Trời lại vào mùa đông, tuyết rơi rất nhiều. Đông Triều đọc đi đọc lại xấp thư của Dận Chân mãi nên mắt mờ đi, cộng thêm màn tuyết trước mặt, nàng không nhìn rõ được ai đã trở về. Gia nhân của phủ sai đi công chuyện đã về chăng ? Người ở Thập tam phủ gửi quà đến an ủi chăng ?

-Tứ ca chăng ? –Đông Triều nhíu mày.

Dận Chân chăng ? Đông Triều hướng tai ra xa, để nghe được tiếng thở, để nghe được tiếng chân dẫm lên tuyết quen thuộc. Nhưng con người ấy đáng ghét lắm, cố tình thở thật khẽ, bước thật nhẹ,Đông Triều không tìm được manh mối nào. Người ấy cứ từ từ đến, từ từ đến.

-Chờ có lâu không ?

Nhẹ nhàng đến bên nàng, một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy tay nàng. Đúng cảm giác này. Đông Triều thở nhẹ ra một hơi,để nó hiện hình từ từ dưới trời sương lạnh. Khóe môi nàng nở nụ cười mãn nguyện.

-Vào thôi, mọi người đang mong.

-Ừ.

Đông Triều dắt tay Dận Chân vào gian nhà giữa. Từ ngày chàng đi, Tiểu Uyển và Như Nguyệt luôn đến gian phòng thắp hương khẩn cầu phật trời, mong cho chàng được bình an. Đông Triều đẩy Dận Chân đến trước cửa, nhẹ nhàng rúi lui.

-Muội chắc chứ ? –Dận Chân dò ý Đông Triều.

Đông Triều gật đầu, mỉm cười :

-Muội thường xuyên liên lạc với huynh qua thư từ, nhị vị tỷ tỷ thì không.

Rồi Đông Triều trở về phòng mình.Lão gia về nhà, gặp Trắc phúc tấn đầu tiên và nói chuyện với nàng trước người vợ kết tóc thì chẳng hay chút nào, lời ra tiếng vào sẽ làm Dận Chân khó xử. Nàng nên đi thì tốt hơn.

-Một nha đầu biết điều.

Dận Chân đẩy cửa bước vào. Khẽ khàng đi ra sau lưng hai Phúc tấn thân thương của mình, vẫn còn chắp tay cầu nguyện cho trượng phu trở về an lành. Dận Chân khẽ hắng giọng :

-Ước nguyện đã thành sự thật.

Tiểu Uyển, Thu Nguyệt ngạc nhiên, ngỡ ngàng, đánh rơi chuỗi hạt. Cả hai bàng hoàng đứng lên, quay ra sau, thấy bóng người quen thuộc đã trở về. Hai nàng bật khóc, sà vào lòng Dận Chân.

-Gia đã trở về.

Thu Nguyệt gạt nước mắt, để Tiểu Uyển có quãng thời gian tâm sự với Dận Chân, nàng chạy đi thông báo với mọi người trong phủ rằng Dận Chân đã trở về. Tứ gia phủ lạnh lẽo, tối tăm bởi sách lược tiết kiệm dầu, giờ đã sáng lên như Thủy cung trong truyền thuyết. Mọi người ùa về Phật đường chào mừng người chủ gia vắng mặt trở về.

-Liên Nhi chắc sẽvui lắm đây !

Thu Nguyệt muốn làm Đông Triều bất ngờ nên định báo tin qua cửa sổ. Nhưng đứng từ xa, Thu Nguyệt thấy bóng Đông Triều in trên cửa sổ giấy, nàng chống cằm, nhìn ra xa, trông dáng rất mơ mộng.Thì ra Đông Triều đã biết từ trước và cuộc gặp mặt kia cũng do nàng sắp đặt.Thoáng buồn lướt qua tim Thu Nguyệt.

-Gia đã gặp muội ấy trước sao ?

Thu Nguyệt nghĩ mình không cần báo cho Đông Triều nữa. Nàng lặng lẽ quay gót trở về chung vui với mọi người. Dù gì thì căn phòng Dận Chân ghé đến tối nay sẽ là Tiểu Uyển, nhưng ngay ngày mai sẽ dẫn Đông Triều đi đâu đó.

-Mình không cần báo đâu.

-Thu Nguyệt tỷ ! –Đông Triều đột nhiên chạy ào ra, thở hồng hộc. – Chờ muội với !

-Có chuyện gì sao ?

Đông Triều đánh vào tay Thu Nguyệt,tỏ vẻ trách móc :

-Gia về, đúng không? Vậy mà không rủ muội đi cùng.

Thu Nguyệt rất buồn. Nàng không thích Đông Triều nói dối, như thế chỉ chứng tỏ Đông Triều là kẻ thắng cuộc. Thu Nguyệt cố giữ giọng bình tĩnh :

-Tỷ quên mất, mừng quá mà quên mất. Chúng ta đi thôi.

Đông Triều mỉm cười ngây ngô, nắm tay Thu Nguyệt đến sảnh đường gặp Dận Chân.

-Hồi hộp quá đi mất!

-Liên Nhi đã đến rồi kìa !

Mọi người kéo Đông Triều vào, để thành viên nhỏ tuổi nhất trong các Phúc tấn được gặp trượng phu của mình. Dận Chân nhìn Đông Triều, gật gù.

-Cao lên rồi đấy ! –Dận Chân nói coi bộ kinh ngạc.

Đông Triều bí mật liếc Dận Chân,không chọc nàng một ngày, Dận Chân không yên hay sao ấy. Nàng cao hay không thì kệ nàng chứ, cứ xem như trẻ con trước mặt mọi người. Nếu cứ xem nàng như trẻ con thì đừng gửi thư hỏi chuyện.

Nhưng Dận Chân ấn tượng thật. Mới năm ngoái, Đông Triều chỉ đứng tới hông, giờ nàng đứng tới vai rồi. Đông Triều đã săn sóc rất kỹ cơ thể của Liên Nhi, ăn đồ bổ dưỡng, tập võ đều đặn theo đúng những gì nàng làm ở thời hiện đại. Nét mặt của Đông Triều cũng thay đổi, có sự già dặn hơn, nếu ví nữ nhân như một bông hoa, Đông Triều đang ở giai đoạn mở từng cánh.

-Chẳng hay ho gì đâu, lão tứ ạ. – Đông Triều lầm bầm.

-A mã !

Hoằng Quân, Hoằng Thời chạy lại ôm chân Dận Chân. Dận Chân xoa đầu hài tử, khẽ cúi người xuống hỏi chuyện trong nhà. Hai hài tử tíu tít kể lại mọi chuyện cho Dận Chân nghe. Trong đó có chuyện phòng ốc của Đông Triều từng bị bồ câu xới tung lên, tai nạn lần đầu nuôi bồ câu.

-Hoằng Quân ! – ĐôngTriều mỉm cười, xoa đầu đứa trẻ. – Tối nay di nương kể chuyện con nghe nhé.

-Không ạ…

Mọi người ở đại sảnh nói chuyện với nhau rôm rả, nhiều người không muốn về. Sao đột nhiên Đông Triều thấy Thu Nguyệt nhếch mép cười, linh cảm cho nàng biết nụ cười kia dành riêng cho nàng.

-Hình như là…

Đông Triều cảm thấy mình không nên ở lại đây lâu, nàng giả vờ che miệng, như đang buồn ngủ. Dận Chân để ý thấy, cúi xuống nói với Hoằng Quân :

-Trẻ con nên ngủ sớm.

Đông Triều biết câu kia ám chỉ “ai”.

-Huynh nhớ đấy !

Tiểu Uyển nhìn trời, nhìn tấm áo ướt đẫm của Dận Chân, mỉm cười :

-Gia đã mệt, nên nghỉ sớm.

Vừa xong câu đó, các phúc tấn và gia nhân hồi hộp, sau một chuyến đi xa trở về, Dận Chân sẽ chọn lưu lại phòng của Phúc tấn nào đây ? Điều này khẳng định vị trí của Phúc tấn ấy trong ngôi gia này rất nhiều. Một con người mệt mỏi, khó mà đưa ra quyết định chính xác.

-Tối nay ta sẽ đến thăm chỗ Hoằng Quân và Hoằng Thời.

Nhưng Dận Chân thì ngoại lệ, chàng biết cách cân bằng thế cuộc rất tốt. Dù hai hài tử kia chỉ có một sinh mẫu nhưng cũng được xem như con của tất cả các phúc tấn. Phụ thân về nhà, lo cho con đầu tiên, không có gì lạ lùng cả, thế lực trong ngôi gia vẫn cân bằng.

-Đi thôi ! – Dận Chân dắt tay hài tử về phòng, quay lại, bí mật đá mắt với Đông Triều.

Có điều, thiên vị cũng sẵn trong lựa chọn kia. Đông Triều hay đến đọc truyện cho Hoằng Quân trước khi nó ngủ say.

Cố ý gặp riêng Đông Triều nên Dận Chân dành cả buổi tối cho Hoằng Quân, Hoằng Thời. Tuy nhiên Đông Triều không xuất hiện như mọi hôm phần vì sợ ảnh hưởng tình cảm tỷ muội, phần vì để Dận Chân lo cho bọn trẻ cho bỏ ghét. Dận Chân rất hay lúng túng với trẻ con, bọn trẻ sợ Dận Chân nên không khí rất ngượng ngập.

-Con còn chưa ngủ sao ?

Hoằng Quân gật đầu tắp lự, kéo chăn qua đầu, ngáy như kéo gỗ. Dận Chân biết trò này, Đông Triều thường xuyên giả ngủ để khỏi nói chuyện với chàng, nàng đã truyền nghề lại cho Hoằng Quân rồi.Dận Chân lật tấm chăn ra, thấy Hoằng Quân mắt còn mở trừng trừng.

-Nói đi, di nương thường làm gì để dỗ con ngủ ?

Hoằng Quân chỉ chồng sách trên bàn,lí nhí :

-Đọc truyện ạ.

-Thì cứ bảo ta đọc truyện.

-Con sợ…

-Đừng vớ vẩn thế.

Dận Chân cầm sách, lật ra trang Đông Triều đánh dấu từ trước, đọc cho Hoằng Quân nghe. Quyển Tây Du ký, Đông Triều đọc đến kiếp nạn ở Tây Lương Nữ quốc. Truyện rất hấp dẫn, Dận Chân tự nhủ sau khi dỗ cho Hoằng Quân ngủ sẽ đọc hết.

-Khi ấy ngài đã đứng sững lại.

-Há ? – Hoằng Quân đột nhiên kêu lên.

-Gì vậy ?

Hoằng Quân lắc đầu, bảo không có gì.Thằng bé cố làm vẻ tự nhiên để Dận Chân khỏi nghi ngờ mà quay ra sau, phát hiện cái bóng in trên cửa. Đông Triều đang ở đằng sau cánh cửa.

Đông Triều nhắm mắt lắng nghe Dận Chân đọc truyện. Dận Chân sống ở thời đại này, học hết bộ chữ cổ, đọc trôi chảy hơn Đông Triều nhiều, mỗi lần Đông Triều đọc là phải ngừng vài đoạn để nhận dạng văn tự cổ. Nhưng giọng đọc văn của Dận Chân nhạt như nước, chả có chút hấp dẫn nào cả, cũng nhờ thế mà Hoằng Quân ngủ sớm hơn.

-Ngủ rồi ? Tốt thôi!

Dận Chân đắp chăn cho hài tử, tấn lại đàng hoàng. Rồi chàng thản nhiên ngồi đọc truyện. Đông Triều bực mình,trách Dận Chân vô tâm, phải tắt đèn thì thằng bé mới ngủ ngon được chứ. Đông Triều nghĩ đây là kế Dận Chân bày ra, ép nàng tự sa chân.

-Này, huynh phải tắtđèn thì hài tử mới ngủ say được chứ !

Đông Triều mở cửa, nói khẽ với Dận Chân. Dận Chân không trả lời. Đông Triều đến gần, khẽ kéo áo. Dận Chân cũng không trả lời. Đông Triều đánh tay trước mặt Dận Chân. Dận Chân cũng không buồn trả lời. Dận Chân thực sự thích quyển truyện này.

-Huynh đùa muội đấy à !

Rồi Đông Triều nhớ về chồng sách của Dận Chân, toàn triết, toàn luận chứ không có quyển tiểu thuyết nào cho nên hồn.Dận Chân tìm được một quyển truyện thật hay, để chìm đắm với nó thì tốt rồi.Chỉ là không nên đọc lúc Hoằng Quân đang ngủ.

-Biện pháp mạnh ! –Đông Triều thổi tắt ngọn đèn.

Có thế mới làm Dận Chân tỉnh mộng.Dận Chân ngay lập tức xách cổ Đông Triều ra, quăng vào phòng đọc sách của Hoằng Quân nói chuyện. Đông Triều chấp nhận nhưng đặt điều kiện Dận Chân phải khép cửa cho Hoằng Quân ngủ.

-Muội muốn gì ? –Dận Chân hất Đông Triều lên ghế.

Đông Triều nhún vai :

-Huynh đọc truyện dở tệ !

Dận Chân cười khẩy :

-Ít ra ta cũng biết chữ.

Mỗi lần Đông Triều cãi gì, Dận Chân đập lại câu đó và ngược lại. Và người biết thân biết phận sẽ rút lui trước,người đó luôn là Đông Triều. Đông Triều cúi đầu xin lỗi Dận Chân trước tránh phiền phức sau này.

-Thiếp xin lỗi gia.Thiếp về phòng đây !

-Khoan đã ! – Dận Chân kéo Đông Triều lại, nhét cuốn sách vào tay nàng. – Đọc ta nghe.

-Tại sao ?

Dận Chân nhún vai :

-Ta muốn đi nghỉ nhưng ngủ không được.

-Huynh là trẻ con hả?

-Muội là trẻ con hả?

Đông Triều chịu, không cãi nữa. Nàng dìu Dận Chân nằm xuống giường nghỉ, được kê trong phòng Hoằng Quân nếu nàng muốn ngủ lại. Đông Triều thiếu thốn vật chất hồi ở thời đại của mình nên luôn ao ước một chiếc giường rộng, êm thật êm. Tối nay nàng định ngủ ở đây, Dận Chân chiếm mất.

-Muội ghét huynh !

-Tự nhiên !

-Huynh muốn nghe truyện gì ?

-Cái gì có muội cầm gậy trong đấy đấy !

-Đúng là đáng ghét mà !

Đông Triều lấy quyển truyện Tây du ký, lật đến chỗ Dận Chân đánh dấu, đọc tiếp. Quyển truyện này khác quyển thời hiện đại, chữ cổ rất nhiều, nét nào nét nấy chằng chịt, nàng đọc không được.

-Vô hay là…

-Đọc tiếp đi ! – Dận Chân giục.

-Từ từ đã ! – Đông Triều cố gắng nhận diện mặt chữ.

Dận Chân lắc đầu, bễu môi :

-Kém cỏi !

Rồi Dận Chân trở người, nhìn Đông Triều chằm chằm. Đông Triều giật mình, tự hỏi chàng muốn làm gì. Dận Chân trầm ngâm :

-Ta đưa muội đi học.

-Hả ?

-Ta có đưa một lão sư về đây để dạy cho Hoằng Quân, muội học với nó luôn đi.

Đông Triều thả phịch cuốn truyện xuống, nhìn Dận Chân chằm chằm. Dận Chân có ý gì ? Cả năm trời nàng lưu lại đây toàn là tự học, một lão sư từ trời rơi xuống là điều từ trời rơi xuống. Dận Chân hiểu ý nàng nên kể câu chuyện gặp Ô Tư Đạo và ba điều kiện của lão, điều kiện cuối cùng là gặp tệ nội.

-Gặp thì được, cần gì phải đi học ? – Đông Triều rất khó chịu với việc quỳ gối trước người khác.

-Không cần học, ngồi cạnh nghe giảng là được rồi, để tập cho sau này.

-Sau này ? – Đông Triều nhíu mày.

Dận Chân nghiêng mình :

-Ta đã nói nếu thân thể này – Dận Chân bẹo má Đông Triều. – được 15 mà muội vẫn ở đây thì phải lĩnh nhiệm vụ sinh con cho ta mà.

Đông Triều đỏ mặt :

-Cái đó… Đông Triều không nói gì về việc sẽ sinh hài tử cho Dận Chân hay không, nàng yêu cầu Dận Chân nằm gọn gàng rồi tiếp tục đọc truyện, dùng tông giọng nhẹ nhàng của mình ru chàng vào mơ. Đông Triều để Dận Chân giữ đúng lời hứa của mình, sau khi đắp chăn cho Dận Chân ngủ, nàng thổi tắt ngọn đèn, trở về phòng. Tuyết bên ngoài rơi dày đặc.

-Trời trở lạnh rồi nhỉ ! – Đông Triều nói bâng quơ.

Gia chủ Tứ gia phủ trở về trong thầm lặng, được chào đón cũng thầm lặng, không tiệc tùng, không chúc tụng, giấu nỗi vui dưới màn tuyết dày đặc. Đông Triều thử tưởng tượng Dận Chân một mình một ngựa từ nơi kinh lý về đây, dưới tiết trời khắc nghiệt thế này. Quả rất vất vả, thật may là Dận Chân trở về an toàn.

-Liên Nhi, muội không ở lại với gia sao ?

Đông Triều nhìn lại, thấy Tiểu Uyển và Thu Nguyệt đi về phía mình. Trên tay hai phúc tấn là lò sưởi và áo bông cho nam nhân. Đông Triều cúi mình thi lễ với bậc trưởng bối.

-Gia đã ngủ say nên muội mạn phép về trước.

-Tiếc thật, ta định nhờ muội đưa cho gia thêm áo. – Thu Nguyệt nói.

-Vậy tiểu muội xin phép.

Đông Triều cứ để Tiểu Uyển và Thu Nguyệt tự tay đắp áo cho trượng phu cho họ thì hay hơn, còn nàng thì nên trở về càng sớm càng tốt, tránh thị phi. Thái độ lễ phép này, Đông Triều tự hỏi mình sẽ giữ được trong bao lâu. Cứ ở lại thời đại này càng lâu, nàng càng dấn sâu vào những cảm xúc mơ hồ với Dận Chân, hờn ghen sẽ bùng cháy, thiêu rụi tình tỷ muội tốt đẹp với Tiểu Uyển và Thu Nguyệt. Nàng là người ở thời đại khác, nàng sẽ xem mình như kẻ cướp giật trượng phu của kẻ khác.

Tiểu Uyển, Thu Nguyệt nhìn bóng Đông Triều khuất đi dần dần, trong lòng rất thương, mà cũng hận ghê gớm. Đông Triều đã cắn răng để nữ nhân khác chạm vào trượng phu của mình. Nhưng Đông Triều đối xử với hai nàng như ban hàm ơn, một kẻ thắng trận ban hàm ơn cho người thua.

-Vào thôi. – Tiểu Uyển đẩy cửa. – Khẽ đấy.

Hai nàng nhẹ nhàng bước vào. Đông Triều thổi tắt ngọn nến nhưng trăng bên ngoài cũng còn sáng đôi chút giúp hai nàng hình dung được bên trong căn phòng thế nào. Dận Chân nằm trên giường nệm được vuốt ngay ngắn, đắp chăn đàng hoàng, một quyển sách để gối trên giường. Tiếng Dận Chân thở đều đều, chàng đang ngủ rất say. Tư thế chàng rất thoải mái, không lạnh. Tay Dận Chân nắm chặt lấy túi ấm hình bàn tay, dường như Đông Triều lén rút tay mình ra và nhét nó vào thay thế.

-Đủ rồi ! Không cần nữa !

Tiểu Uyển dẫn Thu Nguyệt ra ngoài, trở về Phật đường, tiếp tục bài kinh cầu nguyện, tạ ơn Phật tổ đã đưa Dận Chân trở về. Tiếng gõ mõ vang lên đều đặn. Hắc Hổ ngự trên nóc nhà lấy đấy làm tin mừng, đến báo với Huệ Đạt.

-Đã về an toàn rồi sao ? – Huệ Đạt nghe tin, vui mừng khôn xiết.

-Chính vậy, và đang ngủ rất say.

Huệ Đạt gật đầu. Ông có nghe Liên Nhi báo tin mừng rằng Dận Chân đã về đến nhà, hoàn toàn lành lặn nhưng chính tai nghe người trong Tứ gia phủ báo lại, Huệ Đạt mới dám thở phào, thả lỏng tâm trạng mà vui mừng. Giờ chỉ còn chờ tin tức của Phong Di về Thiên địa Hội ở đảo Đài Loan.

-Thế thì tốt rồi.

-Này, phong ấn của Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi thế nào rồi ?

Hắc Hổ đột nhiên nhắc đến vấn đề này, trước mặt của Liên Nhi. Nàng hơi bối rối, không biết nói ra sao. Bây giờ Liên Nhi mạnh lên rất nhiều, đủ khả năng đi xuyên cửa mà không ngại thần giữ cửa, hoàn toàn khắc chế được phong ấn vào năm 15 tuổi. Nhưng trở ngại của nàng bây giờ không phải là phong ấn nữa, mà là Đông Triều – linh hồn hiện đang chiếm hữu ở đấy. Đông Triều vẫn mạnh, và còn mạnh lên rất nhiều sau khi Dận Chân trở về đây.

-Tôi không biết nữa. – Liên Nhi thật tình trình bày. – Bây giờ mỗi lần tôi đến gần, ngực thấy rất đau.

Hắc Hổ hơi nheo mắt lại :

-Đau thế nào ?

-Tôi bị đẩy ra.

Hắc Hổ ngáp một cái thật dài :

-Phong ấn của ngươi sắp được giải sạch sẽ rồi.

-Hả ?

Hắc Hổ phe phẩy đuôi :

-Đều nhờ nàng ta, bây giờ ta chỉ còn ngửi được mùi phong ấn rất mờ nhạt. Có điều…

Có điều, khi phong ấn được giải hết, cũng là lúc linh hồn Đông Triều bám rễ sâu vào trong thân thể của Liên Nhi, rứt không đi. Một linh hồn mạnh như Đông Triều mà bám rễ được vào đâu đó rồi thì ở sâu trong đấy. Liên Nhi muốn vào cũng không được.

-Ta có thể dùng phép.

-Ta thách ông dùng phép đấy !

Huệ Đạt biết vô phương. Trừ phi Đông Triều chấp nhận buông bỏ mọi thứ ở đây.

-Hay là kêu nàng ta…

-Nàng ta đã giao hẹn với Dận Chân nếu năm 15 mà Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi thật không về, nàng ta sẽ sinh hài tử cho hắn. Nàng ta có nỡ buông không ?

Huệ Đạt nhíu mày :

-Dường như ngươi đến đây để khuyên Liên Nhi buông bỏ.

Hắc Hổ cười khục khặc trong cổ :

-Gì chứ, chuyện ân ái nhân gian, ta không quan tâm. Ta chỉ muốn hai ngươi biết vậy thôi.

Hắc Hổ đứng dậy, vươn vai một cái. Con mèo nhảy phóc qua cửa sổ, biến mất trong màn tuyết dày đặc. Tiếng meo “cáo từ” của nó lưu lại còn âm vang đâu đây.

-Làm thế nào đây ? – Huệ Đạt ngồi xuống ghế, vỗ trán. – Hỏng rồi ! Hỏng hết rồi ! Ta đã gây ra tội tày đình.

Khi mang Đông Triều về đây, Huệ Đạt không tính đến chuyện này, ông không nghĩ rằng Đông Triều là một nữ nhân bản lĩnh và xứng đôi với Dận Chân nên dễ yêu chàng. Nếu Đông Triều thực sự bám trụ tại đây, Huệ Đạt sẽ phạm tội tày đình là đảo lộn luân thường đạo lý : cướp thân thể người này cho người khác, thay duyên đổi nợ trần thế. Giúp Liên Nhi, hóa ra là hại Liên Nhi.

-Đại sư, ngài đừng buồn nữa. – Liên Nhi an ủi Huệ Đạt.

-Vậy Trắc phúc tấn tính sao bây giờ ?

Liên Nhi mỉm cười buồn bã :

-Hãy cứ từ từ.

-Nàng ta sẽ cướp đi tất cả của ngài bất cứ lúc nào.

Liên Nhi lắc đầu :

-Nhưng có thể mang cho gia sự an toàn. Thử nghĩ xem, nếu không có Đông Triều, gia chưa chắc đã toàn mạng trở về.

-Vậy…

-Hãy để nàng ta tiếp tục phò tá gia, đừng quan tâm đến ta làm gì.

Huệ Đạt chớp mắt. Liên Nhi quá mạnh mẽ và cao thượng. Nhưng Liên Nhi quá ngây thơ, nếu trong vòng mười năm, nàng không tìm về thân thể mình, hồn phách sẽ tiêu tán vào hư không. Không được ! Trong vòng những năm tới, Huệ Đạt phải tìm cách bắt Đông Triều buông bỏ cho bằng được, bằng mọi giá phải bắt nàng buông bỏ tất cả !

-Nhất định vậy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play