Đông Triều cố hòa mình vào không khí vui vẻ trong Phúc phủ, gác bỏ sự ngạc nhiên đến cứng cả người trước tin tức cực kỳ sốt dẻo kia. Hôm nay là Trung thu nên phải hết mình chứ. Đông Triều mang mặt nạ Tào Tháo, mang trống con lên cổ, đánh tùng tùng trong lúc bọn trẻ cầm lồng đèn nhảy múa. Dận Chân nhìn không ra vị Cách cách đã đang tâm bức tử phi tần phạm tội nữa.
-Đúng là trẻ con.
Tiểu Xuân mang bánh trung thu đến, bọn trẻ ùa tới xin bánh. Tiểu Xuân bảo bọn chúng nên từ từ thôi. Khó mà tin đây là a đầu đã cầm con dao làm cá để rượt theo tên trộm hôm nọ, trông hiền dịu hơn, nữ tính hơn rất nhiều. Bụng cô ta đang to lên. Sắp làm mẹ rồi nên đổi khác hẳn.
-Tiểu tử Đông Triều. – Tiểu Xuân đưa cho nàng cái bánh. – Của đệ này.
Đông Triều tháo mặt nạ ra, nhận lấy cái bánh, cho vào miệng. Nàng xin thêm hai cái bánh nhân đậu nữa, chạy lại đưa cho Dận Chân, Dận Tường. Dận Tường chạy lại xin thêm mấy cái về tặng thê tử. Đông Triều bèn ngồi thế chỗ Dận Tường. Dận Chân búng trán nàng, nói :
-Thư đồng không được ngồi kế chủ.
Đông Triều cười cười, nhấc ghế, đặt ra sau lưng Dận Chân.
-Thế này được chưa Cao lão gia ?
-Thôi, ngồi như hồi nãy đi, ta muốn thấy mặt muội.
Đông Triều nhấc ghế, để lại chỗ cũ. Nàng chống cằm, nhìn Tiểu Xuân đang rất hạnh phúc, nựng nịu cái bụng của mình :
-Nữ nhân khi được làm mẹ, trông hạnh phúc quá nhỉ.
-Ừ đúng vậy.
Đông Triều trêu :
-Huynh làm cha mấy lần rồi, đương nhiên là biết rồi.
Dận Chân không giận, chỉ lẳng lặng uống một ly trà.
-Nha đầu này.
-Sao ạ ?
-Ba năm sau nếu còn chưa về thì sinh cho ta đứa con nha.
Đông Triều đang nhâm nhi trà trong miệng, nghe nói liền phun ra. Dận Chân vẫn bình thản nói :
-Ba năm nữa Liên Nhi đã đủ mười lăm, nếu không trở về thì muội phải đảm nhiệm rồi.
Đông Triều đỏ mặt :
-Chắc chắn Nữu Hỗ Lộc tiểu thư sẽ về ! Chắc chắn mà !
-Chắc không ?
-Chắc !
Đông Triều nghĩ vậy. Nhưng lỡ lúc đó Liên Nhi vẫn chưa về thì sao ? Nàng phải thực hiện nghĩa vụ là chắc rồi. Đang suy nghĩ miên man, tìm phương án an toàn, Đông Triều nghe tiếng kêu thất thanh.
-Cháy ! Cháy !
Đông Triều bật dậy, hỏi :
-Cháy ở đâu ?
-Ở chỗ tiệm thuốc !
Đông Triều chạy ra xem. Tiệm thuốc mới mở đối diện với Phúc phủ đang bốc cháy ngùn ngụt, mọi người xúm xít vào chữa lửa. Đông Triều cũng phụ vào.
-Dùng nước ! Dùng cát nữa ! – Đông Triều hét lên.
Dận Tường xắn tay áo lên :
-Để ta xem còn ai trong đó không.
-Thập Tam đệ, cẩn thận.
-Đệ biết rồi.
Dận Tường xông vào biển lửa. Đông Triều muốn xông vào nhưng chợt nhớ đây không phải thân mình, đành đứng ngoài phụ đưa nước chữa lửa. Dận Chân cũng phụ. Đông Triều thấy tốc độ làm việc của chàng không giống mấy hôm, khuôn mặt trông thất thần lắm.
-Huynh sao vậy ?
-Không có gì ?
Đông Triều chợt thấy dưới đất có một vật lạ, nàng nhặt lên :
-Quạt thơm ?
Đám lửa cháy âm ỉ mãi, người bên Phúc phủ phải dốc hết sức mới có thể dập tắt hẳn. Dận Tường bước ra từ căn nhà, lắc đầu một cách nặng nề. Người của Phúc phủ vào trong, khiêng ra được ba xác người, là hai vợ chồng chủ tiệm thuốc và người con dâu. Người chồng tên Lý Tuệ Thành, vợ tên Hồng Tố Trinh, con dâu tên Lưu Tuyết Minh. Lý Tuệ Thành là ngự y lành nghề, chữa bệnh mát tay bậc nhất trong thành. Gia đình họ Lý này luôn nổi tiếng về mẫu mực, đối tốt với mọi người, rất thân với Phúc phủ.
-Người tốt sao lại chết thảm thế này ? – Cát thẩm thẩm khóc thút thít.
Lưu Tuyết Minh chết với con dao trên tay, đâm thẳng vào tim.
-Tự sát ư ?
Đông Triều xem xét tư thế của nàng ta, không có chi tiết nào chứng tỏ là đang tấn công ai đó rồi bị phản đòn hoặc giả làm tự sát cả. Đông Triều nghe nói cô nương này đang sống rất hạnh phúc với chồng, chẳng có lý do nào để tự sát cả. Chồng...
-Phu quân cô nương ấy đâu ?
Dận Tường ngẫm ngợi :
-Quả là không thấy đâu cả.
Đông Triều thấy nghi ngờ, xem xác người chưa cháy hết, trên mặt nạn nhân chỉ phớt chút tro, chứng tỏ nếu ngọn lửa bùng lên, họ vẫn có đủ thời gian chạy trốn. Đông Triều nâng đầu người chồng lên xem xét. Ông ta bị đánh mạnh ở sau đầu gây tổn thương nặng, chết vì lý do này.
-Hung thủ sử dụng tay trái…
Đông Triều nhìn cây quạt, không thấy có dấu máu. Nàng thở dài :
-Ngớ ngẩn.
Đông Triều tự nhéo mặt mình để tăng sự tập trung. Nàng xem xét một hồi, đột nhiên nhận thấy móng tay của người cha thâm đen.
-Đây là…
-Đây là chữ của Lý Tuệ Minh.
Đông Triều giật mình. Dận Chân ở sau nàng, nhìn nét chữ trên cây quạt :
-Nét chữ này của Lý Tuệ Minh.
Lý Tuệ Minh là tên của con trai nhà này. Cũng bởi vì vợ y cũng tên « Minh » nên người cha mới nghĩ là duyên tiền định, cưới về cho con trai ngay.
-Ngày xưa kỳ cục thật. – Đông Triều lầm bầm.
Dận Chân nói :
-Nét chữ này đúng là của Lý Tuệ Minh, ở Phúc phủ còn giữ đơn kê thuốc hắn.
Sai nha đã đến. Hôm nay không phải là Khúc Tam Lang mà là An Chí, người đầu tiên được Đông Triều giải oan sau khi đến thế giới này. Đông Triều ngạc nhiên :
-Huynh đài cũng làm bổ đầu rồi sao ?
An Chí cười cười :
-Nhờ Trương lão gia cả.
“Trương lão gia” chính là Khang Hy Hoàng đế vĩ đại đấy. Dận Chân nói :
-Tiểu tử, xem ra ngươi giải oan cho ai thì người đó làm bổ đầu hết thì phải.
An Chí gãi đầu :
-Sau chuyện mất tiền đó, tôi cố gắng học chữ, lõm bõm được vài chữ thì được cất nhắc làm bổ đầu.
-Thật tốt.
-Tức thật ! Chậm mất một bước !
Đông Triều nghe thấy tiếng nói quen quen. Quay lại thấy Huệ Đạt và Phong Di đang thở hồng hộc. Mặt Phong Di có vẻ rất tức tối. Dận Chân hỏi :
-Cả hai đến đây làm gì ?
Huệ Đạt nói :
-Bần tăng đến đây…
Phong Di cắt ngang :
-Tức thật, đã điều tra được dấu…
Đông Triều không biết làm cách nào để chặn miệng hắn, tiện tay cầm cây quạt, Đông Triều phóng thẳng vào miệng hắn luôn. Phong Di ngậm nguyên cây quạt, đã tức còn tức thêm. Hắn quăng phạch cây quạt xuống đất, chỉ tay vào mặt Đông Triều, kêu :
-Nha đầu !
Dận Chân lần này lấy nguyên tờ giấy gói thuốc có nét chữ của Lý Tuệ Minh, vò lại, ném thẳng vào miệng Phong Di. Huệ Đạt thở dài :
-Nên bỏ cái tật hấp tấp đi !
Hết ngậm quạt đến giấy gói thuốc rồi bị Huệ Đạt cắp cổ vào trong “dạy” lại vài bài, Phong Di mới hiểu vì sao mình đáng bị như vậy. Hắn lật đật xin lỗi Đông Triều vì suýt nữa lộ chuyện điều tra vụ án buôn bán nội tạng rồi xin lỗi Dận Chân vì suýt nữa lộ ra Đông Triều là nữ nhi. Đông Triều bực bội nói :
-Chỉ vì cái tính hấp tấp của ngươi mà làm hỏng cây quạt này. Vật chứng quan trọng đấy !
Phong Di sửa lại khớp miệng :
-Thì lấy cái gì khác, ai bảo tự tiện lấy vật chứng quan trọng mà phóng ? Đá dưới đường cũng được.
Đông Triều quay lưng lại. Phong Di ngỡ mình nói sai điều gì làm nàng giận, cứ cuống cuồng. Hắn đâu có biết thật ra nàng đang bối rối, không hiểu vì sao mình lại tự tiện động vào vật chứng như thế. Nàng tự trách mình, may mà ai nghe cũng nghĩ nàng đang nói lẫy Phong Di.
-Lem một phần chữ rồi.
Phong Di muốn chuộc lỗi, giật lấy cây quạt, hít ngửi.
-Mùi này rất giống với mùi của… của…
-Của cái gì ?
Trong lúc Đông Triều gặng hỏi Phong Di về cây quạt, Dận Chân nói chuyện với Huệ Đạt.
-Bần tăng đến đây để mua thuốc cho các sư trong chùa.
Dận Chân nhìn ông chằm chằm :
-Nói dối một lời phải sám hối bảy ngày, ông biết chứ ?
Huệ Đạt mỉm cười :
-Tôi biết, thưa Tứ gia.
-Mùi của cái gì ? Của cái gì ? – Đông Triều giục Phong Di. – Nói đi chứ !
Phong Di nói để lấp liếm lỗi thôi, không nghĩ là mình sẽ giúp điều tra. Chàng ta cứ đi xoay vòng vòng. Đông Triều phải xoay vòng vòng. Nàng vô ý để rơi chiếc mặt nạ. Phong Di nhặt chiếc mặt nạ lên, nhảy cẫng :
-Đúng rồi ! Đúng rồi !
-Hả ?
-Là trong đoàn hát !
Đoàn hát. Đông Triều đứng yên lắng nghe. An Chí, Trương Túc và Dận Tường chạy đến :
-Tiểu tử, ngươi vừa nói trong đoàn hát ư ?
Phong Di nói :
-Trong đoàn hát thiếu người, có những kép hát phải hóa thành đào hát. À không…
Dận Tường đoán được ý của Phong Di :
-Ta có nghe những đoàn hát nắm trong tay những nam tử rất đẹp, dáng vẻ tuấn tú, được cắt đặt vào những vai mỹ nhân.
Phong Di nói :
-Ngoài sân khấu là thế, bên trong cũng là thế. – Rồi trỏ Đông Triều. – Có những tên là nam nhi thực thụ nhưng dùng khăn thêu, quạt thơm y hệt, nhìn bề ngoài chẳng khác gì nữ cải nam trang.
Đông Triều cắn vào ngón tay Phong Di :
-Ăn nói cho cẩn thận vào !
Phong Di rống lên :
-Đau quá !
Trương Túc nhịp chân :
-Đúng rồi, có lần tôi bán loại quạt này, bán rất chạy ! Khách hàng của tôi là những tên nam tử mà… lại đi thích nam tử. Tôi suýt bị… hại đấy. Những tên đó thích dùng quạt này vì vừa giữ được vẻ nam nhi nhưng ngửi được mùi hương.
Đông Triều cầm quạt, phẩy phẩy :
-Giữ được dáng vẻ nam nhi… nhưng nghe được mùi yêu đương.
An Chí rợn da gà :
-Đây không phải là chuyện đùa đâu !
Đông Triều hỏi một người trong Phúc phủ :
-Gần đây có ai đến cửa hiệu này thường xuyên không ?
Người đó ngẫm nghĩ :
-Có đấy. Một cô nương cải nam trang.
-Đâu phải. – Cát thẩm thẩm cãi. – Nam nhi đấy ! Không để ý đến cổ hắn ta à ?
Đông Triều thẩn thờ, thả rơi cả chiếc quạt trong tay.