Đương sự có mặt đầy đủ, bao gồm hung thủ, nhân chứng, điều tra viên và cả người bị hại nữa. Đông Triều người cứ cứng đờ, không biết làm thế nào, đây là lần đầu tiên nàng gặp phải vụ án thế này. Huệ Đạt thì không quen với án mạng nhưng quen với việc tiếp xúc vong hồn, ông lấy lại bình tĩnh trước Đông Triều. Huệ Đạt chắp tay, nói từ tốn :
-A di đà phật ! Ác nghiệp, ác nghiệp.
Họ Mã đỡ mẹ mình. Bà lão tựa vào tay con trai, chân vẫn còn cố trụ vững, nửa muốn tựa hẳn, nửa mong đẩy hắn ra. Đôi mắt đã kéo mây mờ của bà nhìn trân vào Mục Tâm Như. Huệ Đạt nghĩ rằng bà đã nghe Mục Tâm Như kể chuyện của mình. Bà lão đấu tranh tư tưởng một hồi rồi tự móc họng mình, để ói ra tất cả mọi thứ mình đã ăn trong ngày hôm nay. Họ Mã trỏ tay vào Đông Triều, Huệ Đạt, mắng :
-Bọn trộm đạo ! Lén vào nhà ta để chôn xác, muốn tống tiền ta sao ?
Bà lão nghe vậy thì ngưng. Bà không biết đúng sai, có khi con mình bị vu oan thì sao ? Huệ Đạt nói :
-A di đà phật ! Thí chủ đã tạo ác nghiệp, không nên gieo thêm điều ác nữa.
Họ Mã nói :
-Đồ ngậm máu phun người ! Đồ sát nhân !
Huệ Đạt tức giận vô cùng :
-Thí chủ !
Một tiếng cười rợn người vang lên. Đông Triều ụp hai tay vào mặt, khóc nức nở. Đông Triều còn gào thét, lăn lộn đến nỗi đầu tóc bù xù, đuôi sam bị xõa ra, quần áo bê bết đất. Nàng ngước mặt lên, từ đôi mắt nàng, hai dòng lệ máu nhỏ xuống. Đông Triều hét lên :
-Mắt của tôi đâu ? Mắt của tôi đâu ?
Đông Triều cầm đôi mắt của Mục Tâm Như, run run :
-Thôi rồi, thôi rồi. Mắt của tôi...
Bà lão xoay qua, Mục Tâm Như đã biến mất. Bà lão run rẩy :
-Mục... cô nương...
Đông Triều khóc rống lên :
-Tim tôi... phổi tôi... đã mất rồi... thân thể cũng đã nằm sâu dưới lòng đất... chỉ còn đôi mắt... chỉ còn đôi mắt...
Đông Triều bắt đầu kể lể. Từng câu nói của nàng chỉ để than thân phận nhưng mỗi câu nói lại xoáy vào tâm khảm của kẻ sát nhân kia. Huệ Đạt biết chắc đây không phải là Mục Tâm Như vì lập luận của câu nói kia thật sự rất sắc bén. Đông Triều cố tình xoáy vào chữ hiếu, chữ nghĩa, chữ nhân. Đông Triều khóc lóc, lăn lộn một hồi lâu thì họ Mã và vợ đã phát điên. Và miệng của họ Mã đã thốt nên những lời cấm phải nói, mặc kệ người xung quanh đến xem vì bị đánh thức bởi tiếng thét của Đông Triều :
-Cô nương thông cảm, vì chữ hiếu, vì chữ hiếu nên tôi phải giết cô nương...
Huệ Đạt giận dữ :
-Chữ hiếu ? Thí chủ hạ sát người vì chữ hiếu ? Thí chủ !
Bà lão đột nhiên ngất xỉu. Lời nói của Đông Triều và sự thú nhận của con trai khiến cho bà lão ngất xỉu. Gã thét lên :
-Con bé kia ! Chết đi ! Ta phải lấy nội tạng của ngươi để làm thuốc ! – Gã lấy sẵn con dao trong áo giơ lên.
Các nhân chứng xung quanh can ngăn. Nhưng lực người không bằng khao khát muốn báo hiếu, chữa dứt bệnh cho mẹ. Họ Mã xô người ra, lao thẳng đến Đông Triều. Đông Triều biết chắc đã đủ nhân chứng trình quan, không cần đóng kịch nữa. Nàng gạt con dao trên tay họ Mã kia, dùng thế võ khóa tay chân hắn lại. Đông Triều hét lên :
-Huệ Đạt ! Mau !
Huệ Đạt ngớ người rồi mới lật đật lấy dây trói họ Mã lại. Đông Triều chạy lại đánh ngất vợ hắn, lấy dây buộc thủ lợn, trói tay thị lại luôn. Khúc Tam Lang đã chờ sẵn ở trong đám xem, đưa hai người phạm tội về phủ. Đông Triều vào trong mài mực, đưa cho mấy nhân chứng ký nhận. Xong xuôi, Đông Triều mới thở phào, yên tâm đi rửa mặt, đương nhiên là ở Phúc phủ. Trương Túc thập thò ở đó. Đông Triều hỏi :
-Ngươi sao vậy ?
Trương Túc thử chạm một ngón tay vào da mặt của Đông Triều :
-Hóa ra ngươi là con gái ?
Đông Triều cười :
-Trương đại ca ! – Đông Triều giả giọng bà lão ở Phúc phủ.
-À há...
Đông Triều bện lại đuôi sam :
-Cám ơn vì lọ thuốc giả ma hôm bữa, cả bộ tóc giả nữa, may mà tôi còn nhớ. – Đông Triều cười khanh khách. – Ái da !
-Về ngủ thôi. – Dận Chân nắm đuôi sam của nàng, kéo về.
-Rồi rồi, thả ra !
Đông Triều điều tra vụ án xong, cảm thấy còn chưa yên tâm. Mục Tâm Như vẫn còn lảng vảng ở đây, bà lão thì bệnh tình... không biết thế nào. Dận Chân cũng cảm thấy như vậy nên sau hôm áp giải phạm nhân về, Dận Chân cho phép Huệ Đạt dẫn Đông Triều đi thám thính tình hình. Đông Triều hỏi :
-Huynh không đi sao ?
Dận Chân lắc đầu :
-Hôm nay ta thấy không khỏe trong người, ra đường chắc sẽ không lành.
-Vậy... muội đi đây.
Đông Triều thay y phục nam giới, ra khỏi phủ. Đi đến đầu đường, Đông Triều thấy Huệ Đạt đợi ở đó. Huệ Đạt hỏi :
-Tứ gia không đi cùng cô nương sao ?
-Không có. – Đông Triều đáp. – Huynh ấy bận việc.
-Chúng ta đi thôi.
Đông Triều và Huệ Đạt đến Phúc phủ. Trên đường đi, hai người nói về chuyện hôm qua. Huệ Đạt tỏ ra rất khâm phục Đông Triều, chỉ cần dùng lời lẽ đã đưa họ Mã kia vào bẫy. Đông Triều nói :
-Cũng nhờ tôi nhớ đến lọ thuốc đỏ tên lừa bịp kia đưa. Cũng nhờ Nữu Hỗ Lộc Trắc phúc tấn lanh trí, đưa Mục Tâm Như đi, không thì xong rồi. À, nàng ấy đang ở đâu vậy ?
Huệ Đạt nói :
-Còn đang ở trong giấc mơ của Tứ gia.
Đông Triều toan hỏi đến bao giờ Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi sẽ được giải phong ấn thì có một tốp người chạy ào ra đường, va phải nàng. Đông Triều giữ vững được, không té. Lát sau có đến mấy chục người ào ra đường, họ kháo nhau ra xem mặt kẻ giết người để lấy thịt làm thuốc. Đông Triều nói với Huệ Đạt :
-Chúng ta phải ra giúp Khúc Tam Lang.
Huệ Đạt nói :
-A di đà Phật, ác lai ác báo.
-Tôi mặc kệ, Khúc Tam Lang đang rất khổ sở với bọn không biết điều này.
Đông Triều dắt Huệ Đạt theo đám người kia. Nàng len lỏi, luồn lách, sao cho tới gần mục tiêu nhanh hơn so với đám người kia. Khúc Tam Lang áp giải tội phạm bị sự cản trở của dân chúng, họ lấy rau cải, trứng thối ném vào họ Mã, đang ngồi trong xe tù kia. Từ một đám đông, Mục Minh dẫn lão bà hồi bữa đến. Dân chúng lại lấy rau cải, trứng thối ném vào bà, may mà có Mục Minh đỡ lấy. Đông Triều và Huệ Đạt ngăn không cho dân chúng làm loạn. Thật hay, vừa lúc làm sao, Dận Tường cưỡi ngựa đến, thét, lệnh cho dân chúng tránh xa họ ra. Dân sợ uy vũ của chàng Hiệp vương, dạt ra. Bà lão run rẩy đến nắm tay con trai, tâm sự. Đông Triều không đến gần, không biết bà ấy nói với con trai điều gì nhưng Đông Triều thấy được dòng lệ của họ Mã. Hắn nói :
-Con không hối hận ! Tuyệt đối không hối hận ! Con chỉ sợ mẹ không có ai chăm sóc !
Và Đông Triều thấy được những vết đỏ trên tay bà lão đã lan khắp người. Bà lão khóc rồi đột nhiên thổ ra một búng máu. Mục Minh lật đật đỡ lấy bà. Đông Triều chạy lại, để tay lên mũi bà lão. Bà lão đã tắt thở. Huệ Đạt bắt mạch cho bà, chắp tay :
-A di đà phật... Đó là kết quả của việc sử dụng phương thuốc của bọn tà đạo.
Tên họ Mã trong cũi gào thét, khóc lóc liên tục. Hắn đập đầu vào thanh gỗ, nhưng gỗ chỉ gãy chứ không hề gì. Tên họ Mã bèn dùng miệng cắn nát mạch máu ở cổ tay, ngã vật ra. Bên cũi kia, vợ hắn cũng cắn lưỡi tự vẫn. Mọi việc xảy ra nhanh quá, không ai ngăn cản nổi. Huệ Đạt lắc đầu bất lực :
-A di đà phật.
Đông Triều chợt nhớ đến một câu chuyện trong « Liêu trai chí dị ». Một tiểu thư hằng ngày khoác áo vào rừng đi săn nai, hòng lấy cặp sừng quý. Thái tử loài nai tức giận, để trả thù cho đồng loại, ngài biến thành nai để dụ tiểu thư ấy vào bẫy, làm nàng rơi xuống vực, mất mạng. Khi nàng ấy chết thì cha nàng cũng qua đời. Hóa ra tiểu thư ấy săn nai lấy sừng để chữa bệnh cho cha. Vậy thì săn nai là công hay tội ? Là hiếu thảo hay là cuồng sát ?
Đông Triều kể lại mọi chuyện cho Dận Chân nghe. Nàng còn nhắc đến câu chuyện kia, tâm sự với Dận Chân nỗi lòng của mình :
-Muội cứ thấy...
Dận Chân mỉm cười :
-Muội làm những gì muội cần, đừng hối hận nữa. Thời gian không làm sao trở lại đâu.
Đông Triều hỏi :
-Nếu là huynh... và người đó là Ngạch nương... huynh sẽ làm thế nào ?
Dận Chân nói :
-Ta sẽ hỏi phương thuốc nào có thể lấy ta làm nguyên liệu để thay thế.
-Coi kìa...
-Gia ! Gia ! – Tiểu Uyển chạy vội vào.
-Phúc tấn, chuyện gì ? – Dận Chân hỏi.
Tiểu Uyển lo lắng :
-Hoằng Quân đột nhiên phát sốt, giờ đang trong tình trạng nguy kịch lắm ạ.