năm ba lục tục có người rời đi, thay vì ở chỗ này hao tổn thì còn không bằng trở về học tập nhiều hơn.
“Các cậu cũng chuẩn bị rời đi sao?" Cùng phòng máy với bọn Tô Vãn, một nam sinh đã ngồi khô một tiếng đồng hồ đang chuẩn bị rời đi, nhìn thấy bọn họ cũng đứng dậy muốn đi, theo bản năng hỏi.
Quách Nguyên Châu gật đầu: "Đúng vậy, có chút đói bụng."
"Những đề này cũng quá khó, xem cũng không hiểu, không biết gọi chúng ta đến làm gì." Nam sinh thở dài, "Các cậu đều bỏ cuộc thi, hẳn là lớp chúng ta cũng không ai có thể vượt qua."
Bọn họ ở chung không đến một năm, trong lớp cũng không có tham gia thi đấu gì, một bộ phận người không biết thực lực của Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu đã vượt xa bạn bè cùng trang lứa, vị nam sinh này thấy Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu đứng dậy, tự nhiên cũng cho rằng hai người bọn họ chuẩn bị bỏ cuộc thi.
"Không có bỏ cuộc." Quách Nguyên Châu mỉm cười. "Chúng tôi đã hoàn thành."
Nam sinh: "..."
"Đi thôi." La Tử Minh đứng ở ngoài phòng máy hét lên với Tô Vãn.
Buổi tối ba người bọn họ còn phải đi đường Đông Viện để xử lý một ít đơn hàng.
Công ty của bọn họ chỉ mới bắt đầu, các công ty lớn không muốn thuê hệ thống an ninh ngoài công ty, ngay cả khi thuê ngoài cũng sẽ không để cho một công ty vô danh tiếp nhận.
Sau một tuần sàng lọc, cuối cùng cũng nhận được một số đơn hàng của mấy công ty nhỏ.
Ba người đi về phía hành lang, vừa lúc nhìn thấy một nhóm lão sư đang đứng ở bên ngoài phòng máy.
"Các em ... Làm xong rồi?" Một trong những lão sư hỏi.
Bọn họ đứng ở bên ngoài phòng máy, không thể nhìn thấy những ai nộp đáp án giống như lão sư canh giữ trước máy chủ, trước mắt một số sinh viên năm ba mà bọn họ coi trọng còn chưa đi ra, đi ra đều là sinh viên từ bỏ cuộc thi.
"Xong rồi." La Tử Minh gật đầu với các lão sư.
"Được rồi, các em về nghỉ ngơi cho tốt trước." Lão sư lập tức mỉm cười như hoa với ba người.
Chờ ba người Tô Vãn rời đi, lúc này các lão sư mới thở phào nhẹ nhõm: "Cuối cùng cũng nhìn thấy có sinh viên đi ra."
Bằng không bọn họ thật sự hoài nghi có nên trở về căn cứ để kiếm lại mặt mũi hay không.
"Tôi đến máy chủ để xem câu đáp án của bọn họ."
......
Tô Vãn đứng trước cửa rèm cuốn điện tử mới thay, nhìn chằm chằm hai bên đèn đỏ trầm mặc thật lâu.
"Thế nào, đèn này có chói mắt không, mình đã đặc biệt sai người viết tên công ty chúng ta lên."
La Tử Minh đứng trước một tấm bảng bên phải, chỉ vào chữ '307' phía trên, tương đối tự đắc nói, "Người khác có thể nhìn thấy công ty chúng ta từ xa."
"Cảm giác... Có chút kỳ lạ." Quách Nguyên Châu nhìn hai cái đèn đỏ 'rực rỡ lung linh', do dự một hồi lâu mới nói ra suy nghĩ trong lòng.
"Nhất định là do cậu nhìn không quen nên mới cảm thấy đèn này quá chói mắt." La Tử Minh ấn mở cửa cuốn dẫn đầu đi vào, bên trong đã có không ít đồ đạc, bàn trà sô pha, máy pha cà phê, tất cả đồ vật đều được đặt cách nhau một đoạn.
Bình thường toàn bộ chuyện thiết kế và trang trí công ty đều đẩy cho La Tử Minh, bọn họ cũng không có gì để góp ý, Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu liếc nhau một cái, cuối cùng chỉ có thể theo cậu ta đi vào.
"Sô pha này không tệ." Quách Nguyên Châu trực tiếp đi về phía sô pha lười ở góc, mềm nhũn nằm liệt xuống, không khỏi cảm thán một tiếng.
Tô Vãn đi tới trước tủ lạnh, lấy ra một chai nước, đang chuẩn bị để La Tử Minh đóng cửa bắt đầu công việc.
"Có thể vào được không?" Mấy người mặc cảnh phục đứng ở cửa, ánh mắt không ngừng đánh giá tuần tra nhìn vào trong.
Tô Vãn cách bọn họ gần nhất, nhìn thấy chữ viết trên đồng phục cảnh sát của bọn họ rất rõ ràng, là cảnh sát khu đối diện.
"Mời vào." Tô Vãn đóng cửa tủ lạnh lại, nói với mấy vị cảnh sát bên ngoài.
Nhóm cảnh sát đi vào, quan sát chung quanh, thỉnh thoảng ánh mắt lại di chuyển đến trên người ba người bọn họ, nhất là đối với Tô Vãn.
"Các cậu tới đây là chuẩn bị làm gì?" Một cảnh sát dùng ánh mắt nhìn nghi phạm đối mắt với Quách Nguyên Châu còn đang nằm trên sô pha ở trong góc.
"A?" Quách Nguyên Châu theo bản năng đứng dậy, "Bọn cháu làm máy tính … Không phải, đây là công ty mới của bọn cháu."
Cảnh sát híp mắt, lấy ra một quyển sổ: "Tên, quê quán, lấy chứng minh thư cho tôi xem một chút."
Chuyện tương tự cũng xảy ra với Tô Vãn và La Tử Minh, cảnh sát kiểm tra chứng minh thư của bọn họ xong thì tiến hành thẩm vấn đơn giản.
"Các cậu mở công ty máy tính? Sao hai ba ngày nay đều không mở cửa, ban ngày cũng chưa từng thấy qua, chỉ có buổi tối mới đến." Cảnh sát nhìn bộ dáng thấp thỏm của Quách Nguyên Châu, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.
"Cháu,.." Quách Nguyên Châu không quan tâm xem nơi này trang trí như thế nào, cậu ta nào biết chỉ có buổi tối La Tử Minh mới tới đây làm mấy thứ này.
"Chúng tôi là sinh viên đại học gần đây." Tô Vãn được hỏi cùng một câu hỏi, "Ban ngày đi học, buổi tối rảnh rỗi."
"Gần đây?" Cảnh sát cởi mũ cảnh sát ra, vẻ mặt hận rèn sắt không thành thép, "Gần đây chỉ có một trường trung học, lấy đâu ra đại học? Mấy người tuổi còn trẻ làm cái gì không tốt, còn dám mở cửa hàng ở trước mắt chúng tôi!"
Tô Vãn: "..."
Cô quay đầu hỏi Quách Nguyên Châu và La Tử Minh: "Ai mang theo thẻ sinh viên?"
"Mình!" Quách Nguyên Châu sắp bị chú cảnh sát đối diện bức đến điên, lập tức nói.
"Tử Minh, giấy phép kinh doanh."
La Tử Minh giơ hai tay lên, ý bảo mình đi lấy giấy phép kinh doanh.
Hai thứ này bị cảnh sát thu lại, những cảnh sát này vây quanh cùng nhau kiểm tra, cuối cùng trầm mặc một hồi, một trong những cảnh sát lớn tuổi mở miệng hỏi: "Mấy đứa đều học Đại học A?"
Lúc này giọng điệu tốt hơn không chỉ gấp đôi.
Tô Vãn gật đầu.
"Ha ha, không dễ dàng, trẻ như vậy đã bắt đầu khởi nghiệp."
"Đúng vậy, con nhà tôi lớn như vậy nhưng chỉ biết đưa tay đòi tiền, ha ha ha."
"Có chuyện gì nhớ đến đối diện tìm chúng tôi."
Trong nháy mắt tình huống biến hóa 180 độ, mấy vị cảnh sát đi tới đi lui như gió, thậm chí trước khi đi còn phất phất tay với bọn họ.
Quách Nguyên Châu sững sờ nhìn đám cảnh sát đi tới cục cảnh sát đối diện, cuối cùng cũng phục hồi tinh thần: "Có phải bọn họ hoài nghi chúng ta hay không?"
Tô Vãn: "... Tháo đèn ở cửa ra vào đi."
Thời buổi này thủ đoạn làm khu đèn đỏ càng ngày càng cao minh, cũng không chỉ giới hạn ở những nơi như uốn tóc gội đầu, duy nhất không thay đổi chính là biển hiệu đèn đỏ, những cảnh sát này đứng ở đối diện quan sát thật lâu, càng nhìn càng khả nghi, cho rằng đám người bọn họ đánh chủ ý nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, cuối cùng hôm nay cũng tìm tới, kết quả... Náo loạn đại ô long.
La Tử Minh do dự nói: "Không phải đã giải quyết rồi sao? Đèn này rất nổi bật, ngay cả cảnh sát cũng bị hấp dẫn."
Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu: "..."
Đến cuối cùng hai tấm biển trước cửa vẫn được La Tử Minh một mực bảo vệ.
Còn chưa bắt đầu làm việc đã bị cảnh sát kiểm tra, ba người ngồi trước mặt máy tính, cuối cùng cũng bật máy.
Tô Vãn vừa bật máy liền nhìn thấy trên máy tính của mình truyền đến ba tin nhắn, mở ra xem tất cả đều là do một người gửi. - app TYT tytnovel.com -
Nhân viên kỹ thuật Vian: 【 Xin chào, Zero. Lỗ hổng bảo mật mà bạn gửi chúng tôi đã xem qua, vui lòng để lại số điện thoại liên lạc của bạn, chúng tôi có thể gửi tiền thù lao. 】
Nhân viên kỹ thuật Vian: 【Còn nữa? Không biết bạn có hứng thú gia nhập công ty của chúng tôi? 】
Nhân viên kỹ thuật Vian: 【Đây là số điện thoại liên lạc của tôi xxxxx, xin vui lòng liên hệ trực tiếp với tôi. 】
Tô Vãn nhìn lướt qua rồi trực tiếp tắt tin nhắn, cô không phải vì thù lao.
Từ trước đến nay hệ thống an ninh của công ty Vian luôn bị liệt vào kênh công kiên thành danh, lần trước Tô Vãn liệt kê rõ ràng tất cả sơ hở của đối phương, đặt lên trang web chính thức của bọn họ, gần như có thể gọi là một trận thành danh.
Năm trước mấy người Tô Vãn đều ở nơi khác lang thang khắp nơi, cũng không có cố ý tăng lên thanh danh của mình.
Tô Vãn mở tài liệu công khai của mình, viết tên công ty ở chỗ ký tên.
Cô vừa sửa, La Tử Minh đối diện liền lên tiếng: "Đột nhiên có mấy công ty nhỏ tìm tới."
"Chậc, mình cũng đi tìm lỗ hổng của một công ty lớn, để cho 307 của chúng ta tiếp tục phát dương quang đại." Quách Nguyên Châu chú ý đến động tĩnh của Zero, lúc này cũng sửa bỏ chữ ký của mình.
"Trước tiên đem đơn hàng đã tích lũy trước đó giải quyết." Tô Vãn lạnh nhạt nói.
......
Liên tục mấy ngày, buổi tối ba người đều làm việc ở đường Đông Viện, sau khi đơn hàng được hoàn thành, mấy công ty kia phản hồi đều không tệ.
Cùng lúc đó, mười người của khoa máy tính Đại học A đã được chọn ra, ba người Tô Vãn cũng ở trong đó.
Mười người này cũng không phải trực tiếp đi qua căn cứ mà còn phải trải qua một trận thi đấu trực tuyến toàn quốc, cuối cùng mới chọn ra mười người.
Vừa mới chọn ra, mười người này lại tiếp tục tham gia thi đấu toàn quốc, thời gian thi đấu một tiếng rưỡi, so với đề thi mà lão sư của Đại học A đưa ra trước đó chỉ khó không dễ.
Cuối cùng Đại học A được chọn năm người, năm nhất trực tiếp chiếm được hai chỗ, lập tức chấn động toàn bộ khoa.
La Tử Minh nhìn người trong khoa nghị luận, không khỏi cảm thán: "Sớm biết vậy năm đó mình đã ở lại một năm."
Hai người năm nhất nổi bật cường thịnh, cũng không ai nhớ tới còn có La Tử Minh vì năm hai mà giành vinh quang.
Người bên nước M cũng đang gấp gáp, sau khi tiến vào căn cứ, bọn họ cơ bản không có thời gian tiến hành huấn luyện, bởi vậy tất cả các tiết học của năm người này đều bị đình chỉ để tham gia huấn luyện đặc biệt.
Học viện bên kia ra mặt, để cho Nhậm lão sư dẫn dắt bọn họ.
Các môn học bắt buộc đều bị đình chỉ, đương nhiên các môn tự chọn bọn họ cũng không thể tham gia.
Trong lúc huấn luyện, Tô Vãn rũ mắt nhìn điện thoại di động của mình, cô đã thêm số điện thoại di động của Phong Dương trong danh bạ, là do có người tiết lộ số điện thoại của anh ở trên mạng.
Tô Vãn lưu xong thì xóa số điện thoại mà những người trên mạng lộ ra, thuận tiện trồng một con ngựa gỗ nhỏ trên diễn đàn, chỉ cần truy xuất được cùng một số thì lập tức xóa.
Một tay cô chống lên mặt bàn, một tay xoay điện thoại di động, cuối cùng vẫn không gọi điện thoại cho Phong Dương.
"Làm xong rồi?" Lão sư tuần tra đi đến bên cạnh Tô Vãn hỏi.
"Vâng." Tô Vãn thu hồi điện thoại di động, ngẩng đầu nói.
"Vậy đi vào ngân hàng câu hỏi để luyện một chút cảm giác tay." Lão sư kiến nghị.
......
Không biết có phải là bởi vì thứ bảy này triển lãm tranh Vân Sơn sẽ diễn ra hay không, trước khi lên lớp Phong Dương đi vào phòng học, ánh mắt theo bản năng tìm kiếm Tô Vãn.
Anh đi tới hàng cuối cùng trong lớp ngồi xuống, mãi cho đến vào lớp cũng không thấy bóng dáng Tô Vãn, không riêng gì cô mà nam sinh từ trước đến nay cùng cô đi học cũng không đến, nhưng dường như lão sư cũng không phát hiện.
Cho nên ... Là trốn học sao?
Thứ bảy, Phong Dương chuẩn bị đi triển lãm tranh Vân Sơn.
Đi triển lãm tranh cần trang phục chính thức, Hứa Chiếu cố ý giới thiệu một cửa hàng âu phục cho anh, thứ sáu quần áo mới đến tay.
Trước khi rời đi, bạn cùng phòng đồng loạt nhìn về phía anh.
Thạch Hoành Dư: Cậu tuyệt đối là nhãi con chói mắt nhất triển lãm tranh.
Hứa Chiếu: "Đi tốt, lôi kéo làm quen với nhiều lão địa hơn, trở về nhớ chia sẻ cảm xúc với bọn mình."
Phong Dương gọi xe đi đến nơi diễn ra triển lãm, vừa xuống xe đi tới cửa đã nhìn thấy viện trưởng.
Hai người đi đến gần, dường như không có cơ hội tránh né, Phong Dương hô một tiếng viện trưởng.
Đầu tiên ánh mắt của Trương Lan Binh rơi vào trên mặt anh, lại nhìn thoáng qua thiệp mời trong tay anh: "Đại học A?"
Phong Dương gật đầu.
"Cùng nhau đi vào đi." Viện trưởng cười nói, "Tôi còn tưởng rằng đại học A chỉ có tôi và Diệp lão sư đến."
Vừa nói chuyện, Diệp Nga lão sư đã từ phía sau đi tới: "Viện trưởng … A, Phong Dương, sao cậu cũng tới đây?"
"Chào Diệp lão sư." Phong Dương gật đầu với Diệp Nga.
"Ha ha ha, tôi cũng không nghĩ tới khoa của chúng ta cũng có sinh viên tới." Trương Lan Binh gọi hai người cùng đi vào.
"Phong Dương, em đã báo danh cho hoạt động thực tế bên kia chưa?" Đối với sinh viên Diệp Nga càng hiểu rõ hơn, cô ấy dạy một môn học như lớp của Phong Dương.
"Còn chưa báo."
Viện trưởng Trương quay đầu lại nhìn anh: "Sao không báo, hoạt động thực tế lần này rất có ích."
Diệp lão sư bên cạnh cũng khuyên: "Bây giờ em mau báo, sáng mai sẽ hết hạn."
Dưới sự vây xem của viện trưởng và lão sư, Phong Dương không thể không đứng ở lối vào triển lãm tranh, lấy điện thoại di động ra báo danh.
"Đây là đang làm gì vậy?" Có họa sĩ quen biết viện trưởng tiến vào hỏi.
"Sinh viên của chúng tôi đang nộp đơn đăng ký hoạt động." Trương Lan Binh thấy Phong Dương đã chuẩn bị xong, liền giới thiệu anh cho người đối diện.
"Phong Dương … Hình như tôi đã nghe tên của cậu ở đâu đó." Họa sĩ đối diện suy nghĩ một chút, "Bức 'Ánh mặt trời' là do cậu vẽ?"
Bức tranh ông ấy nói là bức tranh mà năm nhất khi nhập học Phong Dương đã vẽ khi tham gia cuộc thi.
"Đúng vậy." Phong Dương biết họa sĩ đối diện là ai, không ngờ ông ấy có thể nhớ được bức tranh của mình.
"Vẽ rất có ý tứ."
Đoàn người chậm rãi đi vào trong, người càng ngày càng nhiều.
Phong Dương tùy ý quay đầu cũng có thể nhìn thấy một họa sĩ nổi tiếng, những người này đi ra ngoài, không ai không được người theo đuổi.
Mọi người hoặc là âu phục giày da hoặc lễ phục nhẹ nhàng, mặc dù như vậy nhưng ở trong đám người Phong Dương vẫn đặc biệt chói mắt, dường như anh đứng ở đó cũng có thể phát sáng, ánh mắt mọi người đều không tự chủ được bị hấp dẫn qua.
Thấy đám người Diệp Nga và Trương Lan Binh đứng chung quanh anh, không ít người cho rằng Phong Dương là tân quý trong giới hội họa, đều đang lén thảo luận vị này có lai lịch gì.
Còn có người trực tiếp hơn, dứt khoát tiến lên nói chuyện làm quen, lúc này mới biết được anh là sinh viên đại học A.
Một vòng đi xuống, Phong Dương làm quen được với không ít họa sĩ, thiên phú của anh không kém, đối với tranh có ý kiến riêng của mình, cùng những người này nói chuyện cũng không khó.
"Ánh mặt trời là do cậu ấy vẽ."
"Bức tranh được Jacob mua?"
"Đúng vậy, trước đây Jacob nói rằng rất thích bức tranh đó, tôi nhớ rõ đã chụp một bức ảnh."
"Bức tranh này..."
Đặt tên là "Ánh mặt trời" bởi vì phần lớn bức tranh đều dùng một mảng lớn màu sắc tươi sáng, nhưng hết lần này tới lần khác thoạt nhìn toàn bộ bức tranh lại áp lực nặng nề.
Mấy họa sĩ đứng tụ tập thì thầm nói chuyện với nhau.
Đa số mọi người đều đã xem qua Triển lãm tranh Vân Sơn trước kia, lần này đến chủ yếu là muốn giao lưu, tranh đối với bọn họ hấp dẫn không lớn.
Không hề ngoài ý muốn, Phong Dương trở thành một điểm nóng nhỏ được thảo luận bên trong.
Giới hội họa mỗi năm đều xuất hiện quá nhiều người mới, có rất nhiều người chỉ cần một bức tranh ngắn ngủi là đã có thể xuất hiện trước mắt công chúng giống như Phong Dương, nhưng không có nhân mạch gì nên rất nhanh đã bị lãng quên. Hiện tại dưới sự giới thiệu giới thiệu của Trương Lan Binh và Diệp Nga, lúc này mới tính là bước đầu tiên chính thức tiến vào giới hội họa.
Trương Lan Binh có chút ngoài ý muốn, ông ấy quanh năm không ở trong nước, cũng không rõ chuyện tranh vẽ của Phong Dương đã từng được Jacob mua lại, hôm nay nhìn thấy biểu hiện của sinh viên này, trong lòng càng vô cùng hài lòng.
Đã lâu trường của bọn họ không xuất hiện sinh viên tương đối lợi hại.
Thời điểm rời khỏi triển lãm tranh, Phong Dương tạm biệt Viện trưởng Trương cùng Diệp lão sư, sau khi ngồi lên taxi mới nhẹ nhàng buông tay ra, lòng bàn tay hơi ướt.
‘Ong ——'
Đột nhiên điện thoại di động trong túi rung lên, Phong Dương lấy ra rũ mắt xuống, là tin nhắn số lạ gửi tới.
【Triển lãm tranh thế nào rồi?】
Người biết anh tham gia triển lãm tranh, ngoại trừ bạn cùng phòng thì chỉ có một người.
Phong Dương cúi đầu chậm rãi đánh một dòng chữ, sau đó lại xóa đi, cuối cùng gửi một tin nhắn: 【Tô Vãn? 】
【Ừm.】
Phong Dương không có gì ngạc nhiên khi Tô Vãn có số điện thoại di động của mình, từ khi bắt đầu nhập học vào năm nhất đại học, số điện thoại di động của anh đã bị tiết lộ ra ngoài, thường xuyên sẽ có người gọi điện thoại tới, nhưng mà gần đây loại điện thoại xa lạ này ít đi rất nhiều.
Phong Dương: 【Triển lãm rất thú vị, cảm ơn cậu.】
Tô Vãn lập tức trả lời: 【Còn có việc, lần sau nói chuyện. 】
Phong Dương mím môi nhìn chằm chằm nửa câu sau, cũng không cho rằng lần sau bọn họ có cái gì để nói chuyện.
App TYT & Cá Voi team