Dận Chân khoác áo ra đi. Thu Nguyệt vịn áo chàng lại. Chợt, nàng trông đôi tay mình dính đầy bột bánh bèn buông ra. Thu Nguyệt cúi gằm mặt, nói :
-Ngày mai là sinh nhật gia, gia không thể ở nhà một lúc sao ? Chỉ một lúc thôi.
Dận Chân rất muốn có một ngày thanh thản nhưng con người trách nhiệm với công việc không cho phép. Dận Chân lựa lời nói với Thu Nguyệt để nàng bớt buồn. Cũng may có Tiểu Uyển đến, nói khéo :
-Niên muội, lại phụ ta một tay đi nào.
-Vâng ạ. – Thu Nguyệt bước đi, mắt vẫn thoáng nét thất vọng.
Tiểu Uyển mỉm cười, nói với Dận Chân :
-Gia đi đường cẩn thận.
Dận Chân biết Tiểu Uyển chỉ mỉm cười chứ trong lòng cũng chẳng vui vẻ gì. Dận Chân nắm tay Tiểu Uyển, dịu dàng nói :
-Đừng làm việc gì quá sức, có khó khăn thì cứ gọi các trắc phúc tấn đến giúp.
Tiểu Uyển cúi đầu :
-Thiếp hiểu.
-Ta đi đây.
Dận Chân ra cổng. Dận Tường đang chờ chàng ở trước cổng. Dận Chân quay lại nhìn Tiểu Uyển lần nữa, thấy nàng vẫy tay rồi mới lên ngựa.
-Đi thôi Tứ ca !
-Ừ.
Hai vị A ca thúc ngựa đi. Chờ khi bóng ngựa khuất trong màn tuyết, Tiểu Uyển mới buông tiếng thở dài, phả ra làn khói trắng mỏng manh.
-Uyển tỷ, tỷ lạnh sao ?
Đông Triều nghiêng mình trước Tiểu Uyển. Đông Triều đặt vào tay nàng một viên đá nhỏ, viên đá tỏa ra hơi ấm đặc biệt làm Tiểu Uyển cảm thấy ấm áp hơn. Tiểu Uyển hỏi :
-Cái này muội làm thế nào ?
Đông Triều nói :
-Muội hơ đá trên lửa, vậy thì đỡ lạnh hơn đúng không ? Muội học từ mấy gia nhân đó !
Tiểu Uyển xoa đầu Đông Triều :
-Cảm ơn muội, cũng nhờ muội giúp một tay mà ta thư thái hơn nhiều.
-Muội có làm gì nhiều đâu ! – Đông Triều mỉm cười.
Tiểu Uyển trông phong thái gia nhân gấp gáp, khẩn trương hơn mọi ngày, cũng nhờ Đông Triều tìm cách đốc thúc, cử người quản lý chặt chẽ. Nàng khen Đông Triều.
-Thật may khi hôm nay có muội ở nhà !
-Phải, thật may khi hôm nay có Nữu Hỗ Lộc Trắc phúc tấn giúp !
Đông Triều lúc nào cũng thấy ngứa tai khi Lý thị cất giọng mỉa mai. Nàng muốn lánh mặt ngay nhưng trước mặt Tiểu Uyển, nàng không thể để Tiểu Uyển mất thể diện được. Đông Triều bèn chào Lý thị bằng lời lẽ chất chứa sự thiện cảm cao nhất nàng dành cho người đàn bà này. Lý thị không buồn chào lại, ả nói với Tiểu Uyển :
-Thưa Phúc tấn, muội thiết nghĩ ngày mai sẽ là ngày tiệc sinh nhật đáng nhớ của gia.
-Đúng vậy. – Tiểu Uyển nói.
Lý thị kéo hai chéo áo của áo choàng lại gần mình hơn :
-Nữu Hỗ Lộc muội chịu khó rời chăn để giúp sức. Thật quý hóa quá !
Đông Triều biết hàm ý gì. Hình như Lý thị biết những lần Đông Triều cáo bệnh, nằm lỳ trong phòng là để theo Dận Chân phá án. Đông Triều vẫn cố nhịn, tươi tỉnh nói :
-Nhờ trời nên muội được khỏe mạnh, thật tiếc cho tỷ, gần đến ngày trọng đại mà vẫn ho suốt.
Ai chẳng biết tỏng Lý thị cáo bệnh để trốn tránh việc giúp đỡ. Đông Triều đương nhiên biết đầu tiên. Nàng mỉm cười :
-Mà Lý tỷ đỡ rồi thì phải, giọng trong thế kia mà.
Lý thị như đã sực nhớ ra chuyện gì. Ả ho sặc sụa, kêu người hầu đưa mình về phòng. Lý thị thều thào một cách đột ngột :
-Muội cáo tội với Phúc tấn. Xin cho muội được về phòng.
Tiểu Uyển phẩy tay :
-Lui ra đi.
Đông Triều nhẹ nhõm trong lòng khi không phải đối diện với oan gia ngõ hẹp. Nàng không khách sáo mà buông ra tiếng thở phào. Tiểu Uyển mỉm cười buồn bã :
-Muội hãy rộng lòng với Lý Trắc phúc tấn, muội ấy cũng có điểm tốt của riêng mình.
Đông Triều vốn là thám tử, trắng đen phải phân định, ghét thương rõ ràng, nàng mới chỉ tập làm quen với đời sống chính trị của Dận Chân gần đây. Đông Triều nhún vai :
-Muội phục Phúc tấn thật đấy.
Tiểu Uyển dịu dàng nói :
-Đó là cách nữ nhân chúng ta giữ được hòa thuận trong ngôi gia.
Đông Triều tìm cách lái chuyện sang hướng khác :
-Tỷ bảo phải chuẩn bị thật giản dị nhưng không được có sơ suất. Muội nghĩ cách thích hợp là chọn hoa trong vườn nhưng vào mùa đông thì lại không có.
Tiểu Uyển trầm ngâm :
-Chúng ta có thể thay hoa thật bằng tranh vẽ chúc thọ hoặc hoa lụa, dán từ đầu đến cuối phòng.
Đông Triều nói :
-Muội có thể vẽ còn hoa lụa thì chúng ta thay lụa bằng giấy, muội sẽ chỉ gia nhân cách pha màu sao cho giống hoa thật.
Tiểu Uyển hào hứng :
-Hay đấy ! Còn trên bàn tiệc, những món ăn chiêu đãi giản dị nhưng sẽ được trang trí thật đẹp.
-Màu sắc và kiểu cách sẽ được sắp xếp theo trình tự đặc biệt.
Đang lúc đó, một người gia nhân chạy đến báo :
-Bẩm Phúc tấn, Trắc phúc tấn, Thập gia đến.
Tiểu Uyển nói :
-Hãy mời vào.
Người đó chạy ra cổng rước Dận Hề vào. Đông Triều thấy cậu chàng rất phấn chấn, xem ra sinh nhật của Dận Chân, Dận Hề sẽ mang một điều bất ngờ đặc biệt đến đây. Tiểu Uyển mỉm cười :
-Hôm nay Thập đệ đến đây có việc gì đây ?
Dận Hề vỗ tay, nói :
-Đệ đến mượn chỗ để đoàn lân danh truyền của đệ đến biểu diễn nhân ngày sinh nhật Tứ ca.
-Múa lân sao ?
Tiểu Uyển thấy nét mặt Đông Triều vừa mừng vừa lo nên hỏi :
-Sao thế Nữu Hỗ Lộc muội ?
Đông Triều trả lời :
-Thập gia muốn mượn chỗ để giấu đoàn lân, tạo sự bất ngờ cho gia. Nhưng muội sợ đoàn lân quá xa xỉ sẽ khiến cho gia cảm thấy không hài lòng.
Tiểu Uyển mỉm cười vui vẻ, trấn an Đông Triều :
-Không xa xỉ đâu, đoàn lân ấy ta biết, đều là gia nhân ở phủ Thập A ca. Tất cả mọi thứ đều là quà tặng của Hoàng A mã cho Thập đệ, hoàn toàn không tốn kém.
-Thật sao ? – Đông Triều vẫn còn lo lắng.
-Thật mà. Đầu lân chính là gia vẽ tặng cho Thập đệ khi đệ ấy còn nhỏ xíu.
Đông Triều nghe vậy mới yên tâm :
-Tốt quá !
Dận Hề nói :
-Tứ tẩu không biết chứ tài nghệ của đệ nổi tiếng khắp Hoàng cung đấy.
Đông Triều nói :
-Vậy thì thật hân hạnh. Tôi đang chờ thưởng thức tài nghệ của Thập gia đây.
Tiểu Uyển hỏi :
-Vậy Thập đệ định mượn khoảng không gian rộng bao nhiêu ?
-Như mọi lúc đệ biểu diễn ở Hoàng cung ấy ạ.
Tiểu Uyển nhẩm tính khoảng cách rồi nói :
-Đệ ra xem chỗ sân trong phủ có đủ chỗ không.
Đo đạc xong khoảng sân để chuẩn bị đoàn lân, Dận Hề lật đật về nhà sửa soạn đoàn lân. Lúc đó, Dận Tự, Dận Đường và Dận Trinh đến chơi. Trông cảnh Dận Hề hí hửng thế kia mà Dận Đường tức trong bụng, kiềm không được, hắn nói :
-Hí ha hí hửng ! Vui lắm sao ?
Dận Hề nói :
-Cửu ca, cứ hục hặc mãi chẳng hay chút nào. Làm vậy mãi Thập Tứ đệ chẳng vui đâu.
Dận Trinh nheo mắt, làm như đang trầm ngâm :
-Là vì đệ hay Nhược Hy Cách cách ?
Dận Hề nhe răng cười trừ rồi lại cắm cúi sửa đầu lân. Dận Trinh được thế lấn tới :
-Bát ca, hình như dạo này Nhược Hy Cách cách hối lộ Thập ca hơi nhiều.
Dận Tự gật đầu. Bây giờ trong phòng riêng của Dận Hề toàn là bản sao từ đồ chơi của Đông Triều sáng tạo ra. Cứ hết giờ chầu, Dận Hề lại về nhà chơi. Thập Phúc tấn Quách Lạc La Minh Ngọc cứ than phiền với Bát Phúc tấn về việc này : nào là cứ ham chơi, quên vợ con, nào là quý người lạ hơn vợ trong nhà… nhiều không kể xiết.
-Coi bộ Thập đệ không định góp sức làm quà tặng Tứ ca rồi. – Dận Tự tặc lưỡi. – Tiếc thật !
Dận Hề chăm chút cho cái đầu lân :
-Nếu Bát ca cần, đệ sẵn sàng giúp.
Dận Trinh rất cảm động trước tấm thịnh tình của Dận Hề. Dận Trinh nhanh chóng quên đi sự bực bội ban đầu. Dận Trinh tận tình hỏi :
-Vậy Thập ca chuẩn bị đến đâu rồi ?
Dận Hề nói :
-Cũng được rồi… bảo đảm sẽ cho các huynh một điệu múa lân tuyệt hảo. – Chàng ta nháy mắt.
Dận Tự cười, nói :
-Ai cũng biết đội múa lân của đệ là bất hủ mà.
Dận Hề cười cười, coi bộ khoái chí lắm. Chẳng ngờ, từ trong phủ, một cái đầu lân sứt mẻ lăn lông lốc ra ngoài, kèm theo đó là một tên gia nhân ôm cái chân sưng tấy của mình. Đó là một trong những con lân bọc hậu trong đoàn lân của Dận Hề, tên gia nhân kia là một thành viên trong đội lân. Dận Hề lật đật bỏ cái đầu lân xuống, chạy lại hỏi :
-A Lộc, thế này là thế nào ?
Tên gia nhân khóc lóc :
-Phúc tấn tức giận, đập phá đồ đạc của gia trong phòng.
Dận Hề tức giận, đi vào phòng mình. Minh Ngọc đang quăng hết đồ chơi của Dận Hề ra ngoài, thật ra Minh Ngọc muốn đập tan cho hư hết nhưng đồ chơi của Dận Hề được đóng rất chắc, sức thiên kim tiểu thư không thể phá vỡ được. Minh Ngọc tìm đến chiếc máy tạo ảnh động của Đông Triều, Dận Hề bắt lấy cổ tay nàng ta nhanh như cắt :
-Nàng làm gì vậy ?
Minh Ngọc giật tay mình ra :
-Ta phải phá hết những thứ hủy hoại chàng ! – Nói rồi lại toan đập nát cỗ máy.
Dận Hề giật cỗ máy lại, ôm vào lòng, quát Minh Ngọc :
-Nàng điên rồi ! Thật chẳng ra thể thống gì !
Minh Ngọc ứa nước mắt :
-Chàng… chàng… ức hiếp ta… Chàng không cần ta thì ta đi !
Minh Ngọc giẫm chân bịch bịch. Chẳng nể nang các A ca gì cả, nàng ta gạt Dận Tự, Dận Đường qua một bên, gọi a đầu thân cận để rời khỏi phủ. Dận Trinh nói :
-Bát ca, không cần cản lại sao ?
Dận Tự nói :
-Không cần, nàng ta về chỗ Minh Tuệ đấy mà. Cái cần làm bây giờ là coi chỗ Thập đệ.
Dận Hề nhặt lại chiếc đầu lân, phủi phủi cái đầu lân. Dận Hề nhìn người múa chính bị bong gân chân mà muốn ứa nước mắt.
-Sao không chọn lúc khác mà làm loạn chứ ?
Dận Đường tự nhiên thân mật một cách quá đáng. Dận Đường tới vỗ vai :
-Hay là để ta giúp đệ một tay.
-Hả ? Giúp gì ?
Dận Đường nhếch mép cười :
-Một tên gia nhân ở phủ ta cũng rất giỏi múa lân.