Chuyện này, nói dễ nghe thì là ra ngoài đến khám bệnh tại nhà, nói khó nghe chút đi, thì chính là ngụy trang dưới cái danh khám bệnh để quang minh chính đại hẹn hò ở bên ngoài.

Vẫn là mang màu sắc hẹn hò.

Lăng Yên thay quần áo khác rồi đi sau lưng Hạ Thời Tông, không ngờ anh sẽ dẫn cô mang vào ngôi... Trường.

“Anh cũng tốt nghiệp trường này sao?” Lăng Yên tò mò đi theo phía sau anh, có chút cao hứng, “Tôi cũng thế này, trùng hợp ghê ấy.”

“Thế à?” Anh rút một điếu thuốc ra, không trả lời câu nói này.

“Đương nhiên, mặc dù tôi tốt nghiệp rất lâu rồi, nhưng tôi còn nhớ lầu dạy học đi từ phòng ngủ là phải đi qua một dòng suối nhỏ, và một mặt cỏ lớn, ” cô điểm chân nhìn ra xa một chút, chỉ chỉ ngôi nhà cao tầng cách đó không xa, “Chắc là tòa kia.”

“Tòa đó là nhà Vật lý, ” Hạ Thời Tông nói, “Không phải là cô học Y à?”

“... Hả?” Cô hơi sửng sốt, lập tức không nhớ ra được, “Nhà khoa Y và khoa Vật lý, không phải là một tòa sao?”

Anh lắc đầu, chỉ chỉ tòa khác cách xa vạn dặm, “Học Y, cả học Tâm lý học, đều ở tòa nhà kia.”

Anh đứng đằng kia, đầu ngón tay rơi vào một tòa nhà cô thấy rất xa lạ.

Lạ lẫm đến mức dường như cô chưa hề đi vào bao giờ.

Cô mờ mịt chớp mắt một cái, đầu óc chốc lát trống không.

Hạ Thời Tông cứ đứng ở đằng kia như vậy, nghiêm túc nhìn cô.

“Có thể là tôi nhớ lầm.” cuối cùng cô cho ra kết luận, thoải mái mỉm cười, “Trí nhớ của tôi luôn không tốt.”

Mắt cụp xuống nhìn về cổ tay, như để chứng thực trí nhớ của mình không tốt, chỉ cho anh xem: “Anh xem, trên cổ tay tôi có vết thương.”

Hạ Thời Tông nhẹ nhàng nhìn thoáng qua vết sẹo của cô.

“Tôi nhớ hình như lúc tôi về có va vào cửa một phát. Nhưng lại cảm thấy hình như tôi không có xô cửa, tóm lại lúc thì cảm thấy là đụng, lúc lại không nhớ ra là đụng, ” cô cười nói, “Anh nói xem có kỳ quái hay không?”

Hạ Thời Tông lấy ra từ trong túi một gói thuốc lá, lúc bật lửa, đầu ngón tay đang run nhè nhẹ.

Nhưng cô không trông thấy.

Anh khàn khàn nói, khẽ nói: “Kỳ quái.”

Còn nói: “Cô có nhớ không, có lẽ là ở chỗ khác, bị thứ gì đánh một cái thì sao?”

Cô tựa như hơi sửng sốt, sắc thái con ngươi biến đổi, lại lắc đầu rất nhanh: “Làm sao mà được, tối đó không phải tôi đi tìm anh sao? Luôn không có việc gì xảy ra, lúc về nhà hình như đâm vào trên cửa.”

Hình như.

Cô dùng từ.

Vẫn luôn là hình như.

Bởi vì chính cô cũng không xác định có phải là đâm vào cửa không.

Hạ Thời Tông hít một hơi thuốc đưa cho cô, Lăng Yên ghét bỏ quay đầu, nói: “Tôi không hút thuốc lá.”

“Đêm hôm đó cô cũng đâu phải thế này.” Hạ Thời Tông nói, “Còn phân ra thời điểm hay sao?”

“Đương nhiên phân.” Lăng Yên vốn đã không thích hút thuốc, “Lúc tôi chịu không nổi mới hút.”

So với anh cứ động một tí là lại lấy thuốc ra thì là người tốt hơn 100 lần.

Hạ Thời Tông hít sâu một cái, không ừ hử gì, lúc hút xong thì vỗ vỗ túi áo khoác, có ý riêng mở miệng nói: “Không có gì, hôm nay tôi mang đủ.”

...

Anh đưa cô đi vào, trong sân trường học sinh như nước chảy, tràn đầy nhiệt tình thanh xuân, trông bộ dáng hơi ngây ngô, so với người sống trong xã hội như bọn anh thì không giống.

Lúc Lăng Yên đi vào một rừng cây nhỏ, mới nghe thấy anh chỉ chỉ một căn phòng thấp bé không xa: “Cô ấy xuất hiện ở nơi đó.”

Hạ Thời Tông nói: “Đó là bể bơi trường, lâu không dùng, nhưng khóa trên cửa là giả.”

“Bên trong có đồ tắm gội, có ghế, các kiểu công trình đầy đủ mọi thứ.”

Ờ... Bể bơi, ghế, tắm gội...

Hả?

Trường?

Lăng Yên khiếp sợ quay đầu nhìn về phía Hạ Thời Tông, người phía sau vẻ mặt lạnh nhạt, vân đạm phong khinh, coi hết thảy là bình thường.

“Không phải...” Cô tăng tốc mấy bước tiến đến bên cạnh anh, thấp giọng nói, “Các anh làm ở bên ngoài trường á?”

“Không thì sao?” Anh thản nhiên nhìn cô, “Chẳng lẽ ở ký túc xá hay sao?”

“...”

Cô mở môi ra, bị anh đưa tay khép lại.

“Cô ấy ở ngay bên trong, muốn nhìn không?” bộ dạng anh phục tùng nhìn về phía cô, hơi thở nam tính tràn ra bao vây lấy cô, khiến cô nhịn không được tới gần.

Lăng Yên thích nghe mùi hương anh vô cùng.

Cứ như so với nicotin, thì càng khiến người ta nghiện hơn.

Cô cảm thấy mình là kẻ nghiện thuốc mấy chục năm, mà đã quen anh, rất lâu rất lâu rồi.

Hạ Thời Tông đẩy cửa ra, đi đến gian phòng mình quen thuộc.

Lăng Yên nhìn anh mở ra cái ngăn số 379, lại bởi vì khóa nên một mực không có mở được, Lăng Yên tiến lên, cướp chìa khoá trong tay anh, có chút vội vàng nói: “Cái khóa này phải mở như vậy mới được...”

Cùm cụp một tiếng.

Cái khóa mãi không có mở được được mở rất nhẹ nhàng.

Lăng Yên sửng sốt.

Cảm giác mình có hơi bị giỏi quá.

Lúc quay đầu, hơi thở nóng bỏng nhào lên.

Cô cứ đứng trước cánh cửa số 379 này, nghe thấy tiếng một cô gái vang lên ở bên tai.

Nói là: “Hạ Thời Tông, giờ không có ai, làm không?”

Hạ Thời Tông ngồi xuống thay quần áo trên ghế dài. Quần áo trên người vẫn hòan hảo cả.

Sau đó một cô gái ngồi trên người anh.

Cùng anh răng môi dây dưa, cùng anh ma sát, môi bật ra tiếng thở dốc nồng đậm.

Có thứ gì đó chăm chú bám vào trên thứ đó của anh.

Giọng của cô gái quen thuộc dị thường, quen thuộc đến mức có thể khiến linh hồn cộng hưởng.

Lăng Yên không tự chủ được vịn tủ quần áo sau lưng, cảm giác có nước đọng đang chảy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play