Trần Quốc Hưng há hốc cả mồm nhìn về phía cánh cửa đang mở toang, bàn tay dơ ngón cái về phía Chu Tiến Công, gật gù cái đầu nói.
“ Lợi hại.”
Chu Tiến Công bản thân cũng ngơ ngác nhìn bàn tay của mình, Trần Quốc Hưng đã đi tới vỗ vỗ vai Chu Tiến Công hỏi.
“ Ngươi làm sao mà mở được vậy?”
Chu Tiến Công khẽ lắc đầu nói.
“ Ta cũng không biết chỉ là cảm giác bản thân có thể mở được cánh cửa liền đi tới mà thôi, chuyện này ta thật sự cũng không thể nào hiểu.”
Trần Quốc Hưng xoa xoa cằm, chuyện này xem ra là một phần duyên số, nếu hắn không dẫn Chu Tiến Công đi cùng thì đừng mơ mở được cánh cửa đá, ngay cả Cơ Như Uyên một Luyện Hư Kỳ còn không thể mở được cửa đá hắn thì hết cách, lúc đó chỉ đành ngậm mồm quay về mà thôi.
“ Vào thôi.”
Trần Quốc Hưng đi vào bên trong, Cơ Như Uyên cũng bay ngang với Trần Quốc Hưng đi vào bên trong, Chu Tiến Công ngây người một lát rồi cũng chạy theo, sau cánh cửa đá là một lối đi bằng đá phía trước có ánh sáng truyền tới, ba ngươi đi tới cuối điểm sáng.
“ Mẹ ơi tiên cảnh.”
Trần Quốc Hưng cùng Chu Tiến Công há hốc cả mồm nhìn về phía dưới, nơi bọn họ đang đứng là một cành cây khổng lồ của mộc gốc đại thụ còn lớn hơn bản thể của Mộc Yêu Vương, phía xa xa là những ngọn núi cao xanh thẳm, những loài yêu thú lượn tung tăng chạy nhảy khắp nơi, trời trong xanh mây trắng lung linh đẹp không kể siết, những dòng suối trong xanh chảy uỗn lượn, hai bên bờ ngập tràn linh thảo đang nở lộ ra những bông hóa đầy màu sắc, Trần Quốc Hưng hít một hơi lẩm bẩm.
“ Dị Hoa Quế, Hoàng Lan Hoa, Bách Hợp Tán Hoa...”
Toàn những loại linh thảo khá trân quý mà nơi này lại mọc như cỏ dại vậy, lúc này Chu Tiến Công đột nhiên chỉ.
“ Tiền bối ta bị thứ gì đó triệu hoán là ở phía bên kia.”
Trần Quốc Hưng khẽ nhìn theo hướng mà Chu Tiến Công chỉ lông mày nhăn lại, phía bên đó là một ngọn núi khác biệt, ở nơi này tràn ngập sắc xanh của sinh mệnh nhưng chỗ mà Chu Tiến Công chỉ là là một ngọn núi tràn ngập tử khí, ngọn núi nhìn từ xa không hề có một sinh mệnh nào, ngay cả một cọng cỏ nhỏ cũng không có, ngọn núi tràn ngập một cảm giác chết chóc.
“ Ở bên đó.”
Cơ Như Uyên cũng khẽ truyền âm cho Trần Quốc Hưng, hắn liền gật đầu nói.
“ Chúng ta qua đó.”
Hắn còn tính nhảy xuống khỏi cái thân cây khổng lồ đang đứng thì Chu Tiến Công đã tế ra phi kiếm rồi nhảy lên bay đi, điệu bộ rất vội vàng, Trần Quốc Hưng sửng sốt nơi này có thể bay rồi, cái tên Chu Tiến Công này như bị ma nhập vậy tự nhiên lại quỷ dị thế không biết, Cơ Như Uyên nắm lấy tay Trần Quốc Hưng rồi thân ảnh lóe lên một cái đã xuất hiện trên đỉnh ngọn núi tràn ngập tử khí, trên đỉnh ngọn núi là một tòa đại viện to lớn, hai bên lối vào là hai hàng cây cổ thụ vẫn còn những chiếc lá xanh trên cành đại biểu cho sinh mệnh của chúng, Cơ Như Uyên từ từ hạ xuống đất, Trần Quốc Hưng thì quan sát kĩ hai hàng cây, có lẽ mấy cái cây cổ thụ này là sinh mệnh còn sống duy nhất trên ngọn núi tràn ngập tử khí này, nhất định là ẩn dấu thứ quỷ dị phía sau bất quá Trần Quốc Hưng cũng không vội, hắn không tin có kẻ nào có thể đánh được Cơ Như Uyên ở nơi này, tạm thời không cần vội mà chờ đợi Chu Tiến Công.
“ Tiền bối các người tới nhanh vậy?”
Chu Tiến Công nhảy khỏi phi kiếm liền lên tiếng, Trần Quốc Hưng nhìn qua Chu Tiến Công trong lòng liền tính toán một phen, nơi này chắc chắn tồn tại điều quỷ dị mà Chu Tiến Công này lại dường như có cơ duyên gì ở nơi này triệu hoán, nhất định không phải phàm vật, hắn cũng chẳng có ý định cướp đoạt làm gì, mỗi người đều có cơ duyên riêng của mình, hắn đang tính toán nên thu Chu Tiến Công này làm một tiểu đệ, tuy tư chất tên này chỉ là Trung Phẩm Mộc Linh Căn, tính tình có hơi xấu một chút nhưng vẫn rèn lại được, điều làm hắn muốn thu Chu Tiến Công làm đệ chính là ở cơ duyên của đối phương, nếu mà Chu Tiến Công thành công thu được chỗ tốt ở đây hắn sẽ dùng thủ đoạn lôi kéo đối phương đi theo mình thật lòng thật dạ, chứ không phải thủ đoạn cưỡng chế như hiện tại, còn nếu Chu Tiến Công bỏ mạng lại nơi này thì chỉ trách số mệnh hắn chỉ có thể đi đến đây, hắn chỉ còn cách cúng một bài kinh siêu độ cho đối phương mà thôi, con người chính là như vậy nếu một kẻ đem lại lợi ích cho ngươi, thì dùng tất cả lợi ích thủ đoạn để giữ chân đối phương lại, lợi người lợi mình thì tội gì không làm, để người khác chiếm tiện nghi thì thôi hắn chiếm còn tốt hơn.
“ Không cần khách khí ngươi cứ gọi ta một tiếng Tiêu Ca là được.”
“ Cái này!”
Chu Tiếm Công e dè nói, Trần Quốc Hưng nghiêm túc lấy ra một viên đan dược đưa cho đối phương.
“ Đây là thuốc giải của Độc Hồn Đan, từ bây giờ Chu đệ không cần lo lắng bị khống chế, ta cũng chỉ hao tâm tổn chí dẫn Chu đệ đến đây mà thôi, cơ duyên phía trước vẫn là ngươi tự mình chọn lựa, hazzz ta chỉ có thể tiễn đệ đến đây mà thôi, nếu đạt được cơ duyên rồi Chu đệ có thể tự mình rời đi không cần đợi chúng ta nữa, mau đi đi.”
Trần Quốc Hưng vẻ mặt biến đổi ba bốn lần diễn một cảnh lâm li bi đát, Chu Tiến Công ngây người, trong lòng là một mỡ suy nghĩ hỗn loạn nhớ tới lúc rình mò định đánh lén đối phương, sau đó bị đuối phương khống chế, Chu Tiến Công nghĩ lúc đó cuộc đời mình phải trải qua những ngày đau khổ nhưng không ngờ tới đối phương vậy mà lại hao tâm tổn trí dẫn bản thân Chu Tiến Công tới nơi này tìm kiếm cơ duyên, hình tượng Trần Quốc Hưng trong lòng của Chu Tiến Công phát sáng ra một ánh hào quang vạn trượng, tu sĩ tốt nhất tu chân giới, đệ nhất tốt bụng tu sĩ... đều được Chu Tiến Công một lượt nghĩ tới.
Chu Tiến Công mồ côi từ nhỏ luôn bị người khác ăn hiếp đánh đập, may mắn trong một lần nhặt được một cuốn sách tu luyện, từ đó cuộc đời mới bước sang trang mới, nhưng tu chân giới tàn khốc hơn xa thế giới phàm nhân điều đó làm lòng Chu Tiến Công nguội lạnh, dần dần tính tình hắn cũng giống như đại loại tu sĩ khác, cướp bóc đánh giết tranh giành từng chút tài nguyên cho bản thân mình, nhưng đến hôm nay trong lòng Chu Tiến Công chấn động, hắn lại gặp phải một người dẫn hắn đi tìm cơ duyên, bản thân Chu Tiến Công nghĩ đối phương có cả một cường giả đỉnh cấp ở bên cạnh thì chắc chắn cũng không thèm có âm mưu gì với một Trúc Cơ nhỏ nhoi như hắn, mà là thật lòng giúp đỡ.
“ Tiêu Ca...”
Chu Tiến Công hai mắt có chút đỏ lên giọng nói dường như sắp khóc, Trần Quốc Hưng vẻ mặt như một người anh trai quan tâm tới đứa em của mình liền vỗ vai Chu Tiến Công nói.
“ Cố lên, cơ duyên luôn song hành với nguy hiểm, ta chỉ có thể giúp Chu đệ đến đây mà thôi, đi mau đi không muộn.”
Chu Tiến Công gật mạnh một cái nhận lấy viên đan dược, rồi chắp tay với Trần Quốc Hưng không nói nên lời rồi quay người rời đi, nhìn theo bóng lưng của Chu Tiến Công, Trần Quốc Hưng nở một nụ cười đẹp trai khẽ thở dài.
“ Giải diễn viên xuất sắc nhất tu chân giới năm này còn ai ngoài mình nữa cơ chứ, hazzzz...”
“ Giả Tạo.”
Cơ Như Uyên bĩu môi một cái khinh thường Trần Quốc Hưng, hắn nghe xong thì đen mặt lại, cái gì mà giả tạo cơ chứ, hắn là thật lòng muốn giúp đối phương tìm được cơ duyên, loạn hết rồi lại dám nói hắn như vậy bất quá tạm thời hắn bỏ qua, tính sổ lúc rảnh vậy.
“ Chúng ta cũng nên đi cướp sạch nơi này thôi.”
Hai người Trần Quốc Hưng Cơ Như Uyên tiến về phía đại điện của tòa đại viện, đi ngang qua hai hàng cây lớn ven lối chính có dị biến phát sinh, từ trên thân cây những gương mặt người lộ ra có già trẻ trai gái đủ thể loại, hai mắt xanh lè lè nhìn chằm chằm vào hai người.
“ MẸ Ơi CÓ MA.”
Trần Quốc Hưng nhảy tóm vào trong lòng Cơ Như Uyên run rẩy, Cơ Như Uyên nâng tay ngọc túm lấy tai Trần Quốc Hưng vặn nhẹ mắng.
“ Đừng có giả vờ.”
"Tự do! sao có thể dựa vào kẽ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT