Thời tiết lạnh như cắt vì những cơn gió biển thổi vào, làm người ta phải khoác trên mình thêm một chiếc áo. Đêm tối, gió lạnh. Nhưng mọi người vẫn đốt lửa làm việc. Họ chung tay với nhau, gấp rút làm những chiến thuyền để phục vụ cho việc đánh đuổi hung nô. Không khí tuy tất bật nhưng mọi người đều rất vui vẻ. Dường như họ không cảm thấy mệt mỏi, cũng như những cơn gió biển lạnh đến thấu da thấu thịt kia chẳng ảnh hưởng gì đến tinh thần làm việc của họ vậy.
Bạch Vân cùng Phạm Kiều Như thả từng bước về Kình Ngư bang. Trên đường, mọi người thấy cặp đôi này đi qua đều chào hỏi một phen. Lúc này, Phạm Hiếu cũng chạy đến, hắn kề vào tai Bạch Vân:
“Công tử, có mười người muốn vào làm việc cho quán ăn của chúng ta.”
Bạch Vân gật đầu nói:
“Phạm đệ thông báo cho Phạm bá bá một tiếng. Chúng ta cần về phòng bàn tính một chút.”
Phạm Hiếu đáp dạ liền chạy đi.
…
Kình Ngư bang.
Trong phòng riêng của Bạch Vân.
Bạch Vân hỏi:
“Việc tiến triển đến đâu rồi?”
Phạm Công nói:
“Cần phải hơn một tháng mới có thể xây xong. Quán ăn rất lớn, lại đến năm tầng, vì thế gỗ cây cần rất nhiều. Tuy nhiên hiện giờ mọi người đều góp gỗ để đóng thuyền, làm binh khí… vật liệu ở đây đã không đủ dùng. Chúng ta đang chờ người đi Nam Hạ chở thêm gỗ về.”
Lão ngập ngừng một chút rồi nói:
“Còn một chuyện nữa. Cái này… cái này…”
Bạch Vân nói:
“Phạm bá bá cứ nói ra. Chúng ta cùng thương lượng.”
Phạm Công nói:
“Nén vàng của công tử dùng trả công ọi người. Tuy nhiên bấy nhiêu là không đủ, vả lại còn nhiều thứ phải chi…”
Bạch Vân cười nói:
“Phạm bá bá muốn dùng bao nhiêu cứ đến gặp Cuồng phó bang chủ. Chuyện tiền bạc thì không vấn đề gì cả.”
Phạm Công xoa xoa tay, lão vui mừng nói:
“Như vậy thì tốt quá. Công tử yên tâm, quán ăn sẽ còn tốt hơn trên bản vẽ nhiều.”
Bạch Vân mỉm cười gật đầu. Gã quay sang hỏi Phạm Kiều Như:
“Việc của muội có khó khăn gì không?”
Phạm Kiều Như cười đáp:
“Không có khó khăn gì cả. Đây là việc công, ai cũng rất hăng say làm việc. Các chị em rất tò mò: không biết quả cầu bằng tre đó sẽ dùng như thế nào?”
Bạch Vân hỏi:
“Là các chị em hay là muội?”
Phạm Kiều Như đáp:
“Tất cả mọi người đó công tử ơi.”
Bạch Vân làm vẻ thần bí nói:
“Không nói được.”
Thấy vẻ mặt Phạm Kiều Như rất thất vọng, Bạch Vân cảm thấy rất buồn cười. Lúc này Phạm Hiếu nói:
“Công tử. Mười người làm việc cho chúng ta đa số là người lớn tuổi, số tiền trả công cho họ cũng rất thấp.”
Bạch Vân gật đầu, gã nhìn Phạm Công nói:
“Phạm bá bá, việc của bá bá chỉ là vấn đề thời gian. Cứ theo tiến độ mà làm.”
Gã quay sang Phạm Kiều Như:
“Muội phải nhớ: quả cầu đan phải khít. Số nào làm xong phải chuyển ngay cho đám người trên núi.”
Gã quay sang Phạm Hiếu:
“Tiền không quan trọng. Quan trọng là họ làm việc nhiệt tình, không lười nhác, đùn đẩy trách nhiệm là được.”
Gã vỗ tay một cái, chốt lại:
“Mọi người nhớ rõ rồi chứ? Mọi người về nghỉ ngơi đi.”
Ba người Phạm Công rời khỏi phòng không lâu thì trong phòng có một bóng người phóng ra.
…
Cuồng Thanh Nga vui mừng nói:
“Tình hình thế nào rồi? Khi nào mới cho người đến thay chúng ta đây? Muội chán ở đây lắm rồi đó.”
Bạch Vân nói:
“Mọi việc rất thuận lợi. Muội cố gắng một chút đi, khi đội cung thủ khá một chút, ta sẽ cho họ lên thay muội ngay.”
Cuồng Thanh Nga như nhớ ra chuyện gì, nàng hỏi:
“Bạch đại ca đếm thăm muội sao?”
Sắc mặt Bạch Vân khi nghe câu này thì không tự nhiên lắm. Gã bẽn lẽn:
“Trước là như vậy. Sau thì có việc muốn nhờ vả muội một chút.”
Cuồng Thanh Nga cười nói:
“Muội đùa chút thôi. Huynh không cần làm vẻ mặt khó coi như thế. Là việc gì thế?”
Bạch Vân ngập ngừng:
“Là thế này… à, ừ… ta muốn mượn muội, mượn muội năm trăm ngàn lượng vàng. Sau một năm, ta sẽ trả cả vốn lẫn lời uội.”
Cuồng Thanh Nga nghe vậy liền há to miệng, nàng nói:
“Kình Ngư bang làm gì có số tiền lớn như thế, nói gì đến muội. A, hay là huynh muốn nói đến số tiền… số tiền… ”
Thấy Bạch Vân gật đầu, Cuồng Thanh Nga ngó ngang ngó dọc xem xét rồi nàng thấp giọng:
“Cho huynh mượn năm trăm, nhưng trả một vạn. Thế nào?”
Bạch Vân gật đầu:
“Xong.”
Cuồng Thanh Nga cười nói:
“Một năm qua nhanh lắm đấy. Huynh đừng hứa bừa như thế, muội chỉ đùa thôi.”
Bạch Vân nói:
“Muội yên tâm. Ta nói được là làm được. Được rồi, ta về đây. Muội cho người gởi vàng đến cho Phạm bá bá là được.”
Bạch Vân nói xong liền phóng người đi. Chỉ nhô lên hụp xuống mấy cái đã có thể xuống chân núi. Bạch Vân rất thỏa mãn với khinh công của mình. Một tuần này gã là người tập luyện nhiều hơn cả. Sáng hay tối gã đều chạy bộ như mọi người, tuy nhiên gã không vận nội lực vì thế cơ thể cũng săn chắc hơn trước một chút. Mỗi ngày trước khi ngủ, gã đều bỏ hai canh giờ ra luyện công. Nội lực của gã so với lúc ở Đông Phương giáo đã mạnh hơn gấp ba, bốn lần. Đây là lần đầu gã chuyên tâm tu luyện nội công một cách đều đặn sau lần tu luyện ở hang động. Đang phô diễn khinh công thì bỗng nhiên Bạch Vân dừng lại. Vừa hạ thân xuống liền quay người lại nói:
“Các hạ sao không ra gặp mặt? Theo dõi người khác dường như không hay lắm đâu.”
Trong bóng đêm có một bóng người bước ra. Người này mặc y phục màu đen, trên mặt lại dùng tấm khăn đen che lại như không muốn để lộ thân phận của mình.
…
Hắc Mộc trại.
Trong đại sảnh.
Trịnh Nam Thành ngồi trên ghế có miếng da cọp màu trắng lót sau lưng. Hắn nói:
“Việc đã bàn xong. Mọi người chia nhau ra làm việc đi.”
Trình Không ngồi gác một chân lên ghế. Cây đao được nằm trong vỏ đao đen thui của hắn đặt trên bàn bên cạnh. Hắn cầm đao, đứng lên nói:
“Trại chủ, hay là để Trình Không này đi. Việc này nếu để cho kẻ bất tài, sẽ lại thất bại mà thôi.”
Ngô Báo đập bàn quát:
“Trình Không, ngươi nói nhảm cái gì thế? Con mẹ nó, dám đánh một trận với ta không?”
Bạch Không Tự hít một hơi thuốc, hắn liếc Trình Không một cái rất sâu. Nếu cái liếc đó là một nhát kiếm thì Trình Không đã chết mấy lần rồi. Tiếu Bất Tử nghe vậy liền cười ầm lên:
“Chuyện cười ta nghe suốt. Nhưng mà cái chuyện này làm ta cười đến rụng răng mất. Ngô Báo, ngươi đừng chọc cười ta nữa.”
Ngô Báo giận lắm. Hắn xông người qua đánh một quyền vào giữa mặt Tiếu Bất Tử, nhưng chưa đến đã thấy một chén rượu bay đến đỉnh đầu của mình. Hắn xoay người đánh nát chén rượu, làm rượu trong chén bay về phía Tiếu Bất Tử. Tuy nhiên chỉ thấy trước mặt Tiếu Bất Tử sáng lên một cái, những giọt rượu đó bị hắn hất xuống đất. Ngô Báo quay sang nhìn Trình Không nói:
“Dám đánh lén. Ta sẽ bóp nát ngươi ra.”
Trình Không trề môi:
“Ta đánh lén thì ngươi còn đứng đó được sao? Chỉ là ta không thích cái tên suốt ngày cười như điên kia. Định dùng ngươi dạy hắn một bài học, bất quá võ công của ngươi chỉ có thế.”
Ngô Báo gầm lên:
“Con mẹ nó, phường láo lếu. Ra đây đánh với ta, ta không giết ngươi, không mang họ Ngô.”
Trịnh Nam Thành quát lên:
“Câm hết cho ta.”
Thấy đám người không ai dám nói thêm lời nào nữa. Hắn nói:
“Các ngươi đều là cao thủ trên Hắc bảng, sao lại giống bọn đầu đường xó chợ thế. Chẳng ra thể thống gì cả. Bọn thuộc hạ thấy cảnh này sẽ cười các ngươi một trận ra trò cho xem. Không bàn cãi nữa. Bạch Không Tự, Ngô Báo: chỉ một tên Bạch Vân mà hai ngươi còn thất bại thì đừng về đây nữa.”
Bạch Không Tự cùng Ngô Báo đứng lên đáp lời rồi cùng lui ra. Vừa ra ngoài, thấy Ngô Báo còn đỏ mặt tía tai, Bạch Không Tự gằn từng chữ:
“Trình Không phải chết.”