“Đói khát vậy à?” Anh dùng lời nói mới rồi hỏi cô, nhướng mày.

Lăng Yên bèn có hơi ngại, cô cúi người hôn. Cô thở gấp cùng tiếng rên nhè nhẹ.

Lăng Yên không cam lòng yếu thế ngồi trên người anh, có phần thô bạo với anh.

Hạ Thời Tông ngẩn ra: “Hư hỏng vậy sao?”

Lăng Yên kéo dài giọng nói: “A —— “

“Em đừng có mà trêu chọc anh.”

“Em không có trêu chọc, ” cô nói, “Em thế này gọi quyến rũ.”

Cô quyến rũ người khác, đương nhiên phải trả cái giá của quyến rũ.

Nên Lăng Yên vẫn là nghe lời anh, dọn qua nhà anh.

Hôm dọn nhà có người đến gõ cửa, Lăng Yên mở ra, đứng ở cửa là một người phụ nữ xa lạ.

“Xin chào?” Lăng Yên cầm đồ trong tay, hơi nghiêng đầu.

“A chào cô, ” người phụ nữ xa lạ hữu hảo cười cười với cô, “Là như vậy, phòng cho cô thuê còn nửa tháng nữa, có cần tiếp tục thuê không?”

Lăng Yên sững sờ hồi lâu, mới chậm rãi nhớ ra, chỗ ở hiện tại, hình như là thuê trước đó.

Nhưng nếu như hôm nay không phải người phụ nữ này, căn bản là cô không nhớ rõ mình thuê nhà.

Cô đã nghèo thành thế này sao?

“A a, ngại quá.” Lăng Yên lui một bước, suy nghĩ một lúc, “Tôi sẽ ở chỗ bạn trai tôi, nên chắc là sẽ không thuê.”

“A, ” người phụ nữ xa lạ hơi thất vọng gật gật đầu, “Được rồi, vậy cô có thể cho tôi vào không? Tôi đến chụp mấy tấm hình, đăng lên trên mạng.”

Lăng Yên đồng ý.

Cô về đến phòng, thu dọn hành lý của mình.

Chủ nhân căn nhà ở bên ngoài lại chụp tiếp, lúc chụp tủ quần áo, người chủ ngượng ngùng hỏi cô: “Có mấy người khách sẽ muốn nhìn bên trong tủ quần áo, cô có thể sửa sang đồ của cô một chút không? Tối sẽ cố gắng không làm sáng đồ riêng tư của cô.”

“Tôi chuyển đồ trong ngăn tủ sang hết một bên nhé.” Lăng Yên nói, sau đó mở ngăn tủ ra, ôm tất cả mọi thứ ra.

Chủ thuê nhà chụp rồi đi, cô ở lại, chỉnh trang toàn bộ đồ vật ôm ra.

Cái gì cũng có.

Loạn cả lên.

Cuộc sống của cô hỗn loạn, mà lúc thu dọn, Lăng Yên bỗng đã cảm thấy mình có kết cục.

Không hiểu sao lại vui sướng.

Có gì đó rơi xuống đất, là một quyển sách đỏ nho nhỏ.

Sách đỏ rơi chính diện trên mặt đất, thấy không rõ là gì, bên trong có kẹp một tờ thật mỏng, trông đã ố vàng.

Động tác Lăng Yên dừng lại, cúi đầu, chẳng biết tại sao, trái tim lúc này bỗng nhiên nảy lên.

Muốn nhìn thấy cái bí mật gì đó, hoặc là muốn công bố đáp án gì đó.

Cô cứ nhìn chằm chằm cuốn sách đỏ cùng trang giấy như vậy, không nhúc nhích, đứng mà hai chân có chút cứng nhắc, mới chậm rãi, chậm rãi ngồi xổm trên mặt đất, đưa tay cầm lấy hai thứ đồ này.

Sách đỏ sách lật ra chính diện, ba chữ tươi đẹp khiến cô sững sờ, hoài nghi mình nhìn lầm.

Cô vươn tay, sờ chỗ thiếp vàng, đầu ngón tay khẽ run.

Đại não lại sai bảo cô nhanh chóng rút tờ giấy này ra, từ trên xuống dưới, từ trái đến phải, cấp tốc lại cẩn thận trông nó.

—— Yên Yên thân gửi.

Còn nhớ khi còn bé, khi tôi viết văn, chính là muốn trở thành một bác sĩ chăm sóc người bị thương.

Còn nhớ rõ trong tiết Sinh, lần đầu tôi tiếp xúc thứ “x” này, rất hứng thú đuổi theo giáo viên hỏi vấn đề, sau đó bị người lớn, đánh cho một trận.

Bây giờ nhớ lại, bị lên án kiểu này, có chút buồn cười.

Trong đầu tôi có hai chính mình.

Một người nói với tôi, tôi bẩn thỉu, ô uế, lẳng lơ, không biết liêm sỉ. Chắc tôi nên bị người ta quên đi, chắc nên rời xa người mình thích, đừng khiến anh ấy trở thành trò cười của người khác, cũng đừng rước tai hoạ cho anh ấy.

Một người khác nói với tôi, mi sạch sẽ, xinh đẹp, thánh khiết. Mi chỉ là phóng đại thứ mi thích, vì sao nghiện hút thuốc lá, nghiện uống cà phê chính là đương nhiên, mà mi nghiện thì lại là không biết liêm sỉ.

Tôi rất bối rối.

Tôi cũng rất khó chịu.

Tôi cảm thấy mình khó chịu sắp chết mất thôi, một giây sau là có thể tự tử.

Tôi không biết ngày mai tôi nào sẽ thắng lợi, sẽ tỉnh lại, nhưng tôi tin, tôi luôn có cơ hội lần nữa để đưa ra lựa chọn.

Nếu có một ngày, Lăng Yên, mi quên chính mình, nhìn thấy phong thư này.

Hãy xem chiếc camera, đằng sau đèn phòng.

Nhìn mình chân chính, người Hạ Thời Tông thích chính là mi chân chính.

—— lạc khoản, Lăng Yên.

Thời gian tái diễn, hai tháng trước.

Cô cơ hồ đờ đẫn đọc hết phong thư này, lại đờ đẫn đứng lên, đi hướng camera phía sau đèn.

Khi cô nhìn thấy ngọn đèn kia, đột nhiên cảm giác được rất nhiều thứ đã rộng mở trong sáng.

Thí dụ như rõ ràng, trong thư chưa từng nói là ngọn đèn kia, cô lại có thể đi thẳng qua, thoải mái mà tìm thấy.

Loại cảm giác quen thuộc này... Khi cô thấy rõ nội dung video, đạt tới đỉnh điểm.

Cô trông thấy mình cả đêm ngủ không được, chỉ vì nhớ một người.

Cô trông thấy mình cố ý đụng tay vào tay cầm cửa, làm cổ tay mình bị thương.

Lại thấy cô len lén, giấu một chiếc nhẫn vào trong cuốn sách màu đỏ.

Sách bị lật ra, bên trong có một tấm hình, là cô và Hạ Thời Tông.

Hai tháng trước.

Giấy đăng ký kết hôn.

Cô chợt nhớ, cuộc đối thoại với Hạ Thời Tông lúc hai người gặp nhau.

“Anh có bạn gái không.”

“Không có.”

“Anh thật sự có bạn gái không.”

“Không có.”

“Tôi không đi dép lê người khác đi rồi.”

“Không có ai khác từng đi.”

“Bậc cầu thang cuối cùng cùng màu với sàn nhà, rất dễ ngã xuống.”

“Không phải em không có ngã à.”

Cô cúi đầu ôm giấy đăng ký kết hôn, khóc đến mức không thành tiếng.

Một đôi tay đưa qua, ôm chặt lấy cô.

Toàn thân cô run lên một cái, khứu giác mãi mãi trung thành hơn ký ức, cô nhớ mùi hương của anh, sâu tận xương tủy.

“Đừng khóc.” Hạ Thời Tông nhìn chằm chặp tấm hình. Hai con ngươi đỏ bừng.

Khi thấy cô đâm vào mép cửa, rốt cục không đành lòng quay đầu, nắm chặt cánh tay.

“Hạ Thời Tông.” Cô gọi tên anh, từng lần lại từng lần, từ nhẹ đến nặng, chậm rãi gọi.

Hạ Thời Tông không ngại phiền phức cứ đáp.

“Anh có bạn gái hay không?”

“Không có.”

Tay cô dùng sức, nắm chắt lấy cánh tay, móng tay đâm vào, bóp ra vết máu thật sâu.

Lúc mở miệng lần nữa, lệ đã rơi đầy mặt.

“Vậy em là gì của anh?”

Anh ôm cô thật chặt, cũng không cảm thấy đau chút nào, nhưng chưa bao giờ thở nặng nề như thế.

“Em là vợ của anh.”

Anh không có bạn gái.

Anh chỉ có vợ thôi.

Vợ của anh dũng cảm, kiên cường, đấu tranh với căn bệnh quái ác.

Nên anh mới có thể, kiên định như một, không rời không bỏ.

“Em không phải bác sĩ.” Cô nhẹ giọng hỏi, trái tim lại như ngạt thở, “Hóa ra, em là một bệnh nhân.”

“Em đúng là vậy...” Hạ Thời Tông ôm cô thật chặt, đặt cằm lên trên vai cô, nước mắt rơi xuống, nện trên người cô, “Em vẫn luôn điều trị cho mình, em quên à?”

Trong con sông nhân sinh dài dằng dặc ấy.

Trừ chính mình ra, ai có thể chữa khỏi cho bản thân đây?

“Em là bác sĩ giỏi nhất mà anh từng gặp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play