Buổi sáng.
Trong khách điếm.
Đỗ Hoàng nhìn Kiều Tam Nương hỏi:
“Thật ra, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Kiều Tam Nương nhấp một ngụm trà rồi nói:
“Ta đâu có kêu ngươi đi theo ta? Ngươi có quyền rời đi mà.”
Đỗ Hoàng cười mếu nói:
“Từ lúc muội rời đi ở Cổ thành. Ta thấy muội đã quay về với con người lúc đầu của muội rồi đó.”
Kiều Tam Nương nhìn Đỗ Hoàng hỏi:
“Ngươi đang nói cái gì mà khó hiểu thế?”
Đỗ Hoàng nhìn thẳng nàng, hắn nói:
“Lúc ta gặp lại muội ở Cổ thành, lúc ấy bên cạnh muội có tên tiểu tử Bạch Vân. Ta thấy muội như trở thành một người hoàn toàn khác. Ta tự hỏi: Kiều Tam Nương mà giang hồ phải sợ hãi đâu rồi? Nàng vì sao lại như một tiểu cô nương chưa nếm trải cuộc đời thế kia? Bây giờ, muội lại trở nên lạnh lùng, xa cách như chính con người của muội.”
Kiều Tam Nương không đáp, nàng nhìn ly trà để trên bàn đến xuất thần. Lúc này, trong một góc của khách điếm có đám đông người tụ tập bàn tán, xí xa xí xồ trông rất hoạt kê. Một số người ngồi bàn khác cũng kéo nhau đến góp vui. Một tên cao lêu ngêu như cây sào, hắn ngồi trên lan can nói:
“Hai chúng ta kể chuyện ọi người nghe, chỉ cần mọi người đãi cho chúng ta một bữa cơm là được.”
Một tên lùn tịt như trẻ nít nhưng trên mặt lại đầy râu là râu, hắn gác một chân lên ghế nói:
“Chuyện này là đại sự của giang hồ, nếu không biết thì thật uổng phí đó.”
Mọi người nghe vậy liền nhao nhao lên. Chuyện giang hồ thì ai không thích nghe chứ? Chỉ một bữa cơm, đâu có lớn. Một người trong đám đông nói:
“Kể đi, chúng ta mỗi người mấy phân tiền, đãi hai người các ngươi một bữa thịnh soạn. Thế nào?”
Đám người cùng lên tiếng phụ họa. Tên lùn tịt nói:
“Được rồi, được rồi. Mọi người yên lặng nào, chúng ta bắt đầu kể đây.”
Mọi đều im lặng lắng nghe, tên cao lêu nghêu đột nhiên hỏi:
“Này lùn, ngươi có biết Lâm gia ở Nam Hạ không?”
Tên lùn nhếch miệng:
“Ngươi cho rằng ta ấu trĩ lắm chắc. Lâm gia ở Đại Nam này chẳng những giàu đến nứt đá đổ vách mà Lâm tiểu thư của Lâm gia càng làm điên đảo lòng người.”
Tên cao làm vẻ mặt bất ngờ hỏi:
“Lâm tiểu thư đó tên là Lâm Bích Ngọc có phải không?”
Tên lùn gật đầu nói:
“Đúng rồi, Lâm Bích Ngọc được xếp thứ ba trên Kiều bảng chính là con gái độc nhất của Lâm gia đó.”
Mọi người thấy tên lùn và tên cao diễn trò, một tung một hứng trong rất thú vị nên vỗ tay không ngớt. Chuyện huyên náo như vậy càng làm cho nhiều người tò mò vây đến. Kiều Tam Nương và Đỗ Hoàng bấy giờ cũng đã chen lấn vào trong đám người nghe ngóng tin tức.
Tên cao nói:
“Vậy ngươi có nghe Nam gia hay không?”
Tên lùn lắc đầu nói:
“Này cao, ngươi xem thường ta quá. Minh chủ của Anh Hùng hội chính là gia chủ của Nam gia, ta nói có đúng không?”
Tên cao nhếch miệng nói:
“Đúng, nhưng ngươi có biết hai nhà Nam, Lâm có quan hệ chi không?”
Tên lùn trả lời ngay:
“Còn phải hỏi? Một bên là người trong giang hồ, một bên là thương nhân, nhưng can hệ gì đến nhau chứ?”
Tên cao thở dài nói:
“Vậy là lùn ngươi không biết. Nam, Lâm hai nhà đã kết thông gia với nhau rồi.”
“Ồ” tên lùn cùng mọi người đang nghe kể chuyện đều bất ngờ vì tin này. Có người không nhịn được nói:
“Sao lại như thế? Mau kể nhanh lên.”
Tên cao lêu nghêu gật gù:
“Nam minh chủ cùng Lâm trang chủ đã thống nhất với nhau về việc kết hôn. Cả hai nhà đều có danh tiếng và địa vị rất cao. Việc này không sớm thì muộn cũng xảy ra mà thôi.”
Tên lùn nói:
“Con trai của Nam minh chủ như thế nào? Có xứng với Lâm tiểu thư hay không?”
Tên cao cười nói:
“Chỉ cái danh tiếng là con trai của Nam minh chủ, đã đủ làm Lâm gia phải động lòng rồi. Huống chi Nam công tử tuổi trẻ tài cao, là một trong những người trẻ tuổi nổi trội nhất của giới giang hồ. Thiếu niên anh hùng nào phải dễ tìm, những người như Nam công tử chỉ đếm trên đầu ngón tay mà thôi.”
Tên lùn vội hỏi:
“Thế khi nào thì hôn sự diễn ra? Cuộc hôn nhân này chắc lắm xa hoa đây.”
Tên cao thở dài nuối tiếc than:
“Sẽ không bao giờ xảy ra đâu.”
Mọi người đều ngạc nhiên, cái tên cao kều cứ làm cho người ta phải hồi hộp mà. Hắn cứ ấp ấp úng úng là người nghe cứ phải nhấp nhỏm không yên. Có người hỏi:
“Sao lại như thế?”
Tên lùn phụ họa:
“Đúng đó. Hôn sự sao lại bị hủy? Phải chăng Lâm tiểu thư yêu người khác? Hay Nam công tử chê bai Lâm tiểu thư?”
Tên cao lắc đầu nói:
“Tất cả đều không phải. Hôn sự không xảy ra vì Nam công tử đã không còn sống trên thế gian này nữa rồi.”
Mọi người nghe xong liền lên tiếng nghị luận. Kiều Tam Nương và Đỗ Hoàng nhìn nhau, cả hai đều thấy vẻ kinh dị trong mắt đối phương. Tên lùn quát lên một tiếng ọi người im lặng, hắn hỏi:
“Nam công tử vì sao mà chết?”
Tên cao đáp gọn:
“Bị sát hại.”
Tên lùn hỏi:
“Ngươi có nói dóc không đấy. Nam công tử võ công cao cường làm sao bị hạ độc thủ được? Huống hồ kẻ ra tay võ công có cao hơn Nam công tử đi chăng nữa, hắn cũng phải nể mặt Nam minh chủ chứ?”
Tên cao lắc đầu:
“Gan của hắn to lắm. Đã dám sát hại Nam công tử, thì còn nể mặt Nam minh chủ gì nữa. Việc hắn làm không chỉ có như thế thôi đâu.”
Tên lùn ngạc nhiên nói:
“Ủa? Hắn còn làm chyện gì nữa?”
Tên cao nói:
“Nghe nói vào đêm trước trung thu. Ở bên ngoài cánh rừng của Nam Hạ, hắn sát hại Nam công tử, sau đó làm nhục Lâm tiểu thư.”
Lần này ngay cả những người điềm tĩnh cũng phải thốt lên kinh ngạc. Kẻ nào lá gan lại lớn đến vậy, dám làm ra chuyện động trời như thế. Một trận ồn ào qua đi, tên lùn lại hỏi:
“Người sát hại Nam công tử, làm nhục Lâm tiểu thư chắc chắn là kẻ bại hoại cần được diệt trừ. Hắn có phải là người của Âm Dương giáo không?”
Tên cao ngạc hiên hỏi:
“Sao ngươi lại cho rằng là người của Âm Dương giáo?”
Tên lùn đứng lên nói:
“Người của Âm Dương giáo hành sự ác độc, bức hiếp người lương thiện, tàn sát đồng đạo võ lâm. Chỉ có người của chúng mới dám có hành vi ngang ngược như thế.”
Tên cao nói:
“Cũng có lý, nhưng ngươi phải biết: Anh Hùng hội không phải là nơi mà Âm Dương giáo có thể tác oai tác quái được. Nam minh chủ võ công trác tuyệt, mưu lược siêu phàm Âm Dương giáo chẳng dám gây sự với ông đâu.”
Tên lùn hỏi lại:
“Thế hắn là ai? Là người phương nào?”
Tên cao ngắn gọn:
“Không biết.”
Mọi người cười ồ lên, mỗi người một tiếng: “nói mau đi.”, “giấu giếm làm gì nữa.”, “lão gia chờ đợi hết nổi rồi, kể mau đi.”… tên lùn lớn giọng:
“Ngươi lường gạt mọi người chăng?”
Tên cao cười nói:
“Sau khi chuyện xảy ra. Nam Minh chủ cho người điều tra tung tích của hắn nhưng không thấy. Lai lịch của hắn càng thần bí vô cùng. Nhưng danh tính của hắn thì đã điều tra được rồi.”
Mọi người đồng thanh hỏi:
“Là ai?”
Tên cao nói:
“Bạch Vân.”
Xung quanh bỗng nhiên im lặng không một tiếng động. Phản ứng của mọi người làm tên cao ngạc nhiên vô cùng, hắn chẳng hiểu vì sao mọi người lại im lặng như vậy. Bỗng nhiên có người hỏi:
“Bạch Vân là tên quái nào? Trước giờ trong giang hồ làm gì có ai nổi danh với tên Bạch Vân đâu?”
Mọi người đều có chung một thắc mắc, đều nghĩ kẻ dám đụng chạm đến Anh Hùng hội tất nhiên phải là kẻ nổi danh trên giang hồ. Có người còn đoán đó là Lý Thế Vũ trên Hắc bảng nhưng lại không dám nói ra, sợ mang họa vào người. Tên cao cười nói:
“Lúc ta nghe chuyện này cũng kinh ngạc một phen. Nhưng nghe kể tiếp mới biết: nguyên Nam minh chủ cho rằng kẻ làm chuyện động trời này chính là Lý Thế Vũ, có biệt danh Hoa công tử được xếp thứ ba trên Hắc bảng. Nhưng theo lời miêu tả của Nam tiểu thư, Điền công tử và nha hoàn của Lâm tiểu thư thì hình dáng của kẻ này không phải là Lý Thế Vũ. Hiện nay bức họa của hắn đã được quan phủ dán đầy cả Nam Hạ rồi, lệnh truy nã cũng đã được phát đi.”
Một tên gật đầu khen:
“Tên Bạch Vân này lớn gan thật. Có chết cũng không uổng phí, haha.”
Có người hỏi:
“Tại sao vậy?”
Hắn trả lời:
“Được cùng mỹ nhân như Lâm tiểu thư “say giấc mộng”, có chết mấy lần ta cũng cam lòng.”
Mọi người nghe vậy liền cười ầm lên. Ai lại không muốn cùng mỹ nhân “chuyện trò” chứ, nhưng cái gan ấy chỉ có những kẻ có bản lĩnh mới dám làm mà thôi. Chuyện này càng lan truyền đi, ngày sau Bạch Vân đã là kẻ nổi danh khắp chốn giang hồ rồi. Có người cười nói:
“Vậy cái biệt danh Hoa công tử kia nên trao cho tên Bạch Vân mới phải. Họ Lý tuy đã hại đời không biết bao nhiêu tiểu thư khuê các, nhưng chưa hề đụng chạm đến người nào trên Kiều bảng cả.”
Có người vỗ tay khen hay rồi thay nhau bàn luận, đưa ra suy nghĩ của mình. Kiều Tam Nương Và Đỗ Hoàng thấy đã không còn gì để nghe, cả hai quay về bàn của mình. Vừa đặt mông xuống, Đỗ Hoàng liền cười khà khà nói:
“Tiểu tử Bạch Vân này rất có đảm lược.”
Kiều Tam Nương nhíu mày nói:
“Ngươi cho rằng những lời vừa rồi là thật hay sao?”
Đỗ Hoàng ngẩn ra, hắn liếc hai tên lùn và ột cái rồi nói:
“Chuyện mà Trà Quán đưa ra, hơn phân nửa là đúng sự thật.”
Kiều Tam Nương nói:
“Muốn biết có thật hay không? Đi Nam Hạ một chuyến không phải sẽ rõ cả sao?”
Đỗ Hoàng cười lớn:
“Lần đầu tiên ta thấy nàng thích thú với Nam Hạ như vậy đó.”
Đỗ Hoàng thấy ánh mắt của Kiều Tam Nương ánh mắt tràn đầy sát khí liền nghĩ rằng nàng lo lắng cho sự an nguy của Bạch Vân, hắn nói tiếp:
“Muội yên tâm. Ta và muội liên thủ thì dù là Nam Nhất Vương cũng phải ái ngại bảy phần. Bạch tiểu đệ của muội sẽ không sao đâu.”
Kiều Tam Nương rất muốn đến Nam Hạ ngay, xem có tìm thấy Bạch Vân hay không? Nàng sợ bây giờ hắn đang phải trốn chui trốn nhủi trước sự truy lùng của Anh Hùng hội. Nhưng dù không có chuyện của Bạch Vân, nàng vẫn muốn đi Nam Hạ. Mục đích của nàng là phải giải quyết triệt để mối lo bấy lâu của chính mình.