Lần đầu tiên trong đời, Huệ Đạt mới thấy Đông Triều gục đầu vào vai ai đó để mà khóc. Trông nàng chẳng khác gì những thiếu nữ bình thường cả. Niệm lực trong lòng Đông Triều giảm sút thấy rõ. Phong Di nhân cơ hội đó kêu Liên Nhi mau chóng đòi lại thân xác của mình. Liên Nhi lắc đầu. Phong Di nói :
-Sao vậy ? Nếu để cô ta ở đây, nàng sẽ không có cơ hội trở về đâu, niệm lực của cô ta mạnh lắm.
Liên Nhi cười buồn :
-Ta biết chứ. Nhưng Tứ gia đã bảo vệ cô nương ấy rồi.
Huệ Đạt gật đầu. Bây giờ Đông Triều yên vị trong lòng Dận Chân, người có niệm lực mạnh hơn ai, Liên Nhi khó lòng tiếp cận. Còn khi Dận Chân ít tập trung thì Đông Triều đã khôi phục lại thần trí của mình. Là trùng hợp hay là duyên phận ?
Đông Triều lau nước mắt, nằm bệt xuống giường. Với nàng, khóc lóc còn mệt hơn phá án. Trút biết bao tâm sự mà. Dận Chân đắp chăn cho nàng. Đông Triều hỏi :
-Hôm nay huynh ở đây hả ?
-Ừ.
Đông Triều cảm thấy hơi ngượng, nàng kéo chăn che mặt :
-Hôm nay huynh đã cứu muội... muội cảm ơn.
-Gì nữa ?
Đông Triều nói mà cứ ngập ngừng :
-Thật may là huynh không bị thương.
Dận Chân khẽ cốc đầu nàng :
-Cứ ngủ trước, ta còn có việc.
Đông Triều gật đầu, nhắm nghiền mắt. Dận Chân thổi tắt đèn phòng ngủ, mình ra ngoài. Dận Chân chong đèn, để trên bàn. Nhìn quanh kiểm tra xem có ai không, Dận Chân lấy quyển sổ viết về nơi phân phát dược liệu và thành phần trong liều thuốc nấu nội tạng người.
-Đây là sách gì mà nha đầu đó muốn đọc đến thế ?
Dận Chân đọc sơ qua, đoán là thầy thuốc Lý Tuệ Thành biết con mình bị nam sắc nên nghĩ cách chữa bệnh cho con trai bằng thuốc nội tạng người. Ai biết được kẻ cứu người có thể trở cán dao giết người. Dận Chân đọc kỹ :
-Có nhiều phương thuốc khác nhau quá nhỉ.
Ngoài chữa suy tim, chữa nam sắc, còn có thuốc kéo dài tuổi thọ và khôi phục làn da từ vết bỏng.
-Chữa da ư ? – Dận Chân lật vội ra chỗ nhận hàng. – Có một cô nương bị bỏng toàn thân... lẽ nào...
Dận Chân trở lại trang đầu. Thành phần các bài thuốc có hơi khác nhau một chút nhưng luôn có chung một đặc điểm là nội tạng người. Tiêu chuẩn của nội tạng người là sạch sẽ, không có độc tố, chọn người để lấy nội tạng phải là người hiền lành, tốt bụng, không phàm ăn tục uống.
-Người chay trường là mục tiêu tốt nhất.
Dận Chân trầm ngâm :
-Hay là...
Chỗ của Huệ Đạt, Phong Di cứ tẩm nước bọt, lật sổ liên tục. Huệ Đạt cũng phụ vào một tay.
-Ông thấy tôi giỏi không, biết thế nào sai nha cũng phóng hỏa nên thu gom sổ sách trước.
Huệ Đạt thở dài :
-Nếu có thể cứu họ thì tốt quá.
Phong Di nhún vai :
-Có muốn cứu cũng không thể, thời đại này vẫn chưa chấp nhận được.
Huệ Đạt nói :
-Ta thật không hiểu thế giới của Đông Triều cô nương là thế giới như thế nào mà cô nương ấy lại mở lòng từ mà thả hai người kia đi.
-Làm sao tôi biết.
Phong Di xua tay, tiếp tục đọc hồ sơ. Bỗng nhiên hắn giật mình :
-Có một cô nương bị bỏng toàn thân ! Có phải là... tỷ tỷ ! Tỷ tỷ còn sống !
Liên Nhi ngạc nhiên hỏi :
-Tỷ tỷ của ngươi ?
Phong Di ứa nước mắt, vui sướng :
-Tỷ ơi, đệ sắp gặp tỷ rồi !
Đang say giấc trong phòng, Đông Triều đột nhiên tỉnh giấc.
Ôm cái má còn sưng tấy, Dận Tường cứ rên rỉ suốt. Dận Chân nhún vai. Đông Triều khẽ chạm vào chỗ sưng trên má Dận Tường, Dận Tường kêu thét lên. Đông Triều nói :
-Sao Thập tam gia lại đến nỗi này.
Dận Tường lén nhìn Dận Chân. Dận Chân thản nhiên nhấp ngụm trà. Đông Triều hốt hoảng :
-Tứ gia đánh ngài ?
-Ừ thì...
-Tại sao ?
Dận Tường cười trừ :
-Thì... tội không cẩn thận.
Đông Triều hiểu ngay, không thèm quan tâm nữa. Nàng an tọa, bình thản uống trà như chưa có chuyện gì xảy ra. Dận Tường chỉ biết thở dài. Hôm qua Dận Tường không coi trước ngó sau mà sai binh phóng hỏa đốt tầng hầm hòng thanh tẩy nơi ô uế, không ngờ Đông Triều còn kẹt ở đó. Sau khi đưa Đông Triều về Phúc phủ tịnh dưỡng, Dận Chân đã cho Dận Tường một cú đấm khá mạnh, suýt gãy răng.
-Nha đầu, có bị sao không ? – Dận Tường hỏi.
Đông Triều lạnh lùng đáp :
-Nhờ ơn ngài, hôm qua tôi ngủ ngon lắm.
Dận Chân phụ chú :
-Ừ, vừa về nhà là ngủ ngay.
Dận Chân luôn than phiền với Dận Tường rằng Đông Triều hay thức khuya đọc sách, đến nửa đêm mới chịu đắp chăn ngủ. Đêm qua nàng ngủ sớm nghĩa là quá mệt mỏi.
-Thôi mà... cho ta xin lỗi. – Dận Tường cười như mếu.
Đông Triều nghe tiếng mèo kêu, biết có thư của Huệ Đạt. Nàng giả vờ như đang dỗi :
-Thôi, tôi còn mệt, tôi vào trong nghỉ một lát. – Nàng liếc nhìn Dận Chân, chờ sự cho phép.
Dận Chân gật đầu đồng ý. Đông Triều cúi đầu chào hai người rồi vào trong. Dận Chân không nhận ra tiểu xảo này cũng như tiếng mèo kêu, trong đầu chàng đang ngổn ngang suy nghĩ, mong Đông Triều vào trong sớm. Đợi bóng nàng khuất hẳn, Dận Chân lấy cuốn sách ra, đặt lên bàn đá. Dận Tường lật sách ra :
-Tứ ca.
Dận Chân gật đầu :
-Ta tìm được ở chỗ Lý đại phu.
Dận Tường thở dài :
-Đệ ngốc thật đấy, suýt nữa hỏng chuyện.
-Hãy thử điều tra những người này.
-Vâng. – Dận Tường dán mắt vào quyển sổ. – Hôm nào nha đầu Đông Triều khỏe lên thì đệ sẽ tham khảo ý kiến xem thử.
-Không được !
Dận Tường rời mắt khỏi quyển sổ vì quá ngạc nhiên. Dận Chân lật quyển sổ ra chỗ đơn đặt hàng :
-Có người cần thay da, rất thích da của thiếu nữ khoảng mười đến mười lăm.
-Thì sao ?
Dận Chân thở dài :
-Ta sợ nha đầu đó tự lấy thân làm mồi nhử.
Dận Tường nghe mà toét miệng cười. Dận Chân cầm bình trà, rót nước vào cái miệng đó :
-Thân đó là của Liên Nhi, ta không muốn nha đầu đó làm hỏng.
Dận Tường nuốt ực ngụm trà :
-Đệ biết mà.
Trong lúc đó, Đông Triều ở trong phòng, trầm tư. Nàng để ý đến sự vô tâm của Dận Chân khi nãy. Hôm qua nàng có thức giấc, thấy bóng Dận Chân in trên vách, vẻ trầm ngâm. Trong lòng nàng khá lo lắng, không biết có phải là chuyện triều chính làm chàng nhọc lòng. Rồi Đông Triều bác bỏ vì thời này không cho nữ nhân can dự chính sự. Đông Triều thủng thẳng xé phong thư của Huệ Đạt, lấy thư ra đọc.
-Đã có manh mối. Bây giờ đang siết chặt vòng điều tra. Cô nương nên đề phòng, nhắc Tứ gia nên cẩn thận mỗi khi ra ngoài, nguyên liệu đang hiếm, chúng có lẽ không biết chừa ai đâu. Nếu có tin tức gì mới, tôi sẽ viết thư gửi cho Hắc Hổ
Đông Triều xé bức thư. Nàng thở dài :
-Sợ là sợ huynh ấy thích làm mồi nhử chứ ai dám động vào huynh ấy.
Tối đến, Đông Triều ghé qua phòng của Hoằng Thời kể chuyện cho nó nghe. Từ giờ đến giờ ngủ của nàng còn hai canh giờ nữa, Đông Triều muốn dành thời gian để nghiên cứu sách vở. Chỗ Dận Chân có nhiều sách về y học, Đông Triều qua đó mượn. Trong phòng, Dận Chân chong đèn đọc sách. Đông Triều gõ cửa :
-Muội có thể vào không ?
-Vào đi.
Đông Triều đẩy cửa bước vào. Nàng cúi đầu chào Dận Chân rồi chạy đi tìm sách. Liếc trên án thư, Đông Triều biết Dận Chân đang nghiên cứu sách gì đó nhưng giấu nàng. Đông Triều nghĩ là hồ sơ liên quan đến chính sự nên gạt nỗi buồn sang một bên. Đông Triều tra các loại y thư rồi chọn một quyển.
-Được rồi.
Đông Triều chạy lại chào Dận Chân rồi định về phòng.
-Nha đầu. – Dận Chân gọi nàng.
-Vâng ?
-Lại đây ta xem thử đã hồi phục chưa.
Đông Triều lon ton chạy lại, ngước mặt lên cho Dận Chân khám. Dận Chân phì cười, cốc đầu nàng :
-Ta chẳng hiểu nổi ở chỗ muội, muội đã làm gì mà khiến một tiểu thư khuê các thành một nha đầu xông xáo như thế. Hồi phục nhanh quá.
Đông Triều khẽ khàng hỏi :
-Dạo này huynh còn thấy khó ở nữa không ?
Dận Chân gật đầu :
-Đỡ hơn đôi chút.
Tối đó Dận Chân không dành thời gian cho bất cứ Phúc tấn nào mà dùng trọn buổi để ngồi thiền. Đông Triều được đặc cách ngồi cạnh quan sát, đề phòng trường hợp Dận Chân xảy ra chuyện gì bất trắc. Nàng vừa đọc sách, vừa trông chừng. Một canh giờ trôi qua. Đông Triều đỡ Dận Chân nằm xuống giường. Dận Chân trông mặt nàng thoáng ưu tư bèn hỏi :
-Có gì sao ?
-Chuyện của nữ nhân ấy mà. Huynh đừng quan tâm. – Đông Triều đắp chăn cho Dận Chân. – Muội về đây.
Dận Chân nắm lấy tay nàng, nhíu mày :
-Nói dối. Có gì thì cứ nói với ta, ta sẽ cho muội lời khuyên xác đáng.
Đông Triều bèn ngồi xuống, tâm sự cho Dận Chân nỗi lòng của mình :
-Muội cảm thấy nặng nề.
-Muội bệnh à ?
Đông Triều lắc đầu :
-Không ạ. Chỉ là... Huynh có cảm thấy muội hay gây sự chú ý với mọi người không ?
Dận Chân ngồi dậy :
-Như là làm Ngạch nương của ta ngất đi hay được ta vời tới phòng riêng nhiều lần ấy hả ?
Đông Triều gật đầu. Dận Chân suy ngẫm một lúc rồi đưa ra kết luận :
-Không, không hề. Nhưng với người khác thì ta không biết.
Đông Triều vùi đầu vào hai cánh tay :
-Dạo này muội cảm thấy nặng nề. Những việc gần đây khiến cho muội trở thành trung tâm của nhiều sự chú ý, bao gồm Hoàng A mã, Đức phi, Bát gia... – Đông Triều giấu đi Niên Canh Nghiêu.
-Ta nghĩ muội đâu có sợ.
-Muội không hề sợ. – Đông Triều nhìn vào ngọn đèn leo lét. – Đó là trước đây, vì muội luôn cô độc, không vướng bận bất cứ ai, không hề sợ nguy hiểm cho nên muội không sợ huynh ngay từ lần gặp đầu tiên, muội bức tử Trịnh quý nhân không ngần ngại. Nhưng gần đây, mọi việc đều phải chú ý trước sau vì muội chợt nhận ra rằng mình không hoàn toàn là mình.
Dận Chân giật mình. Phải rồi, đúng là vậy. Đông Triều nhìn đôi tay non nớt :
-Đây là thân của Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi, không phải của muội. Như chuyện hôm qua, suýt nữa muội đã hại chết Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi. Thật ra cũng không cần phiền đến huynh nếu muội xông liều ra ngoài, chỉ là...
Dận Chân xoa đầu nàng :
-Từ từ suy nghĩ sẽ biết cách thích nghi thôi.
Đông Triều thở dài. Dận Chân nói :
-Phật có câu mọi việc đều có căn duyên của nó, ẩn sâu là một mục đích. Muội đến đây cũng là một căn duyên, ta nghĩ mục đích là để sau này muội có trở về, hãy biết bảo vệ mình. Như muội bảo vệ Liên Nhi vậy.
Đông Triều chớp mắt, nở nụ cười :
-Cũng gặp một người quý trọng tính mạng mình như huynh.