Nam gia.
Trong thư phòng.
Nam Nhất Vương căn dặn:
“Chung Nam, con phải nhớ. Bắt Bạch Vân là chuyện nhỏ, đánh đuổi hung nô là việc lớn.”
Điền Chung Nam quỳ xuống đáp dạ. Nam Nhất Vương nâng Điền Chung Nam lên, nói tiếp:
“Con dẫn theo năm mươi huynh đệ của Anh Hùng hội, tùy thời mà hành động. Nếu đúng như lời đồn: Bạch Vân dẫn đầu ngư dân chống hung nô thì con cứ giúp đỡ hắn. Món nợ máu mà hắn nợ họ Nam chúng ta, từ từ hãy đòi.”
Điền Chung Nam đáp:
“Chung Nam sẽ nhớ kỹ lời của sư phụ.”
Nam Nhất Vương nói:
“Bây giờ con hãy về nghỉ ngơi đi. Ngày mai lập tức lên đường.”
Điền Chung Nam vừa đi không lâu thì Nam Thanh Loan xô cửa vào. Nàng lớn tiếng:
“Cha, cha cho con đi theo Điền đại ca đi. Con muốn chính tay bắt tên súc sinh kia về trị tội.”
Nam Nhất Vương nhíu mày:

“Cái chết của Hoàng nhi là vì ta nuông chiều các con quá nhiều. Dung túng các con ở bên ngoài ngang ngược, nên mới dẫn đến sự việc đáng tiếc như vậy. Sự việc còn rành rành trước mắt, con còn muốn đi?”
Nam Thanh Loan cãi lại:
“Con đi bắt người mà. Tên súc sinh không bằng loài cầm thú đó dù có chết vạn lần cũng không thể hết tội.”
Nam Nhất Vương khoát tay:
“Chuyện đó cha đã có tính toán. Con chỉ cần ở yên trong nhà là được.”
Nam Thanh Loan nài nỉ:
“Cha. Cho con đi đi. Lần này về con sẽ không ra ngoài nữa.”
Nam Nhất Vương lắc đầu:
“Nam Hạ bây giờ rất loạn. Từ khi tên Bạch Vân gây án, không biết có bao nhiêu người đổ xô đến Nam Hạ này rồi. Con không được ra khỏi nhà nửa bước, tránh gây thêm phiền phức không đáng.”
Nam Thanh Loan dậm chân, nàng hờn dỗi:
“Không đi thì thôi. Dặn dò gì mà nhiều quá đi.”
Nam Thanh Loan đẩy cửa đi ra làm Nam Nhất Vương chỉ biết lắc đầu ngao ngán vì đứa con bướng bỉnh của mình.

Lâm gia.
Trong thư phòng của Lâm Bích Ngọc.

Lâm bích Ngọc ngồi bên cửa sổ, ánh mắt vô hồn của nàng nhìn lên ánh trăng mờ mịt bị che phủ bởi những áng mây hờ hững trôi. Trong màn đêm lạnh lẽo cô đơn đó, cũng có xuất hiện những ánh sao lấp lánh đang tỏa sáng. Bên trong thư phòng tối đen, chỉ có một ngọn nến nhỏ được thắp lên. Ánh sáng lờ mờ của ngọn nến được đặt trên bàn ở giữa phòng, càng làm cho người ta cảm thấy không khí nơi đây ngột ngạt, âm u vô cùng. Căn phòng dường như rất tương đồng với tâm trạng của Lâm Bích Ngọc lúc bấy giờ. Nàng ngồi đó suốt mấy canh giờ, thức ăn cũng chẳng buồn ngó đến. Lâm phương – Lâm lão gia cùng mọi người trong Lâm gia thấy nàng cứ như thế suốt nửa tháng qua chỉ biết thở dài. Mọi người đã dùng nhiều biện pháp nhưng vẫn không thể làm vơi bớt vết thương trong lòng của nàng.

Một cơn gió nhẹ lướt qua làm tóc Lâm Bích Ngọc thổi lên. Tuy nhiên nàng vẫn chẳng hề để tâm đến việc đó nữa. Sau lưng nàng bỗng có tiếng nói:
“Cô nương có phải Lâm Bích Ngọc?”
Lâm Bích Ngọc không trả lời. Nàng vẫn như vậy, ánh mắt đờ đẫn vẫn nhìn về phía ánh trăng. Người sau lưng thấy vậy lại hỏi:
“Ta nghe đồn Lâm Bích Ngọc đẹp vô ngần. Dù chỉ một cái nhấc tay, nhấc chân cũng làm nam nhân phải điên đảo tâm hồn. Nhưng dường như Lâm Bích Ngọc đó không phải cô nương?”
Thấy Lâm Bích Ngọc vẫn như cũ. Người sau lưng vén lọn tóc hỏi:
“Lâm tiểu thư đang suy nghĩ về Bạch Vân chăng?”
Khi hai chữ “Bạch Vân” vang lên, thân người của Lâm Bích Ngọc run lên dữ dội. Nàng đứng lên, quay phắt người lại hỏi:
“Ngươi là ai?”

Thấy ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn của nàng, người sau lưng nhẹ nhàng nói:
“Một người biết rất rõ về Bạch Vân.”
Lâm Bích Ngọc nghiến răng:
“Hắn chưa chết chứ?”
Người kia nói:
“Hắn là người tốt, không chết sớm được.”
Lâm Bích Ngọc cười mỉa mai, nàng hỏi:
“Người tốt? Phải rồi, cô nương chắc hẳn là tri kỷ của hắn nên mới nói tốt cho hắn. Tuy nhiên, cô nương có biết hắn đã làm gì không?”
Người kia hỏi lại:
“Lâm tiểu thư đã gặp gỡ Bạch Vân rồi chăng?”
Thấy Lâm Bích Ngọc gật đầu, người kia tiếp:
“Chỉ cần gặp hắn một lần, có thể biết hắn không phải kẻ máu lạnh. Việc này chắc hẳn có uẩn khúc trong đó.”
Lâm Bích Ngọc ngồi phịch xuống ghế. Ánh mắt nàng hỗn loạn vô cùng. Nàng đã gặp gỡ Bạch Vân, tiếp xúc với gã. Trong thâm tâm nàng vẫn không muốn tin: Bạch Vân đã đối xử với nàng như thế. Nhưng… theo lời kể thì…

Nguyên, sau cái đêm kinh hoàng đó. Lâm Bích Ngọc được đưa về nhà. Nghỉ ngơi được một hôm thì người của Nam gia đến. Lâm Bích Ngọc được mời ra kể lại đầu đuôi vụ việc. Sau khi nghe nàng thuật lại thì nghe Nam Thanh Loan nói:
“Hôm đó, ba chúng con thấy tên súc sinh đó bắt Lâm tỷ tỷ đi liền đuổi theo. Nhưng vì tên mập lùn cản đường nên không theo kịp. Đến tối, chúng con chia ba hướng vào rừng tìm kiếm. Nhưng một canh giờ sau vẫn không tìm thấy Lâm tỷ tỷ. Con cùng Điền đại ca thấy Hoàng ca chưa về nên cùng nhau lần theo hướng của Hoàng ca mà tìm kiếm. Khi đến nơi, con thấy Lâm tỷ tỷ bị điểm huyệt, không mảnh vải che thân, đứng trơ trọi trong khu rừng. Vừa đỡ Lâm tỷ tỷ xuống thì con thấy… con thấy Hoàng ca bị người ta đâm một kiếm xuyên tim. Huhu, Hoàng ca bị tên súc sinh đó ám toán nên chết cũng chẳng nhắm mắt.”
Lời kể của Nam Thanh Loan làm Lâm Phương cùng Lâm Bích Ngọc phải hét lên kinh hoảng. Không ngờ con trai độc nhất của minh chủ Anh Hùng hội mà cũng dám giết, kẻ này không biết là gan lớn hay là bị mất đi lý trí? Nam Nhất Vương tiếp lời Nam Thanh Loan:
“Ta đã đích thân xem xét thi thể của Hoàng nhi. Người ra tay đâm một kiếm xuyên tim của Hoàng nhi rõ ràng dùng tay không thuận. Người này khinh công rất khá vì khoảng cách giữa Hoàng nhi và Lâm điệt nữ rất gần, vậy mà hắn vẫn có thể điểm huyệt Hoàng nhi, làm nhục Lâm điệt nữ. Sau đó mới ra tay giết Hoàng nhi.”
Lâm Phương ngạc nhiên hỏi:
“Vì sao Nam minh chủ biết là hắn giết người sau khi “làm bậy”?
Nam Nhất Vương giải thích:
“Lý do thì ta chưa rõ. Nhưng dựa vào màu của vết máu trong miệng và những tia máu trong khóe mắt của Hoàng nhi mà suy đoán. Có hai vết máu, vết màu sậm rõ ràng vì tức giận mà hộc máu tươi. Vết máu này khô lại, sau đó lại có một lớp máu khác chồng lên, làm nổi bật vết máu lúc trước, đó là máu trào ra do một kiếm xuyên tim. Ta đoán do tức giận là vì thấy những tia máu bị vỡ trên mắt của Hoàng nhi.”
Lâm Phương vỗ bàn nói:
“Hung thủ chắc chắn là tên Bạch Vân rồi.”
Nam Thanh Loan nói theo:

“Không phải tên súc sinh đó thì là ai nữa. Cha, cha mau huy động hết mọi người đi lùng sục hắn. Con sẽ đích thân phanh thây sẻ thịt hắn ra.”
Nam Nhất Vương quát:
“Không được nói leo. Loan nhi, con mau tránh sang một bên cho ta.”
Nam Thanh Loan dậm chân lui ra sau. Nam Nhất Vương nói:
“Lâm trang chủ. Hiện giờ chúng ta cần phải báo vụ việc này lên quan phủ, nhờ họ truy bắt Bạch Vân về quy án. Đại Nam rất rộng lớn, nếu có quan phủ trợ giúp thì sẽ thuận lợi hơn.”
Lâm Phương gật đầu:
“Việc này hãy để lão lo.”
Đang nhớ lại những lời kể của ngày hôm đó, bên tai Lâm Bích Ngọc có giọng nói vang lên làm nàng trở lại với hiện tại:
“Lâm tiểu thư thấy lời ta có đúng không?”
Lâm Bích Ngọc lắc đầu:
“Họa hổ họa bì nan họa cốt, huống gì tất cả sự việc đều cho thấy: Bạch Vân chính là kẻ gây án.”
Người kia lại hỏi:
“Lâm tiểu thư muốn biết rõ sự thật không?”
Lâm Bích Ngọc thở mạnh, nàng đứng lên hỏi:
“Cô nương có cách sao?”
Người kia lắc đầu, Lâm Bích Ngọc hỏi:
“Vậy cô nương hỏi thế là có ý gì?”
Người kia vén lọn tóc, thấp giọng:
“Ta sẽ đưa Lâm tiểu thư đến gặp Bạch Vân. Hai mặt một lời, chẳng phải sẽ rõ hay sao?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play