Hai bên đang vào thế giương cung bạt kiếm thì có một tiếng cười vang lên. Bóng người thấp thoáng đã đứng trước mặt đám nguời Bạch Vân. Thấy người đến là một tên mập lùn, trên mặt toàn râu có quấn khăn màu đen trên đầu, Bạch Vân thở dài nghĩ: “lại chuyện gì nữa đây?”
Năm người Lâm Bích Ngọc cũng như Bạch Vân, chưa từng thấy mặt người này bao giờ. Nam Tinh Hoàng nhìn hắn nói:
“Các hạ muốn xen vào chuyện này?”
Tên mập lùn chẳng hiểu Nam Tinh Hoàng nói gì, hắn thấy bên này có vẻ là người mà hắn đang tìm kiếm nên chạy đến. Hắn nói:
“Ta thấy náo nhiệt nên đến xem mà thôi.”

Nam Tinh Hoàng nhếch miệng:
“Nên là như vậy.”
Tên mập lùn không để ý đến Nam Tinh Hoàng, hắn nhìn Lâm Bích Ngọc và Nam Thanh Loan hỏi:
“Trong hai vị tiểu cô nương đây, ai là Lâm Bích Ngọc?”
Thấy Lâm Bích Ngọc định trả lời, Điền Chung Nam hỏi lại:
“Vị huynh đài đây tìm Lâm tiểu thư có việc gì?”
Tên mập lùn nói:
“Ta nghe nói con của lão gian thương rất xinh đẹp, được xếp thứ ba trên Kiều bảng. Ta muốn xem thử có đúng như vậy hay không?”
Lâm Bích Ngọc nhíu mày nói:
“Vị thúc thúc đây sao lại nặng lời với gia phụ?”
Tên mập lùn mắt sáng lên, hắn vội vàng hỏi:
“Ngươi là Lâm Bích Ngọc?”
Thấy Lâm Bích Ngọc gật đầu, tên mập lùn lạng người một cái đến trước mặt nàng. Hắn giơ tay phải ra muốn khống chế nàng nhưng lại thấy một cây quạt đâm vào tay phải của mình. Hắn vội biến chiêu, chụp lấy cây quạt. Nhưng cây quạt như con rắn vậy, luồn lách khỏi cái chụp của hắn rồi lại hướng đến nách của hắn mà đâm đến. Đang định đối phó với cây quạt kia, lại nghe hai tiếng gió sau lưng nhắm vào cổ và sườn trái của mình. Hắn vội nhún người một cái, phóng ra khỏi vòng vây. Vừa đáp chân xuống, nhìn lại thì thấy tên cầm quạt đang mỉm cười nhìn hắn.

Điền Chung Nam đã đề phòng tên mập lùn từ khi hắn xuất hiện. Kẻ đến hẳn phải có ý định gì đó, nếu không đã chẳng đến. Vì vậy khi thấy tên mập lùn muốn khống chế Lâm Bích Ngọc, hắn liền ra tay ứng cứu. Nam Tinh Hoàng và Nam Thanh Loan thấy có biến liền vung kiếm về phía tên mập lùn nhưng lại chậm hơn hắn một bước, để hắn tránh né được. Nam Thanh Loan muốn đuổi theo đánh tiếp nhưng bị Nam Tinh Hoàng kéo lại. Hắn nói:
“Tên lùn này rất nhanh, không được khinh địch.”
Nam Tinh Hoàng biết tên lùn này không dễ đối phó, nhìn Điền Chung Nam và Nam Thanh Loan quát lớn:
“Cả ba chúng ta cùng lên.”
Điền Chung Nam không cười nữa, hắn vung cây quạt ra tấn công trước. Nam Tinh Hoàng cũng không chịu thua kém múa kiếm theo sau. Nam Thanh Loan lại càng thấy thích thú vô cùng, nàng nhún người lên không, từ trên đánh xuống. Tên mập lùn thấy ba người trẻ tuổi liên thủ, thế công rất hung hiểm nào dám lơ là. Hắn vung chưởng ra đỡ gạt, rồi theo đó mà phản công. Bốn người công thủ rất kín kẻ làm cuộc chiến trở nên rất khốc liệt. Lâm Bích Ngọc lúc này đã đến bên cạnh Bạch Vân, nàng e thẹn nói:

“Công tử nên rời đi thôi.”
Diễn biến xảy ra làm Bạch Vân rất kinh ngạc. Gã không ngờ cha của Lâm Bích Ngọc lại có kẻ thù lợi hại đến như vậy. Lúc nãy nàng hoảng sợ đến nỗi sắc mặt chẳng còn tí máu, thế nhưng chưa chịu rời đi mà lại quan tâm đến gã như vậy. Bạch Vân chưa kịp trả lời đã thấy tiểu Cúc liếc gã nói:
“Tên dâm tặc này thật may mắn.”
Lâm Bích Ngọc nhíu mày nói:
“Tiểu Cúc, không được vô lễ.”
Tiểu Cúc chu mỏ ra nhưng không dám nói thêm lời nào nữa. Lâm Bích Ngọc ái ngại nhìn Bạch Vân nói:
“Xin công tử đừng để trong lòng.”
Bạch Vân cười nói:
“Ta không chấp nhất một tiểu cô nương đâu.”
Lâm Bích Ngọc che miệng cười, nàng biết Bạch Vân muốn nói tiểu Cúc còn trẻ con, không biết suy nghĩ, gã muốn chọc tức tiểu Cúc đây mà. Tiểu Cúc cũng biết Bạch Vân đang xỏ xiên mình, nàng chu mỏ trừng mắt lên nhìn Bạch Vân như muốn ăn tươi nuốt sống gã vậy. Lâm Bích Ngọc vừa định giục Bạch Vân rời đi thì nghe gã nói:
“Coi bộ mấy người bạn của cô nương không làm gì được tên lùn đó. Cô nương nên rời đi trước đi.”
Lâm Bích Ngọc tròn xoe đôi mắt nói:
“Người bạn?”
Bạch Vân chỉ đám người họ Nam nói:
“Ba vị bằng hữu của cô nương đó.”
Lâm Bích Ngọc nhìn Bạch Vân nói:
“Công tử dùng từ khó hiểu quá.”
Bạch Vân cười trừ nói:
“Đi mau đi, còn chần chừ sẽ có biến đấy.”
Lâm Bích Ngọc lắc đầu đáp:
“Bọn họ vì muội mà đánh nhau với người khác. Bây giờ muội bỏ đi thì không phải cho lắm.”
Bạch Vân nghe nàng nói liền khen hay. Con gái mà lá gan cũng không nhỏ nhỉ? Gã lấy nén vàng trên yên ngựa bỏ vào trong áo, sau đó nói:
“Nếu vậy, ta đi trước đây. Hẹn ngày tái ngộ.”
Thấy Bạch Vân nhảy lên ngựa, trong ánh mắt Lâm Bích Ngọc hiện vẻ tiếc nối, nàng vẫy tay nói:
“Hẹn ngày tái…”
Chữ “ngộ” chưa kịp nói ra thì tay nàng đã bị Bạch Vân kéo mạnh một cái. Nàng bị gã kéo lên trên lưng ngựa, ngồi sau lưng của gã. Rồi con ngựa liền phóng đi rất nhanh. Ngồi sát vào lưng của một nam nhân làm nàng cảm thấy xấu hổ vô cùng, vừa định lên tiếng trách móc, liền nghe sau lưng có tiếng chửi rủa vang lên:
“Tiểu tử khốn kiếp, dám phá hoại chuyện lớn của ta.”
Lâm Bích Ngọc quay đầu nhìn lại thì thấy tên mập lùn đang chạy theo sau. Nàng chợt hiểu ra: Bạch Vân đã kịp cứu nàng một lần. Bạch Vân cho ngựa phi thẳng một đường, gã muốn chạy khỏi Nam Hạ. Tên mập lùn đuổi một lúc vẫn không kịp, hắn thóa mạ mấy câu rồi rẽ hướng khác mà đi, không đuổi theo nữa. Lâm Bích Ngọc tuy cảm thấy e thẹn nhưng nàng không bị mất lí trí, nàng hỏi:
“Công tử muốn đưa muội đi đâu thế?”
Bạch Vân nói:
“Tên lùn muốn bắt muội, tất nhiên bây giờ hắn đang ẩn thân ở đâu đó gần nhà của muội. Bây giờ về quay về, sẽ không an toàn.”
Lâm Bích Ngọc không đáp, nàng thấy Bạch Vân nói cũng có lý. Nhưng trong lòng than thở không thôi, nàng sợ việc này sẽ làm cho cha mình lo lắng. Bạch Vân biết nàng đang nghĩ gì, gã khuyên nhủ:
“Đừng lo lắng, chúng ta chỉ ra phía ngoài Nam Hạ một chút mà thôi. Gần tối, ta sẽ đưa muội về nhà.”
Bên ngoài Nam Hạ có cánh rừng nhỏ. Bạch Vân dừng ngựa lại, cả hai cùng xuống nghỉ ngơi. Thấy Bạch Vân gom mấy nhánh củi nhóm lửa, Lâm Bích Ngọc cảm thấy rất thích thú. Từ nhỏ đến lớn nàng chỉ ở trong Nam Hạ, chưa bao giờ đi ra bên ngoài. Về mọi chuyện lớn nhỏ khác, đều có người phục vụ chu đáo cho nàng, nàng chẳng cần phải động đến một cái móng tay nữa là. Bạch Vân thấy nàng như vậy liền cười cười, gã hỏi:
“Đỡ lạnh hơn chưa?”
Trời hôm nay âm u từ rất sớm, không có một chút ánh nắng. Lúc nãy đã có vài hạt mưa lất phất rơi xuống nhưng chỉ có thế. Chẳng có cơn mưa nào cả, chỉ có vài hạt mưa làm cho không khí càng thêm lạnh lẽo mà thôi. Lâm Bích Ngọc xoa xoa tay mình nói:
“Không thấy lạnh nữa.”
Bạch Vân lấy bánh bao ra ăn, gã mời Lâm Bích Ngọc nhưng nàng chỉ cười, lắc đầu. Chợt nghe Lâm Bích Ngọc hỏi:

“Công tử quý danh là chi?”
Bạch Vân nói:
“Bạch Vân, tiểu thư hẳn là Lâm Bích Ngọc?”
Lâm Bích Ngọc gật đầu nói:
“Bạch công tử đoán đúng rồi đó.”
Bạch Vân cười:
“Ta nghe tỷ tỷ của ta nói: trên giang hồ có cái gọi là Kiều bảng, Lâm tiểu thư là người trên Kiều bảng đầu tiên mà ta gặp.”
Lâm Bích Ngọc nhìn đám lửa nói:
“Mọi người quá khen mà thôi, Bạch công tử đừng chê cười.”
Bạch Vân nói:

“Cứ công tử, tiểu thư hoài mỏi miệng quá. Hay chúng ta xưng huynh muội cho tiện, có được không?”
Lâm Bích Ngọc cười nói:
“Theo lời của công tử vậy.”
Bạch Vân nói vài câu với Lâm Bích Ngọc rồi ngồi luyện công. Từ giờ đến tối còn cả buổi, thời gian có rất nhiều nếu không tận dụng thì thật uổng phí. Hai canh giờ trôi qua, Bạch Vân nhìn qua thì thấy Lâm Bích Ngọc đang cầm thanh kiếm xem xét. Gã cười nói:
“Rất đẹp có phải không?”
Lâm Bích Ngọc nghe tiếng nói sau lưng liền giật mình. Nãy giờ Bạch Vân ngồi im như khúc gỗ, nàng nghĩ gã buồn ngủ nhưng vì lo lắng ình nên ngồi mà ngủ. Trong lòng nàng lại thấp thỏm không yên, không biết hiện giờ cha nàng đã lo lắng đến mức nào rồi. Nàng ngồi lấy nhánh cây dọc đám lửa, vuốt ve con Hắc Thiên hã, rồi thấy thanh kiếm treo trên yên ngựa nên tò mò lấy ra xem. Nàng nhìn Bạch Vân hỏi:
“Huynh cũng là người trong giang hồ?”
Bạch Vân ngẫm nghĩ nói:
“Đúng vậy.”
Lâm Bích Ngọc tò mò hỏi:
“Bên ngoài có vui không?”
Bạch Vân nhớ lại những nơi gã cùng Nguyễn Thanh Trúc đi qua, ánh mắt gã xa xăm nói:
“Bên ngoài rất tự do, thoải mái.”
Lâm Bích Ngọc thấy thần sắc của Bạch Vân bỗng nhiên thay đổi một cách đột ngột như vậy liền nghĩ gã đã gặp chuyện gì đó không như ý. Nàng đổi chủ đề:
“Muội nghe nói giống ngựa này chỉ có ở phía bắc, huynh đến Nam Hạ này có việc gì thế?”
Bạch Vân lắc lắc đầu như muốn quên đi hình bóng của Nguyễn Thanh Trúc, gã nói:
“Chỉ là đi du ngoạn khắp nơi mà thôi. Đã tối rồi, ta đưa muội về nhà.”
Lâm Bích Ngọc muốn trò chuyện cùng Bạch Vân thêm một lát nhưng thấy gã không thích thú mấy, nàng thầm tiếc nuối nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình thản, cùng gã lên ngựa quay trở về. Cả hai ngồi trên lưng ngựa mà không nói với nhau thêm một tiếng nào. Quang cảnh rất hữu tình nhưng trông cả hai người chẳng có chút “tình” nào cả. Bỗng nhiên có người chặn trước đầu ngựa, Bạch Vân thấy đó là Nam Tinh Hoàng thì thở ra một hơi. Gã dìu Lâm Bích Ngọc xuống rồi quay ngựa phóng đi.
Lâm Bích Ngọc nhìn bóng người ngựa xa dần, trong lòng bỗng nhiên dâng lên niềm cảm xúc khó tả. Nam Tinh Hoàng đến bên, quan tâm hỏi:
“Lâm tiểu thư không sao chứ?”
Lâm Bích Ngọc buồn bã đáp:
“Không sao.”
Nam Tinh Hoàng cầm tay Lâm Bích Ngọc nói:
“Từ trưa đến giờ ta rất lo lắng uội.”
Lâm Bích Ngọc vội rút tay về, nàng nhíu mày nói:
“Nam công tử, xin công tử tự trọng.”
Nam Tinh Hoàng nhíu mày, hắn nói:
“Muội làm sao thế?”
Lâm Bích Ngọc nhìn hắn không nói. Buổi sáng, khi đón người của Nam gia ở ngoài cổng cho đến giờ, nàng thấy ánh mắt của hắn nhìn mình rất không bình thường. Bây giờ, hắn lại sỗ sàng như vậy làm nàng rất khó chịu, hai bên có thân thiết gì đâu mà hắn lại làm như thế, huống hồ nam nữ thụ thụ bất thân kia mà. Nam Tinh Hoàng thấy sắc mặt nàng cũng đoán ra vài phần, hắn nhếch miệng nói:
“Được Nam Tinh Hoàng này để mắt đến, ngươi phải cảm thấy vinh hạnh mới phải chứ, haha.”
Giọng điệu của hắn làm Lâm Bích Ngọc chán ghét vô cùng, thì ra cái tên công tử được mọi người khen ngợi là như thế này đây. Nam Tinh Hoàng nhìn nàng nói:
“Ngươi có biết vì sao cha ngươi muốn kết giao với Nam gia chúng ta hay không?”
Thấy Lâm Bích Ngọc lắc đầu, Nam Tinh Hoàng cắm thanh kiếm xuống đất, giải thích:
“Cha ngươi là người giàu nhất Đại Nam. Kẻ nhòm ngó cái gia sản đồ sộ ấy, hiển nhiên nhiều không đếm xuể. Còn có một số kẻ thù luôn rình rập, chờ cơ hội lấy cái mạng già của lão. Nếu lão không bỏ vàng bạc ra để tạo mối quan hệ, cả nhà ngươi còn yên ổn đến bây giờ hay sao. Lại nói: cha ngươi đã nhờ cha ta đến trợ giúp. Lão muốn dựa vào cái uy danh của Anh Hùng hội, để tiếp tục yên ổn với cuộc sống vinh hoa phú quý của mình.”
Những lời của Nam Tinh Hoàng làm sắc mặt Lâm Bích Ngọc biến đổi không biết bao nhiêu lần. Nàng không ngờ Lâm gia của mình lại có tình trạng như vậy. Mỗi ngày, nàng chỉ lo học chuẩn bệnh, bốc thuốc, muốn cứu giúp mọi người. Nàng thấy cuộc sống rất bình dị, trôi qua rất êm đềm, chậm rãi. Tưởng như chẳng có chuyện gì có thể làm ảnh hưởng đến cuộc sống hạnh phúc đó của gia đình nàng. Nhưng không ngờ trong nhà lại có mối lo dai dẳng như vậy, tâm trí của cha nàng lại càng phiền não không yên, thế mà nàng lại không hề hay biết gì. Lại nghe Nam Tinh Hoàng nói tiếp:
“Cha ngươi được mọi người gán cho cái biệt danh gian thương, chắc hẳn ngươi có nghe qua. Con người lão thủ đoạn, nham hiểm. Lão đã làm tán gia bại sản không biết bao nhiêu gia đình, giẫm đạp không biết bao nhiêu người lương thiện mới có thể có được địa vị như bây giờ.”
Nam Tinh Hoàng ngừng một chút, hắn nhìn Lâm Bích Ngọc cười nói:
“Kẻ thù tuy nhiều nhưng ngươi cứ yên tâm. Nếu Nam, Lâm hai nhà kết thông gia, còn kẻ nào dám vuốt râu hùm nữa chứ?”
Thấy ánh mắt bất thiện của Nam Tinh Hoàng, Lâm Bích Ngọc không kìm chế được. Nàng rất sợ, nhưng không biết vì điều gì. Nàng cảm thấy: ẩn chứa trong đôi mắt ấy là một sự toan tính xấu xa. Nàng vội quay người bỏ chạy, nhưng Nam Tinh Hoàng lạng người một cái đã chắn trước mặt của nàng. Hắn cười nói:
“Chính cha ngươi đã hứa gả ngươi cho ta, để đổi lấy sự bảo trợ của Anh Hùng hội. Haha, trước sau gì cũng là phu thê với nhau, có gì phải sợ hãi như thế?”
Lâm Bích Ngọc run giọng nói:
“Muốn ta gả cho ngươi? Không bao giờ!”
Nam Tinh Hoàng cười càng dữ tợn hơn:
“Khà khà, ngươi có quyền lựa chọn sao? Ngoan ngoãn nghe lời ta, sau này còn được làm ái thiếp.”
Lâm Bích Ngọc bỗng nhiên đổi giọng:
“Nam công tử, nếu đã như vậy. Chúng ta hãy về nhà rồi hãy nói tiếp.”
Nam Tinh Hoàng gật đầu hài lòng nói:

“Phải như vậy mới được chứ.”
Lâm Bích Ngọc thấy hắn dịu lại, nàng liền thấy an tâm hơn một chút. Vừa định cất bước đi, lại nghe hắn nói:
“Bất quá ta muốn xem thử: mỹ nhân xếp thứ ba trên Kiều bảng có “thơm tho” hơn mấy tiểu thư khác hay không.”
Nói xong, Nam Tinh Hoàng ôm chặt lấy người của Lâm Bích Ngọc. Hắn chu mỏ ra hôn vào mặt, vào miệng của nàng. Bỗng nhiên hắn la lên một tiếng đau đớn:
“Con tiện nhân này.”
Lâm Bích Ngọc nghe hắn nói liền cả kinh, chưa kịp hiểu ra ẩn ý trong lời nói của hắn thì đã bị hắn ghì chặt lấy. Nàng vội cúi đầu né tránh, rồi cắn vào cổ của hắn một cái. Nam Tinh Hoàng vung tay tát Lâm Bích Ngọc một cái trời giáng. Ánh mắt hắn trừng to quát:
“Chuyện mà Nam Tinh Hoàng này muốn, chưa bao giờ không có được cả.”
Tranh thủ lúc Nam Tinh Hoàng nói chuyện, Lâm Bích Ngọc cắn răng nhịn đau, chạy đi. Chưa chạy được mấy bước, nàng đã ngã xuống đất vì hốt hoảng mà hai chân vấp vào nhau. Nàng cố gắng đứng dậy, vội vàng chạy tiếp nhưng đã bị điểm huyệt từ phía sau, không thể nhúc nhích được nữa. Nàng vội van nài:
“Nam công tử, nếu đã có hứa hôn, cần gì phải làm như thế này?”
Không nghe Nam Tinh Hoàng trả lời, nàng nói tiếp:
“Nam công tử, công tử đưa ta về Lâm gia trước. Có được không?”
Bốn bề chỉ có tiếng gió rít qua từng kẻ lá, Lâm Bích Ngọc chẳng hề nghe thấy thêm tiếng động nào cả. Hiện giờ trong lòng nàng không gấp gáp nữa, thay vào đó là nỗi lo sợ khôn cùng: “chuyện gì đang xảy ra vậy?” Nàng bắt đầu thở gấp, không gian yên tĩnh này làm nàng hoảng sợ quá. Trong đời, nàng có khi nào phải trải qua tình cảnh như thế này đâu chứ?
Một khắc sau vẫn yên tĩnh như ban đầu, Lâm Bích Ngọc suy nghĩ rất nhiều. Nàng yên tâm hơn vì chưa có bất hạnh nào xảy đến với nàng. Nhưng chuyện gì đang xảy ra ở phía sau? Nàng không đoán ra nổi. Sự lo sợ của nàng lên đến đỉnh điểm, rồi nàng chợt nhớ đến một hình bóng của một người. Nàng hoài nghi: “phải chăng Bạch đại ca lo lắng ình, huynh ấy không yên tâm nên quay lại tìm mình.” Nàng mừng rỡ vô cùng, nói lớn:
“Bạch đại ca, có phải huynh đó không?”
Giọng nàng thập phần hoan hỉ, nàng hỏi tiếp:
“Đại ca quay lại cứu muội sao?”
Hồi lâu vẫn không có người đáp lời nàng. Lâm Bích Ngọc nhíu mày, nàng đang rất muốn biết: thật sự có chuyện gì đang diễn ra? Nhưng rồi có một bàn tay chạm vào vai nàng. Lâm Bích Ngọc giật mình, nàng hỏi:
“Là Bạch đại ca sao?”
Bàn tay đó nắm lấy cái vai thon thả của nàng, hơi ấm từ bàn tay ấy truyền sang làm máu nóng trong người của nàng dâng trào lên. Nàng thấp giọng nói:
“Bạch đại ca, huynh đang làm gì vậy?”
Bàn tay đó vuốt dần xuống cánh tay của nàng, rồi nàng lại cảm thấy có hơi thở gấp gáp phả sát vào gáy của mình. Hai chuyện này làm nàng nổi cả da gà, cả người như mất hết sức lực. Nàng chắc chắn rằng chủ nhân của bàn tay này không phải là Nam Tinh Hoàng. Lúc nãy hắn hùng hổ lắm mà, bây giờ sao phải giở trò giấu mặt như thế này chứ? Nàng đoán người này là Bạch Vân, nàng e thẹn nói:
“Bạch đại ca, hôm qua huynh ôm muội. Trưa nay lại cầm tay của muội, chúng ta cùng nhau ngồi sát trên lưng ngựa nhưng tất cả đều là ngoài ý muốn, muội không trách huynh. Nhưng bây giờ huynh làm vậy, chính là không tôn trọng muội đó.”
Nàng tưởng rằng lời này có thể kìm chế hành động của người sau lưng. Nhưng nàng sai rồi, bàn tay của hắn bây giờ đã luồn ra phía trước, đang xoa xoa bụng của nàng và đang chuẩn bị di chuyển lên phía trên. Nước mắt nàng trào ra:
“Muội có chút cảm tình với huynh. Nhưng nếu huynh đối xử với muội như vậy, muội sẽ không tha thứ cho huynh.”
Dường như Lâm Bích Ngọc càng nói, bàn tay của hắn càng di chuyển nhiều hơn. Hiện giờ ót, cổ, vành tai của nàng đã bị người sau lưng dùng lưỡi “đi” qua không biết bao nhiêu lần. Bàn tay của hắn đã nằm trước ngực của nàng, không ngừng xoa bóp. Rồi khi bàn tay đó đặt xuống mông của nàng, nàng nghe thấy hơi thở của hắn bây giờ rất gấp, gấp hơn cả lúc nàng bỏ chạy nữa… y phục của nàng được kéo từ từ ra, bờ vai trắng nõn trong đêm tối càng làm hấp dẫn ánh mắt của người khác. Hắn hôn lấy hôn để bờ vai thon trắng đó, rồi kéo mạnh y phục của nàng ra… Lâm Bích Ngọc nước mắt giàn giụa, khẽ nhắm mắt lại.

Từng áng mây lốm đốm trên bầu trời đêm đang che lấp ánh trăng làm cho nguời ta cảm thấy đó như là những lớp vẩy của một con cá vậy, trông ảm đạm, buồn tẻ vô cùng. Thời gian vẫn chậm rãi trôi qua, Lâm Bích Ngọc cảm thấy đêm nay dài như một năm vậy. Cả người nàng bây giờ đau nhức vô cùng, từng cơn gió lướt qua thân thể không mảnh vải che thân, làm nàng run bần bật. Nàng khóc, khóc đến nước mắt nước mũi chảy cả vào miệng. Nàng nghĩ hoài vẫn không hiểu: “tại sao, tại sao phải làm thế?”, nhưng vấn đề nàng không hiểu nhất là: “Bạch Vân ngươi giở trò đồi bại, tại sao không dám thò mặt ra nhìn ta?” Nàng hận, hận ông trời tại sao cho nàng gặp Bạch Vân. Nàng có cảm tình với hắn, nếu sau này hắn đối tốt với nàng, “chuyện đó” nàng cũng trao cho hắn. Nhưng… nàng không còn sức lực nữa để suy nghĩ nữa, nàng muốn ngất đi nhưng cơ thể vẫn cứ trơ ra như khúc gỗ, không thể nào cử động được.
Lúc này, bỗng có bóng người thấp thoáng xuất hiện trước tầm mắt của Lâm Bích Ngọc. Chính là Nam Thanh Loan. Nàng chạy lại gần, thấy Lâm Bích Ngọc không mảnh vải che thân đang đứng trơ trọi trong khu rừng liền giật mình. Nàng la hoảng:
“Điền đại ca. Huynh chờ một chút hãy tới đây.”
Điền Chung Nam là người học võ, cái cảnh ấy làm sao thoát khỏi tầm mắt của hắn được. Hắn vội quay lưng lại nói:
“Muội mau giúp Lâm tiểu thư mặc y phục vào. Khi nào xong, thông báo cho ta.”
Nam Thanh Loan gật đầu rồi nhặt bộ y phục cách đó không xa quấn vào người của Lâm Bích Ngọc. Nàng quan tâm hỏi:
“Lâm tỷ tỷ, tỷ sao rồi?”
Lâm Bích Ngọc phát hiện có người đến liền hôn mê, nàng chi trì đến bây giờ đã là vượt quá mức chịu đựng của nàng rồi. Nam Thanh Loan quan sát thấy không ổn, nàng không biết phải làm gì cả, nàng hô to:
“Điền đại ca, huynh tới giúp muội một tay nào.”
Lời vừa dứt, Điền Chung Nam đã đến bên cạnh nàng rồi. Điền Chung Nam nói:
“Muội đặt Lâm tiểu thư xuống trước đi.”
Nam Thanh Loan đặt Lâm Bích Ngọc nằm xuống. Rồi nàng phát hiện phía sau lưng của Lâm Bích Ngọc có một bóng người, nàng kêu lên thất thanh:
“Trời ơi.”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play