Cô theo anh dạo vòng sân vườn. Vườn nhà Bội Sam trồng rất nhiều hoa. Nhà Tử Yên bán hoa, lúc nào trong nhà cũng chứa đầy các loại hoa. Vì vậy, cô cực kỳ thích hoa.

Anh và cô vui vẻ nắm tay nhau, vừa đi vừa chuyện trò. Đi một lát, anh bảo cô dừng lại nghỉ một chút. Anh để cô ngồi lên xích đu, còn mình chạy vào nhà lấy gì đó.

Tử Yên thích không khí này vô cùng. Trời hôm nay cũng đẹp, thời tiết dễ chịu, còn được ở giữa thiên nhiên hoa cỏ thế này. Cô ung dung đưa đẩy xích đu, miệng còn hát nghêu ngao.

Đông Quân trở lại, nhìn thấy hình ảnh trước mắt liền bị thu hút. Một cô gái đáng yêu thuần khiết như thiên sứ đang đung đưa xích đu, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ.

Trời xanh, mây trắng, lại thêm hoa. Cảnh tượng đúng là đẹp vô cùng. Anh lập tức móc điện thoại ra, chụp rất nhiều tấm hình. Tử Yên mải mê nhìn trời ngắm mây nên không để ý đến anh.

Chụp xong, anh mỉm cười hài lòng, rồi chậm rãi đi về phía cô. Anh cũng ngồi xuống ghế cùng cô, xiên miếng táo vào nĩa, rồi đưa cho cô ăn. Hóa ra, anh vào nhà là để chuẩn bị trái cây cho cô.

- Em ăn chút trái cây đi!

- Cảm ơn anh. Anh cũng ăn đi này. – Cô bỏ miếng táo vào miệng, cũng xiên cho anh một miếng táo khác.

- Anh thích miếng này.

Miếng táo mà anh thích hóa ra là miếng táo có kèm thêm hương vị đôi môi cô. Cô chỉ mới ngậm được một nửa miếng táo vào miệng đã bị anh giành mất nửa miếng còn lại, vừa vặn môi hai người lại chạm nhau.

- Sao anh cứ chiếm tiện nghi của em thế? – Cô vừa xẩu hổ vừa có chút thinh thích, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ giận dữ mắng anh.

- Anh ăn táo mà! – Anh nhún vai làm ra vẻ mình vô tội.

- Hừ Lục Đông Quân. Em hôm nay phải chấn chỉnh anh mới được. Anh nghe kỹ cho em, khi ở trường, khi trước mặt người khác, anh không được tùy ý hôn em, hay có hành động thân mật thái quá, giới hạn cao nhất là nắm tay thôi, biết chưa?

- Ý em là nếu chỉ có hai chúng ta, thì anh được… - Anh nói chuyện mang theo chút mờ ám.

- Lục Đông Quân, anh muốn chết đúng không, đừng xuyên tạc ý em! Tóm lại, nếu anh dám trái ý em, anh đừng hòng em để ý đến anh nữa! – Tử Yên uy hiếp.

- Được rồi, em là nhất mà, anh đều nghe theo em. – Giọng anh có chút ỉu xìu.

- Như thế còn được. Anh coi chừng em đấy... Nhưng mà, anh thật sự khỏi bệnh rồi sao? Đi cùng em lâu vậy, anh có mệt không?

- Không, anh đã khỏe như voi rồi! Ông nội mà biết anh còn bị cơn cảm sốt hành cho ngày hôm qua, chắc sẽ bị ông đánh cho một trận đấy!

- Anh khỏe là tốt, còn bài vở em đã gửi hình qua cho anh rồi đấy! Anh cứ coi lại đi, à mà anh không cần coi chắc cũng không có vấn đề. Em thật sự ngưỡng mộ anh thật, sao anh lại giỏi như thế?

- Chuyện nhỏ ấy mà, anh vốn thông minh từ bé rồi, sau này em có vấn đề gì cứ hỏi anh, anh sẽ tính phí dạy kèm rẻ thôi.

- Phí dạy kèm nữa à? Anh định bao nhiêu?

- Một buổi học là bốn nụ hôn. Hai nụ hôn má, một nụ hôn trán, một nụ hôn vào môi. – Anh nói, thái độ hết sức tự nhiên.

- Nè… anh lại ăn nói kiểu như thế hả? Cái gì mà bốn nụ hôn? Em không thèm đâu! Còn nữa, em phải thêm một điều luật nữa cho anh mới được. Ở nơi đông người, anh không được nói những câu như thế này! – Cô vừa nói vừa nhéo vào eo anh thật mạnh.

- Ai da em định hành hung anh à? Nhưng mà… vậy nếu có hai ta, anh vẫn được phép nói vậy đúng không?

- …

Cô không bàn cãi với anh tiếp nữa, đứng dậy đi vào nhà. Anh đúng là càng lúc càng không có tí liêm sỉ nào. Cô không ngờ một chàng trai cao ngạo, lạnh lùng, không gần nữ sắc trước kia cùng anh bây giờ là một người.

- Chờ anh với! – Anh gọi với theo cô.

***

Cũng đã xế trưa, Tử Yên bắt tay vào nấu nướng. Cô đã lên mạng tra cứu những món ăn tốt cho người bệnh và giúp hồi phục sức khỏe. Cô quyết định làm món cá chép cách thủy và súp gà. Cá chép chỉ cần ướp tỏi và gia vị vừa ăn, sau đó đem hấp cách thủy là được. Còn súp gà sẽ nấu kèm với bắp, nấm hương và trứng.

Cô nhanh tay sơ chế nguyên liệu. Sau khi xử lý xong phần cá chép, đợi cho ngấm gia vị, cô lại chuẩn bị tới món gà.

Đông Quân ở một bên cứ lăng xăng không biết nên phụ cô thế nào, liền được cô giao nhiệm vụ ra ngoài phòng khách ngồi chơi xem ti vi. Vì căn bản anh không những không phụ giúp được gì, mà còn phá hoại thêm, làm phiền cô thêm.

Cuối cùng thức ăn cũng đã nấu xong. Mùi thơm bốc lên làm Đông Quân không kiềm chế được cơn đói. Bụng cứ sôi ùng ục. Anh nhanh chân chạy đến nhà bếp.

Tử Yên cũng đã dọn sẵn hai phần ăn lên bàn. Còn chuẩn bị thêm hai ly sinh tố đu đủ. Quanh đi quẩn lại cô cũng phải bổ sung nhiều đu đủ.

Đông Quân nhanh chóng ngồi vào bàn ăn. Nhìn thấy ly sinh tố đu đủ, anh không khỏi bật cười khi nhớ lại lý do cô thích ăn đu đủ.

- Anh cười gì đấy? – Cô ngạc nhiên hỏi khi thấy anh cứ ngồi tủm tỉm.

- Không có gì. Chỉ là nhớ lại vài chuyện buồn cười. Mà em quả thật thích đu đủ đấy chứ!

- Đúng là thời gian này em có hơi thích đu đủ. – Cô nói có phần ngượng ngùng.

- Được rồi, ăn nào. Anh đói quá rồi! – Sợ cô ngại, anh bèn đổi chủ đề.

- Được, em cũng đói quá rồi... Sao ngon chứ? – Cô nhìn anh húp một muỗng súp, bèn hỏi.

- Tất nhiên ngon. Anh đã nói tay nghề của em là số một mà. Sau này phải thường xuyên nấu cho anh ăn đấy!

- Xì em đâu có rảnh mà nấu không công cho anh…

“Chụt” một nụ hôn bất ngờ lên môi, làm Tử Yên bất động tại chỗ. Chưa kịp định thần, lại “chụt” một cái nữa. Làm con gái người ta mặt ửng đỏ thế kia, nhưng Lục Đông Quân thái độ vô cùng bình thản.

Anh chống khuỷu tay lên bàn, những ngón tay thon dài nghịch dưới cằm, đôi mắt thâm tình nhìn cô, nói:

- Trả công cho em. Sau này cứ mỗi món em nấu cho anh là một nụ hôn. Hôm nay có hai món, anh trả đầy đủ nhé!

- Lục Đông Quân… anh là tên đáng ghét. Cứ lợi dụng em không để ý là anh lại thế! Anh… ai mượn anh trả công kiểu đó chứ! – Gương mặt Hạ Tử Yên lúc này đã như tôm luộc, trông vô cùng đáng yêu.

- Sao vậy, anh thấy cách trả công này hợp tình hợp lý cơ mà, em yêu! – Người nào đó vẫn dày mặt nói.

- Em yêu? Anh gọi em à? – Cách gọi này có chút khiến Tử Yên thấy ngọt ngào quá mức rồi.

- Đúng, em yêu. Anh cũng muốn em gọi anh là anh yêu.

- Anh yêu... Nghe sến súa quá đi! Ở trước mặt người khác mà gọi như vậy, ngượng lắm! – Cô từ chối.

- Vậy gọi anh là anh người yêu đẹp trai, hoặc là người tình trong mộng nhé!

- Không!

- Tình yêu ngọt ngào của em? – Anh vẫn tiếp tục công cuộc đặt những cái tên sến súa.

- Không! – Cô vẫn dứt khoát.

- Bạn trai siêu cấp vũ trụ?

- …

Lần này thì cô cạn lời với anh thật sự rồi. Không nhìn ra được anh còn có bộ mặt trẻ con và tự luyến thế này. Những cái tên nghe lên là thấy nổi da gà mà anh vẫn có thể nói không ngượng mồm. Cô cũng không thấy ổn lắm về cách gọi em yêu của anh, lại tiếp tục chấn chỉnh.

- Anh cũng không được ở trước mặt người khác gọi em là em yêu!

- Hic bạn gái không chịu goi mình là anh yêu… giờ anh muốn gọi bạn gái mình một cách thân mật cũng không được…

Vẻ mặt anh bí xị, môi có chút trề ra, gương mặt đầy vẻ thất vọng. Lại giương đôi mắt lấp lánh nhìn cô. Được, đươc, cô thua anh rồi. Dùng cái bộ mặt giết người đó mà nhìn cô, làm sao tim cô chịu nổi. Cuối cùng, đành phải nhún nhường một chút.

- Được, được, nếu chỉ có hai chúng ta thì anh muốn gọi sao cũng được!. Truyện Hệ Thống

- Thật sao? Nếu chỉ có anh và em, em sẽ gọi anh là anh yêu? – Vẻ mặt anh háo hức lên một chút.

- Đúng vậy!

Cuối cùng anh mới chịu buông tha cho cô, không kỳ kèo về vấn đề này nữa. Nhưng mà cô cảm thấy mình bây giờ không phải có bạn trai, mà là có thêm một người em trai phải chăm sóc thì đúng hơn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play