Trần Quốc Hưng cười xấu hổ khẽ xoa xoa tai của mình, hắn là bị dọa sợ thật chứ có nào phải giả vờ gì đâu, tự nhiên có một đám gương mặt đủ thể loại hai mắt xanh lè lè nhìn ghê thấy sợ làm hắn cũng giật mình nên phản ứng mà thôi.
“ Này có biết các ngươi làm như vậy làm ta sợ hãi hay không, các ngươi tính bồi thường kiểu gì?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Ngôn Tình] Sống Chung2.
Gục Trước Dịu Dàng3.
Chồng Cũ Cuồng Bạo Thế Này Sao?4.
Em Nghe Thấy Được=====================================
Trần Quốc Hưng ngoác miệng nói oang oang, những khuôn mặt trên thân cây chỉ nhìn hai người lạnh lùng, một lúc có một gương mặt của một nữ nhân cực kì xinh đẹp lên tiếng, giọng như chim hót vậy rất dễ nghe.
“ Chỗ Tổ Hoàng an nghỉ, các ngươi không nên tới đây, trở về đi.”
Trần Quốc Hưng nhăn mặt, cái đám này tu vi cũng chẳng phải dạng vừa lại nhiều như vậy nữa lớ ngớ mà đánh nhau thật cái chỗ này cũng bị hủy luôn ấy chứ, tốt nhất vẫn nên giải quyết mọi chuyện trong hòa bình, vì thế hắn liền mở miệng.
“ Chúng ta chỉ lượn một vòng khám phá mà thôi, cái gì mà chỗ chôn cất Tổ Hoàng của các ngươi ta sẽ không động đến.”
“ Không được.”
Lập tức những cái cây khác cũng lên tiếng, Trần Quốc Hưng chán nản muốn lượn một tí tìm hiểu mà mấy cái cây này không cho, nếu đã không cho liền tự mình đi thôi còn cái đám này đá qua một bên đi.
“ Hazzz nhổ sạch cái đám cây này đi Như Uyên.”
Cơ Như Uyên gật đầu khí tức Luyện Hư Kỳ phô thiên cái địa tràn ra uy áp, tất cả gương mặt trên những thân cây biến sắc, thân cây nghiêng ngả như bị gió lớn thổi qua, khi Cơ Như Uyên chuẩn bị ra tay thì từ trong đại viện vang lên một âm thanh.
“ Cho họ vào đi.”
Trần Quốc Hưng liền đánh mắt kêu Cơ Như Uyên dừng lại, dù sao hắn cũng chẳng muốn đánh nhau làm gì, đôi bên cũng chẳng có lợi mà còn kết thêm một mối thù không đáng có, cuộc sống nếu cứ kết nhiều thù oán biết đâu một ngày nào đó tất cả địch nhân tìm tới cửa lúc đó muốn chạy cũng khó.
“ Như vậy ngay từ đầu có phải là hay không.”
Trần Quốc Hưng bĩu môi nói rồi cùng Cơ Như Uyên đi về hướng cửa chính đại điện, ở cửa chính đại điện có ba chữ lớn Trần Quốc Hưng không hiểu liền nhìn qua Cơ Như Uyên.
“ Tổ Hoàng Điện.”
Cơ Như Uyên khẽ đọc ba chữ cho Trần Quốc Hưng nghe, hắn xoa xoa cằm rồi tung chân đạp cửa.
“ Rầm.”
Cánh cửa bằng một loại vật liệu nào đó mà hắn không biết tên liền bị một đá bung ra, ở bên trong là một không gian đen sì sì, Trần Quốc Hưng ngó vào cũng hơi run, cả hai người bước vào bên trong lập tức cả không gian bùng lên một ánh sáng màu xanh lá, những ngọn đèn ở góc đại điện bùng cháy lên một ngọn lửa màu xanh, ở cuối đại điện có một cái ghế được kết thành từ những rễ cây nhìn rất là hầm hố, bên trên cái ghế đang ngồi một thân ảnh, nhìn thấy bộ dạng của cái thứ ngồi trên ghế Trần Quốc Hưng sửng sốt kêu lên.
“ Củ Cải.”
Là một cái củ cải trắng có chân tay mặt mũi, bé chỉ bằng bắp đùi hắn mà thôi, trên đầu cái củ cải còn ba cái lá non xanh, Trần Quốc Hưng tự nhiên lại thèm ăn canh củ cải hầm xương.
“ Nhân loại vô tri.”
Củ cải trắng tức giận mở miệng nói chuyện bằng ngôn ngữ phổ thông của tu chân giới, khuôn mặt như một đứa trẻ làm Trần Quốc Hưng không ngừng liên tưởng đến việc nấu chín bộ dạng kia ăn chắc chắn cũng không có dễ nuốt đâu.
“ Nhóc con ngươi là Tổ Hoàng? Không đúng nhìn đi nhìn lại cũng chẳng thấy ngươi có phong phạm cao thủ gì cả.”
Trần Quốc Hưng nghi ngờ hỏi, củ cải trắng trợn hai mắt tức giận nhìn cái tên nhân loại trước mặt, nếu không phải kiêng dè người đi bên cạnh tên tiểu tử nhân loại kia đã bị nó một ngụm cắn chết rồi.
“ Nó có lẽ là hậu duệ của Tổ Hoàng.”
Cơ Như Uyên cũng nhìn tới chỗ củ cải trắng mà lên tiếng, vẻ mặt cũng rất quái dị liếm liếm môi nhìn như muốn ăn thịt cái củ cải trắng kia vậy, Trần Quốc Hưng thấy vậy liền hỏi.
“ Như Uyên ngươi cũng cảm thấy cái củ cải kia ăn rất ngon đúng không?”
“ Tuy không biết ngươi vì sao gọi là củ cải nhưng ta cảm thấy nếu ăn nó chắc chắn là rất ngon.”
Cơ Như Uyên cũng gật đầu, khuôn mặt của củ cải trắng đang ngồi trên ghế lúc xanh lúc trắng bộ dạng cực kì tức giận, hai cái nhân loại vậy mà đang ở trước mặt nó lại nói chuyện muốn ăn bản thân, làm sao mà không tức giận cho được.
“ Củ cải cái đầu các ngươi, ta là Hoàng Sâm là Hoàng Sâm biết chưa?”
“ Hoàng Sâm.”
Trần Quốc Hưng nhớ tới bảng thiên tài địa bảo của tu chân giới, Hoàng Sâm chúng là một loại linh dược cực kì trân quý, sử dụng Hoàng Sâm khiến tu sĩ có thể đột phá liên tục mấy cảnh giới mà không có lấy nguy hiểm gì, là một loại linh dược có thể ăn trực tiếp để đột phá cảnh giới, dù là cảnh giới Hóa Thần Đỉnh Phong ăn được Hoàng Sâm cũng dễ dàng đột phá lên Luyện Hư, còn có thật sự vượt qua được lôi kiếp hay không lại là một vấn đề khác.
Trần Quốc Hưng ánh mắt phát sáng nhìn về phía củ cải trắng, khóe miệng nước dãi nhỏ ra tong tỏng liếm liếm môi nói.
“ Hoàng Sâm ngươi có thể cho ta cắn một miếng được hay không?”
“ NHÂN LOẠI NGU NGỐC.”
Hoàng Sâm khí tức cường đại bộc phát, Trần Quốc Hưng mặt mũi tái mét vội vàng trốn ra sau lưng Cơ Như Uyên, nấp sau lưng phụ nữ có nhục hay không, câu trả lời tất nhiên là không rồi, đôi khi nam nhân cũng phải yếu đuối một chút thì mới có người yêu được.
Hoàng Sâm Yêu cũng chỉ là bộc phát khí tức cũng không có hành động, Trần Quốc Hưng truyền âm hỏi Cơ Như Uyên.
“ Như Uyên củ cải trắng đó tu vi là gì vậy?”
“ Một Bán Yêu Hoàng.”
Trần Quốc Hưng nghe xong cũng yên tâm một phần, hắn trong đầu lóe lên vài suy nghĩ dụ dỗ đối phương.
Hoàng Sâm bộc phát khí tức cường đại nhưng chỉ một lúc liền thu lại bởi vì nó biết bản thân không đánh lại nữ nhân xinh đẹp kia, khí tức của nữ nhân kia làm Hoàng Sâm sợ hãi, nó biết nữ nhân kia chắc hẳn phải có tu vi một Luyện Hư Kỳ, tương đương với Yêu Hoàng của yêu tộc, nó không phải đối thủ của đối phương, cách biệt hai bên là quá xa trừ phi nó sử dụng tới thi thể của Tổ Hoàng may ra mới áp chế được đối phương, bất quá chưa đến đường cùng Hoàng Sâm không muốn sử dụng.
“ Củ cải trắng chúng ta thương lượng một chút có được hay không?”
Trần Quốc Hưng ló đầu ra nói, khuôn mặt trẻ con của Hoàng Sâm lộ ra một tia cảnh giác, đôi mắt trợn lên nhìn Trần Quốc Hưng trầm ngâm nói.
“ Thương lượng chuyện gì?”
“ Ta giúp ngươi đỡ Diệt Kiếp, ngươi đem đồ tốt ở nơi này cho ta, hai bên làm một cuộc giao dịch.”
Trần Quốc Hưng bộ dạng tự tin nói, Hoàng Sâm nghe xong cười khinh thường.
“ Một tên nhân loại Kim Đan lại mạnh miệng như vậy, nêu không phải ngươi nấp sau lưng cường giả ta đã bóp chết ngươi rồi.”
Trần Quốc Hưng bĩu môi, lời Hoàng Sâm nói rất chính xác, nếu không có Cơ Như Uyên hắn đã bị người ta bóp như bóp một con kiến rồi, bất quá Cơ Như Uyên cũng là do một phần bản lĩnh của hắn mới có thể khống chế đối phương làm một bảo tiêu cho mình, hắn cũng có một chút ít bản lĩnh đấy chứ.
“ Ngươi không tin là bình thường, ta có thể phát thề nếu ngươi thật sự muốn làm giao dịch, đến lúc diệt kiếp buông xuống ta sẽ có cách đỡ giúp ngươi vượt qua diệt kiếp, đột phá Yêu Hoàng ngươi cũng có thể tự do chảy nhảy mà không cần trốn chui trốn lủi, người nhìn nàng xem không phải vẫn đứng ở nơi này lâu rồi mà diệt kiếp cũng chẳng có đánh một cái rắm sao, công lao này là do ta.”
Hoàng Sâm hai mắt đảo đảo, điệu bộ bán tín bán nghi nhìn chằm chằm vào Cơ Như Uyên, thấy điệu bộ đối phương cũng không giống tiền bối cao cao tại thượng với tiểu tử nhân loại, mà đối phương còn rất nghe lời tiểu tử Kim Đan kia, chuyện này càng nghĩ Hoàng Sâm càng nóng lòng, dù là người hay yêu bất cứ loài nào một khi đã bước lên con đường tu tiên này đều truy cầu những cảnh giới cao hơn, đều hướng đến trường sinh bất tử, lần này có kẻ nói có thể chống đỡ với diệt kiếp đáng sợ, làm trong lòng Hoàng Sâm cũng rấy lên cảm giác chờ mong, tu vi đã dừng lại ở Yêu Vương Đỉnh Phong đã lâu, cũng đã ở Mộ Địa này thời gian vạn năm Hoàng Sâm rất muốn đặt chân ra thế giới bên ngoài một phen, nó chỉ được nghe kể về thế giới bên ngoài mà những Mộc Yêu khác kể lại, bản thân không thể rời khỏi nơi này bởi một số yêu cầu đặc thù mà Tổ Hoàng trước khi hồn phi phách tán để lại cấm yêu thuật, khiến cho nơi này trở thành một nơi khép kín đối với nhất mạch truyền thừa của Tổ Hoàng, nếu đột phá Yêu Hoàng, Hoàng Sâm có thể tự do đi ra bên ngoài, điều này làm cho Hoàng Sâm tranh đấu trong lòng một trận.
Trần Quốc Hưng tuy không biết những hạn chế của Hoàng Sâm nhưng hắn cũng đoán được đối phương đang do dự không biết có thể tin tưởng hắn một tên nhân loại Kim Đan Kỳ hay không, chuyện này nếu là người khác nói với hắn như vậy, hắn cũng đếch tin chuyện này nghe nó quá là ảo ma, bất quá sự lựa chọn của mỗi người là khác nhau hắn cũng không có quá quan tâm, nếu Hoàng Sâm này không hợp tác thì hắn chỉ còn một cách chính là dùng bạo lực mà thôi, nắm đấm của bên hắn hiện tại đang to hơn đối phương thì còn sợ gì bố con thằng nào nữa.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh?"