Sống trong thời đại vô thần được hai mươi lăm năm, về lại thời Thanh, Đông Triều phải đối mặt với những chuyện chỉ có trong phim ảnh, xuyên không, nhập hồn, giờ lại gặp nhau trong mơ nữa. Đông Triều thử tự nhủ nên dậy ngay lập tức thì Liên Nhi đã nói :
-Tôi biết rằng cô nương không tin nhưng cũng xin giữ lấy lời nói của tôi. Lý Trắc phúc tấn đang tìm cách *** hại cô nương. Hãy bảo trọng.
-Khoan đã !
Đông Triều đã biết đây không đơn thuần chỉ là một giấc mơ. Đó là điềm báo trước hoặc lời cảnh báo của người. Đông Triều cựa mình nhưng không trở mình được. Mở mắt ra, Đông Triều thấy Dận Chân đang ôm mình thật chặt. Đông Triều muốn xô chàng ra nhưng nghe tiếng thở đều đều của Dận Chân làm nàng mềm lòng, chấp nhận thân phận một lúc nữa.
-Thưa gia. – Cao Vô Dung đứng ngoài cửa nói vọng vào. – Lý trắc phúc tấn xin gặp.
Dận Chân nói :
-Bảo chờ gia một chút.
Đông Triều đẩy Dận Chân ra, ngồi thẳng dậy. Dận Chân mở mắt, hỏi :
-Sao vậy ?
Đông Triều cù vào nách Dận Chân :
-Muội cứ nghĩ huynh còn ngủ nên chịu trận, ai ngờ huynh chỉ giả vờ ngủ.
Dận Chân cười cười, xếp chăn lại :
-Ta dậy từ sớm, thấy muội cứ rúc vào lòng, tưởng lạnh nên ôm muội cho ấm.
Đông Triều thở dài, xếp gối lại cho ngay ngắn. Dận Chân sửa sang lại trang phục, đầu tóc. Bên ngoài, Cao Vô Dung đã chuẩn bị khăn và nước ấm rửa mặt vào buổi sáng. Đông Triều lấy khăn, nhúng nước, đưa cho Dận Chân rửa mặt. Cao Vô Dung có vẻ ngạc nhiên khi thấy Đông Triều ở đây. Đông Triều biết ít khi Dận Chân đưa nữ nhân vào phòng riêng của mình, nàng chỉ cười trừ rồi nhờ Cao Vô Dung đi qua phòng mình lấy chiếc mão đến cho nàng chải đầu. Dận Chân rửa mặt, thay y phục rồi ra gặp Lý thị. Trước khi đi, Dận Chân níu bím tóc Đông Triều, nói nhỏ vào tai:
-Cái gối hơi ngắn, không đủ gác chân nhưng ôm thấy êm lắm.
Đông Triều phì cười, đánh vào tay Dận Chân. Dận Chân búng trán nàng một cái rồi đi. Lý thị đang đứng ở ngoài đợi. Dận Chân hỏi :
-Sáng ra Trắc phúc tấn gọi gia có chuyện gì ?
Lý thị ấp úng :
-Thưa gia, sáng ra thiếp nghe a đầu Xảo Tuệ của Nữu Hỗ Lộc muội thét gọi tìm kiếm muội ấy nên định báo cho gia biết. Nhưng vừa rồi nghe Cao Vô Dung nói rằng Nữu Hỗ Lộc muội ở chỗ…
-Liên Nhi ở chỗ gia cả đêm qua, nàng yên tâm rồi chứ ?
Lý thị nghe như sét đánh ngang tai. Lòng ghen ghét sôi lên sùng sục nhưng vì phải giữ lễ với gia trưởng nên nàng ta đành nén lại. Lý thị cố nặn ra một nụ cười thật quảng đại, nói với Dận Chân :
-Vâng, thiếp đã yên tâm.
-Không kinh động đến Phúc tấn và Thu Nguyệt chứ ?
Lý thị run run nói :
-Vâng, thiếp không dám làm kinh động.
-Tốt đấy.
Lúc đó, Đông Triều đã sửa soạn xong, nàng bước ra gặp Lý thị liền cúi đầu chào :
-Chúc Lý tỷ buổi sáng tốt lành, đêm qua tỷ ngủ ngon chứ ?
Lý thị lịch sự đáp lại :
-Cảm ơn Nữu Hỗ Lộc muội, đêm qua ta ngủ rất ngon, mơ được nhiều mộng đẹp.
Dận Chân cắt đứt ý nghĩ dằn mặt người mới của Lý thị :
-Nàng hãy ra thỉnh an Phúc tấn trước. Gia và Liên Nhi sẽ đi sau.
-Thiếp xin nghe lệnh.
Lý thị lui ra, quay đầu lại, bắn một cái nhìn cảnh cáo cho Đông Triều. Đông Triều nhớ đến giấc mơ đêm qua. Nàng chợt hỏi Dận Chân :
-Tứ ca, huynh đã từng gặp Nữu Hỗ Lộc tiểu thư trong mộng chưa ?
Dận Chân im lặng một lúc lâu rồi nói :
-Chưa hề. – Rồi tự nói với mình. – Nhưng ngoài đời thì có.
-Muội đã mơ thấy tiểu thư.
Dận Chân cố giấu nỗi băn khoăn trong lòng :
-Hãy hỏi Huệ Đạt xem sao.
Đông Triều hành lễ với Phúc tấn rồi vào vị trí của mình. Từ dãy ghế của Lý thị, Đông Triều thấy những ánh nhìn gai góc xuất phát từ Lý thị và Tống thị. Áp lực khủng khiếp đó làm Cảnh Giai thị phải cáo ốm, trở về phòng mình. Khổ ghê, Đông Triều quên mất rằng ngoài tiên ra thì trong phủ còn có người phàm.
-Hôm qua Phúc tấn ngủ ngon chứ ? – Dận Chân hỏi thăm Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển mỉm cười hiền lành :
-Cảm ơn gia đã hỏi thăm, đêm qua thiếp ngủ rất ngon.
Lý thị nhân cơ hội đó hót líu lo :
-Thưa Phúc tấn, muội thấy gia hôm nay trông rất khỏe mạnh, chắc đêm qua gia ngủ ngon lắm.
Tống thị nói thêm :
-Nghe nói là nhờ Nhược Hy Cách cách ở bên săn sóc gia đêm qua.
Dận Chân dằn mạnh ly trà xuống bàn, trừng mắt nhìn hàng ghế chỗ Lý thị. Hai nàng Trắc phúc tấn tự dưng đánh rơi khăn tay. Hai nữ hầu đứng cạnh luống cuống nhặt lên. Tiểu Uyển vội vuốt giận, nàng nói thật hiền :
-Gia, hai muội ấy rất quan tâm cho sức khỏe của gia, thiếp cũng vậy. Nếu là nhờ Nữu Hỗ Lộc muội săn sóc gia đêm qua mà gia trông tươi tắn thế này thì thật tốt quá. – Rồi mỉm cười với Đông Triều. – Vậy thì từ nay về sau phải nhờ Nữu Hỗ Lộc muội nhiều rồi.
Thu Nguyệt gật đầu :
-Thật tốt khi gia đã đưa muội về đây.
Hết buổi ra mắt ban sáng, Lý thị hậm hực đi về. Tức chết đi được, Dận Chân bênh Đông Triều thì không sao nhưng đến cả Phúc tấn và Niên thị cũng ra mặt bảo vệ, Lý thị cam lép vế. Về đến nơi, Lý thị lại thấy Hoằng Quân hí hửng cầm tập vở sang chỗ Đông Triều thì càng tức tối hơn. Lý thị hét lên :
-Thanh Liễu !
-Dạ.
-Chuẩn bị mấy ngày rồi, cứ theo kế hoạch mà làm !
Tiểu Uyển đi với Dận Chân dọc theo lối đến chỗ của Đông Triều, sau có Thu Nguyệt. Tiểu Uyển nhớ lại khuôn mặt của hai vị Trắc phúc tấn, không khỏi lo lắng trong nhà bất hòa :
-Gia, Lý muội và Tống muội không có ý gì là xúc phạm Liên Nhi cả, không cần gia ra mặt mà gây nên bất hòa trong gia đình.
Dận Chân lắc đầu :
-Nhầm to, đích thân gia ra mặt là do gia sợ nha đầu kia sẽ làm gì với hai Trắc phúc tấn đó. – Dận Chân nắm tay Tiểu Uyển, vỗ nhẹ. – Nàng không biết nha đầu đó thích trả đũa thế nào đâu.
Đông Triều với Hoằng Quân chơi ở ngoài. Đông Triều dạy Hoằng Quân… leo cây. Hoằng Quân phải xắn quần, xắn áo lên để leo cây, mặt thằng bé đỏ gay, mồ hôi chảy ròng ròng. Tiểu Uyển phát hoảng, vội chạy tới. Dận Chân cản nàng lại :
-Tiểu tử ấy chưa trầy trụa chân tay thì đừng có lo.
-Nhưng mà…
Nhưng mà đây là con của Lý thị, Hoằng Quân có làm sao thì Lý thị sẽ xé to chuyện mất. Tiểu Uyển vừa nghĩ đến trường hợp xấu thì Hoằng Quân đã trượt chân, té xuống. Thu Nguyệt được anh dạy chút võ, liền chạy đến định đỡ lấy. Đông Triều tung người lên, cắp lấy Hoằng Quân, đặt thằng bé xuống đất an toàn.
-Tội nghiệp Hoằng Quân của di nương. – Đông Triều nựng nịu thằng bé. – Con mệt rồi, đi rửa mặt đi rồi di nương mang chè cho con uống nhé.
-Dạ !
Hoằng Quân cười tươi rồi chạy đi rửa mặt. Đông Triều vẫy tay theo. Tiểu Uyển đang phát hoảng cũng để ý thấy Đông Triều chơi với trẻ con thì trở nên đáng yêu hơn, trở về với số tuổi của Liên Nhi và Dận Chân cũng nhận ra điều đó, khi khóe môi chàng nhếch lên. Dận Chân nói :
-Không nên làm phiền.
-Vâng.
-Đi thôi, hôm nay gia đưa hai nàng dạo hồ sen.
Dận Chân giang hai tay ra. Tiểu Uyển với Thu Nguyệt hiểu ý. Hai nàng khoác tay Dận Chân, mỗi người một tay, cùng đến hồ sen. Đông Triều nghe tiếng cười đùa của phu thê nhà Dận Chân, quay lại, bắt gặp Dận Chân mỗi tay khoác một người đẹp :
-Huynh đắc chí quá nhỉ ?
Đông Triều vào phòng mình. Trong lúc chờ Hoằng Quân đến thì nàng đọc sách. Đột nhiên, Đông Triều nghe tiếng ếch kêu. Qua cửa sổ, Đông Triều thấy có vài mươi con ếch nhảy đến phòng mình. Ếch ở đâu mà da thịt nhớp nhúa, kêu ồm ộp thấy sợ. Xảo Tuệ mang chè đến, thấy ếch, sợ hãi đến đánh rơi cả chén chè làm vỡ choang.
-Phu nhân ! Phu nhân ! Nhắm mắt lại ! – Xảo Tuệ hét lên. – Chạy vào trong nhanh lên ! Đừng có ngất !
Đông Triều hồi tưởng về giấc mơ hôm qua. Hóa ra âm mưu của Lý thị là đây. Lý thị định vạch mặt Đông Triều bởi những thứ mà Liên Nhi sợ. Nhưng mấy cái này Đông Triều đâu có sợ.
-Xảo Tuệ. – Đông Triều nói. – Ngươi yên tâm, ta đã cứng rắn lên rồi, tuyệt đối không sợ bọn này đâu. Bọn ếch kêu la thế nào kệ nó, Đông Triều cứ thản nhiên đọc sách. Rồi nàng gấp sách lại, quan sát qua cửa sổ, các gia nhân hò nhau đập ếch mà không dám đuổi đi quyết liệt, chỉ có Hoằng Quân lấy đá đuổi bọn ếch kia đi. Đông Triều kêu :
-Hắc Hổ, lại đây !
Hắc Hổ từ trên cây phóng xuống, nhảy qua cửa sổ, đáp trên bàn Đông Triều. Nó có dáng vẻ rất nghiêm trang, bốn chân thu gọn, đuôi cuộn tròn quanh chân. Đông Triều nói :
-Ngươi cùng Tuyết làm mọi cách để bọn ếch tập họp quanh bọn kia cho ta.
Hắc Hổ gật đầu, nhảy qua cửa sổ. Nó ngao lên một tiếng dài. Tuyết đang sưởi ấm trên nóc nhà, nghe bạn gọi liền phóng xuống. Hắc Hổ meo vào tai nó vài tiếng, nó gật đầu. Hai con mèo chia nhau bao vây đám ếch. Làm thế nào mà chúng có thể xua bọn ếch bao vây cả đám gia nhân. Đám gia nhân chỗ Đông Triều sợ cứng cả người, buông hết vũ khí.
-Hoằng Quân ! – Đông Triều đặt sách xuống bàn. – Lấy cho di nương cây roi !
Hoằng Quân lật đật chạy vào phòng tìm roi. Đông Triều đến giường, nắm cổ áo Xảo Tuệ, kẻ sợ ếch đến nỗi quên mất cả tôn ti trật tự, nhảy lên giường chủ trốn nạn :
-Lấy cho ta cái ghế rồi theo ta ra sân !
Xảo Tuệ run rẩy bước xuống, nhắc ghế, cùng Đông Triều ra ngoài sân. Các gia nhân co cụm một chỗ bởi bọn ếch, Hắc Hổ và Tuyết cứ chạy vòng vòng, không cho một con ếch nào trốn thoát. Xảo Tuệ đặt ghế cho Đông Triều ngồi, mình thì biết phận, đứng cạnh vòng tròn ếch. Hoằng Quân chạy ra, đưa cho Đông Triều cây roi đi ngựa. Đông Triều cầm lấy roi, ngồi xuống :
-Hoằng Quân, con ra chỗ Phúc tấn chơi đi.
Hoằng Quân cúi đầu vâng lời, đi ra chỗ tiểu đình. Chờ cho Hoằng Quân đi hẳn, Đông Triều khoanh tay, hỏi chuyện bọn nô tài :
-Ai đã tiết lộ thông tin của ta cho Lý Trắc phúc tấn ?
Đông Triều quất một roi vào không khí. Roi xé gió, vang lên âm thanh ghê rợn. Gia nhân rùng mình. Đông Triều căng dây roi ra :
-Xảo Tuệ hả ?
Xảo Tuệ quỳ xuống, dập đầu :
-Phu nhân, nô tỳ biết tội, nô tỳ không dám thế nữa !
Đông Triều liếc mắt nhìn bọn còn lại :
-Các ngươi, ai đã tiết lộ chuyện ta sợ ếch thì giơ tay lên.
Bọn gia nhân nhìn nhau. Nếu giơ tay thì thế nào cũng bị đánh, nếu không giơ tay thì thế nào cũng bị ếch bâu vào người. Đông Triều gằn mạnh giọng :
-Khai thật thì mười roi vào mông, dối trá cứ ra hồ sen chơi với ếch.
Tất cả các cánh tay giơ lên. Đông Triều gật đầu :
-Hắc Hổ, Tuyết, hai ngươi mang bọn này cho lũ mèo ở ngoài, bạn hai ngươi đi.
Hắc Hổ và Tuyết vừa được lệnh, thi hành ngay. Hắc Hổ kêu Tuyết ở lại canh chừng lũ ếch, mình nhảy lên tường, ngao gọi bọn mèo hoang đến. Bọn mèo hoang trèo tường, nhảy lên cây, phóng xuống, mỗi con ngoạm lấy một con ếch, đi. Sạch trơn. Đông Triều tặc lưỡi :
-Chẳng bằng một con mèo con.
Bọn gia nhân tản ra, xếp thành hàng. Đông Triều khoanh tay :
-Ta đối với các ngươi tệ lắm à ?
-Không có ạ !
-Hay là hầu hạ ta chán đến nỗi phải mở lời hết cho người khác nghe ?
Lần này thì ai cũng cúi đầu công nhận. Đông Triều đủ biết Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi thân mật với các gia nhân như thế nào. Một trời một vực với nàng.
-Ta nói cho các ngươi nghe, ta xuất giá, nghĩa là không còn là một con sâu non trong lá xanh, không còn là hoa trong búp nữa. Dù ở đây có gia bảo vệ, ta cũng không như ở nhà, chung chồng khác với chung cha, các Trắc phúc tấn với ta không có bất kỳ mối liên hệ nào đáng tin cậy cả. Các ngươi cũng thấy rồi đấy, ta vừa lộ sơ hở thì Lý Trắc phúc tấn đã tấn công ta ngay. Các ngươi tưởng ta không sợ à ? Sợ chứ nhưng tuyệt đối không được cho họ biết, nếu không thì số phận của ta có thể sẽ rất ngắn ngủi.
Đông Triều đứng lên, ứa nước mắt :
-Thật là một giấc mộng đáng sợ, nhưng ta không thể dứt nổi, chỉ biết sống trong đó. Cô độc lắm ! Vì gia tộc, vì lòng tự tôn của chính mình, ta buộc phải ẩn mình cho đến khi mình thật sự có chỗ đứng ở đây. Phải biến mình thành một người khô khan, phải ép các ngươi vào quy tắc. Ta mong các ngươi hiểu cho ta.
Rồi Đông Triều cúi mình trước các gia nhân. Các gia nhân òa khóc, sụp lạy Đông Triều :
-Xin phu nhân tha tội cho chúng tôi, chúng tôi hứa từ nay về sau sẽ không hé lộ bất cứ điều gì cho bọn gia nhân của Lý thị và Tống thị nữa. Phu nhân sai gì, chúng tôi cũng nghe.
-Thật ư ? – Đông Triều mỉm cười sung sướng.
-Xin hứa !
Đông Triều thở phào trong lòng, cái màn khóc này hiệu quả thật. Tạm dẹp bỏ nghi ngờ của gia nhân được rồi. Giờ thì còn việc của Lý thị thôi. Trả đũa thì tội nghiệp cho Hoằng Quân, Đông Triều quyết định chỉ dằn mặt bà ta thôi.
Lý thị ngồi trong phòng, lắng nghe tin tức. Hai ngày qua không thấy chỗ Đông Triều có động tĩnh gì cả, không báo với Phúc tấn, cũng không xiên xỏ trong buổi cơm gia đình, chỉ là gia nhân bên Đông Triều bắt đầu có dấu hiệu khép kín với gia nhân bên Lý thị.
-Thưa phu nhân !
Miên man suy nghĩ, chợt có tiếng nói thì Lý thị giật nảy mình, đánh rơi ly trà xuống đất. Người hầu đứng cạnh vội vã thu dọn mảnh vụn, lau sạch trà trên y phục chủ. Lý thị quát hỏi :
-Có chuyện gì ?
Thanh Liễu nói :
-Thưa phu nhân, Nữu Hỗ Lộc Trắc phúc tấn mang quà đến.
Lý thị mừng trong bụng, rốt cuộc thì cái gai trong mắt cũng đến, còn mang quà đến, nghĩa là đã sợ trong dạ rồi. Lý thị sai người qua gọi Tống thị đến, cùng tận hưởng cái thú của kẻ được thần phục. Lý thị thay y phục thật đẹp, trang điểm, cố ý để thật lâu, chọc tức Đông Triều.
Đông Triều ngó vũng nước còn đọng trên sân bởi cơn mưa hôm qua, chờ đến khi Lý thị ra thì vũng nước đã bốc hơi mất. Tống thị cũng đến đúng lúc. Đông Triều đứng dậy, cúi đầu chào hai bà chị :
-Nữu Hỗ Lộc Liên Nhi xin chào hai vị tỷ tỷ.
Tống thị mỉm cười :
-Lý muội vẫn khỏe.
Lý thị phẩy tay :
-Tống tỷ đừng khách sáo quá, mấy khi có khách quý đến chơi, mời ngồi.
Rồi Lý thị chẳng đếm xỉa đến Đông Triều. Xảo Tuệ bất bình, giậm chân, toan lên tiếng. Đông Triều xua tay. Nàng vẫn giữ nguyên khuôn mặt điềm tĩnh, mỉm cười với hai bà chị :
-Lý tỷ, Tống tỷ, nhân dịp tiết trời hạ hanh khô, muội có món quà tặng cho hai tỷ.
Lý thị làm như nghe tiếng chuông vọng xa đâu đó. Lý thị ngó qua ngó lại, một hồi sau mới hướng đôi mắt đậm màu phấn về phía Đông Triều. Lý thị à lên một tiếng, lấy khăn che miệng, cười khan :
-Nữu Hỗ Lộc muội thông cảm, tại vì có khách quý đến chơi, ta vui quá nên quên mất.
Đông Triều mỉm cười :
-Nếu tỷ bận tiếp khách thì muội cũng không làm phiền tỷ làm gì. Muội giao quà xong là đi ngay. Vừa may là có Tống tỷ ở đây, muội không cần phải đến chỗ Tống tỷ.
Tống thị làm bộ ngạc nhiên, vui sướng :
-Ta cũng có quà nữa sao ? Thật là diễm phúc.
Đông Triều mỉm cười :
-Chỉ là chút lòng thành của muội đây. Muội hy vọng món quà này có thể làm vừa lòng hai tỷ trong mùa hè.
Lý thị nói giọng ngọt sớt :
-Tấm lòng của muội, sao ta dám không nhận chứ ? Phải không Tống tỷ ?
-Quả là vậy.
Đông Triều nói lời cảm ơn rồi sai Xảo Tuệ mang quà mình chuẩn bị cho hai vị phúc tấn. Lý thị nghiêng đầu nhìn món quà, cẩn thận mở ra, Tống thị cũng vậy. Mỗi người, Đông Triều tặng một bát canh giải nhiệt và một túi thơm bằng da. Đông Triều nói :
-Khi còn ở nhà, vào ngày trời nóng, muội vẫn thường làm cho A mã những thứ này, A mã rất thích. Muội hy vọng hai tỷ không chê.
Lý thị và Tống thị nếm thử canh, dù ghét Đông Triều nhưng quả thật canh này Đông Triều nấu rất ngon, canh thoang thoảng mùi sen, uống vào tưởng như đang đắm mình giữa hồ sen nồng nàn hương thơm ngát. Đông Triều để yên cho Lý thị và Tống thị ăn bát canh, mình thong thả nói :
-Hai hôm trước, không biết có phải là do trời nóng bức không mà có một lũ ếch đến hồ sen phủ ta ẩn náu. Xúi quẩy thế nào mà chúng lại lên bờ, đến chỗ của muội, kêu inh ỏi. Muội tức quá có điều nghĩ lại, bọn hạ đẳng ấy nóng quá làm càn thôi nên không nỡ xuống tay. Không may cho chúng, Hắc Hổ với Tuyết cùng một số gia nhân đang nghỉ trưa, nhức tai quá nên đứng ra xử lý. Để trả thù bọn ếch đó làm mất giấc ngủ trưa của họ, bọn ếch đã bị lột da, lóc thịt làm...
Lý thị và Tống thị đang ăn thì khựng lại. Hai người ngó trân vào bát canh với túi thơm. Cả hai liên tưởng đến điều kinh khủng nào đó. Đông Triều nói tiếp :
-... làm mồi cho mèo ăn. Hôm qua gia nhân ra chợ, mua cho muội một ít thịt gà với da dê, muội thấy chúng mua nhiều quá, ăn không hết nên nấu thành canh, mang sang đây, còn da dê thì làm túi thơm.
Lý thị run run :
-Vậy mà ta cứ tưởng muội... tiếc bọn ếch đó... mà cho vào nồi hết.
Đông Triều mỉm cười nói :
-Ấy chết, tỷ nói sao chứ. Bọn không biết điều đó, thích làm càn chứ không nghĩ đến hậu quả chỉ xứng là mồi ngon cho bọn ******** thôi chứ làm sao khiến hai tỷ ngon miệng được ?
Tống thị gật gật đầu :
-Muội nói đúng.
-Lần sau có bọn làm càn nào tới nữa, muội cũng chỉ cho chúng làm thức ăn của ******** thôi chứ không đáng cho nồi canh trang nhã này. Trời xuống đây cũng phán muội đúng.