Tử Yên vẫn chưa yên tâm, cứ luyên thuyên dặn dò anh phải thế này thế kia, phải chú ý thế nào. Anh chỉ biết ngồi im nghe mà mỉm cười bất lực.

- Anh nhớ từ giờ chỉ được ăn uống thanh đạm thôi. Nhớ ăn nhiều trái cây, uống nhiều nước. Cũng nhớ…

Lời chưa nói hết đã bị nụ hôn bất ngờ của anh nuốt hết vào. Khoảnh khắc hai đôi môi mềm mại khẽ chạm nhau, Tử Yên như bất động, cô nghe trống ngực mình đập liên hồi. Nụ hôn của anh dành cho cô không dây dưa triền miên như nụ hôn kiểu Pháp, nhưng đủ để lại dư vị ấm áp.

Đến khi định thần lại, cô mới chu môi đầy tức giận, ném cho anh cái nhìn phẫn uất.

- Em… đây là nụ hôn đầu của em đấy! Hu hu sao anh dám tự tiện hôn em vậy?

- Anh cũng là lần đầu đấy! Chúng ta đều huề!

- Hừ cái đồ cơ hội, nhân lúc em không để ý lại dám hôn em!

- Không như vậy sao có thể ngăn em nói tiếp. Anh không ngờ em cũng nói nhiều như vậy đấy! – Anh nhìn cô đầy trêu chọc.

- Em… em nói nhiều khi nào chứ! Không thèm để ý anh nữa, em đi về nhà đây! Hừ!

Tử Yên thừa nhận cô có chút nói nhiều, đặc biệt là với người mà cô yêu thương. Cô thường hay lo lắng về sức khỏe, về việc ăn uống, từ những việc nhỏ đến việc lớn của người đó. Dĩ nhiên, đối với những người cô không quan tâm, người ta còn nói cô kiệm lời.

Cô định rời đi thì cánh tay anh nhanh chóng nắm lấy tay cô, kéo cô thuận thế ngã xuống, lại nhanh tay ôm lấy cô, thì thầm:

- Anh xin lỗi, đừng giận. Ở đây với anh chút nữa nhé!

- Mau… buông em ra… lỡ có ai nhìn thấy…

- Ai vào đây đều sẽ gõ cửa trước, em không cần lo. Em không ở lại anh sẽ không buông.

- Được rồi, được rồi, cho anh thêm mười phút đấy!

- Hai mươi phút. – Anh trả giá.

- Mười phút. – Cô vẫn kiên quyết.

- Hai mươi lăm phút. – Anh tiếp tục kỳ kèo.

- Anh biết trả giá không thế? Người ta trả giá thấp, còn anh càng trả càng cao? Em cho anh thêm năm phút là mười lăm phút đấy!

- Nửa tiếng. Nếu không em phải hôn anh đủ mười lần... khụ khụ – Giọng anh không chút nhân nhượng, cộng thêm việc lấy bệnh ra chiến với cô, lần này có vẻ anh đã chốt chắc giá.

- Hừ… Lục Đông Quân… em không ngờ anh lại lưu manh như vậy đấy! Trước nay anh giả vờ làm cừu đúng không?

- Anh là cừu hay là sói thì đều là của em. Nói đi em chọn hôn anh hay ở lại với anh nửa tiếng.

- Anh… anh được lắm. Nửa tiếng thì nửa tiếng. Đợi anh khỏe lại sẽ biết tay em.

Tử Yên bất lực trước anh. Cô cẩn thận nghĩ có khi nào mình hơi sai lầm khi nói thích anh không chứ? Sao cô lại không nhận ra anh còn có bộ mặt sói già thế này. Còn cô nữa, quả thật không có tiền đồ, chưa chi mà đã thất thế với anh rồi. Thử hỏi, ngày tháng sau này, cô biết sống sao?

Bên đây cô ra vẻ hối hận, còn bên kia, ai đó đang thích chí mà cười lên tới mang tai rồi.

Cô ở lại đúng nửa tiếng thì ra về. Anh có hơi tiếc nuối, nhưng làm người phải giữ chữ tín, đành để cô đi, còn dặn cô về nhà phải nhắn tin cho anh.

Lúc cô rời khỏi, Bội Sam còn chưa về tới. Cô tự hỏi con bé đó đi đâu mà lâu đến như vậy, có phải cố tình muốn để cô và anh ở riêng không.

Đến nhà, mẹ cô đang cặm cụi gói hoa cho khách, ở bên ngoài có vài người shipper đang đợi lấy hoa đi giao. Ba cô thì giờ này chắc là đang ở trường.

Thấy mẹ bận, cô chỉ nói một câu chào, rồi nhanh chóng đi lên lầu tắm rửa. Nhớ lại những gì vừa trải qua, lại bất giác sờ tay lên môi, chỗ đó có chút ngọt ngào, vừa chân thực lại vừa như cơn mơ.

Cả một quá trình tắm rửa ăn uống sau đó, cô vẫn cứ thơ thơ thẩn thẩn. Cố gắng trấn tĩnh bản thân mình lại. Cô mở sách ra học bài. Dù yêu đương thế nào cũng không được xao nhãng việc học. Cô đây là năm cuối rồi.

Học được chừng nửa tiếng, điện thoại nhấp nháy, báo tin nhắn đến. Cô liếc nhìn thấy tên anh, giả vờ không để ý tiếp tục học. Sau đó, điện thoại liên tục có tin nhắn đến, vẫn là anh, với các nội dung kiểu: “Em đâu rồi, sao không nhắn tin cho anh?”, “Sao không trả lời anh hu hu”, “Em là đang lơ anh đi sao hu hu?”, “Hình như anh lại mệt rồi, em vẫn bỏ mặc anh sao?”

Tử Yên không chịu được nữa, nghiến răng nghiến lợi vừa trả lời mà vừa mắng anh.

Yên Yên xinh đẹp: Em còn bận học bài, chứ không phải thiên tài như anh, không học cũng được điểm cao.

Đông Quân: Nhắn tin với anh một chút không được sao? – Anh có chút hờn dỗi.

Yên Yên xinh đẹp: Lục Đông Quân, anh bớt trẻ con đi được không? Em không biết là anh lại biến thành bộ dạng bám người như vậy đấy?

Đông Quân: Anh khó khăn lắm mới theo đuổi được em, bám em một chút thì có làm sao? – Anh vẫn dày mặt trả lời.

Yên Yên xinh đẹp: Anh có muốn công sức của mình đổ sông đổ bể không?

Đông Quân: Đừng… đừng mà, anh sai rồi, anh không nên phiền hà em như vậy. Hôm nay cũng không nên chọc giận em như vậy. Chỉ là anh bệnh nên có chút mè nheo thôi mà! (kèm sticker mặt dễ thương)

Tử Yên bật cười. Muốn giận anh cũng không được. Chí ít giờ cô cũng lấy lại được vị trí nóc nhà rồi. Tạm tha cho anh vậy. Cô nhắn lại, có vẻ mềm mỏng hơn.

Yên Yên xinh đẹp: Được rồi, anh đang bệnh, nghỉ ngơi đi, đừng phiền em học bài.

Đông Quân: Mai là chủ nhật được nghỉ học, em có đến thăm anh không?

Đúng nhỉ, mai là chủ nhật, không phải đi học. Cô băn khoăn có nên đến thăm anh không. Con gái con lứa mà cứ đến nhà con trai hoài vậy có ổn không? Với lại sợ là anh lại thừa cơ hội chiếm tiện nghi. Nhưng không đến thăm anh, cô cũng thấy hơi khó chịu. Chậc, thôi kệ, coi như cô đến thăm Bội Sam, sẵn tiện thăm anh. Còn chuyện anh dám chiếm tiện nghi lần nữa, xem cô có xử đẹp anh không.

Yên Yên xinh đẹp: Được rồi, nếu bây giờ anh ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi thì mai em sẽ đến thăm anh.

Đông Quân: Được, tuân lệnh bạn gái đại nhân!

Tử Yên đúng là không nhịn nổi với anh, cái gì mà bạn gái đại nhân nữa cơ chứ!

***

Sáng hôm sau, Tử Yên dậy rất sớm. Cô định thuận tiện sẽ ghé chợ mua ít đồ nấu cho anh ăn. Hôm nay, ba mẹ cô cũng có việc không ở nhà, cô càng thoải mái ung dung hơn.

Những thứ cần thiết đã mua xong, cô lập tức đến nhà anh. Cô quên mất hôm nay là chủ nhật, ba mẹ Bội Sam cũng có ở nhà. Gặp họ, cô có chút bối rối, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi.

- Con chào cô chú ạ!

- Tử Yên, mày mau vào đây đi! – Bội Sam nhìn thấy Tử Yên liền vui mừng gọi.

- À Tiểu Yên hả con, con đến thăm Tiểu Quân à? – Lạc Hùng, cha của Lạc Bội Sam thấy cô thì vui vẻ lên tiếng.

- Dạ… hôm nay cũng không đi học, nên con đến xem anh Quân thế nào rồi… sẵn cũng đem bài vở cho anh ấy xem ạ! – Cô cố nghĩ ra một lý do hợp lý, có thể qua mắt được người lớn, nhưng lại chọc cười Bội Sam.

- Được, được, vậy con cứ vào nhà đi nhé. Cứ tự nhiên không phải ngại. May mà có con chứ nếu không bọn cô cũng thấy không yên tâm để Tiểu Quân ở nhà một mình. – Mẹ Bội Sam, Huỳnh Vy lên tiếng.

- Dạ mọi người định đi đâu sao ạ?

- Ừ cô chú và Bội Sam định đi ăn cưới bà con đó mà. Người ta mời mà không đến thì không được. Vậy nhờ con ở chơi với Tiểu Quân nhé!

- Dạ! – Cô trả lời có chút ngại ngùng.

Cả nhà Bội Sam đã đi khỏi, thím Trương cũng có việc về quê. Tóm lại, trong căn nhà rộng lớn này chỉ còn lại hai người: Hạ Tử Yên và Lục Đông Quân.

Nhưng mà lỡ đến đây rồi, cũng đã nhận lời người ta ở lại coi sóc người bệnh. Cô bỏ về cũng không được. Đành hít thở thật sâu, lấy chút tinh thần để đối phó với anh.

Gõ cửa phòng vài cái, rất nhanh anh đã đi đến mở cửa. Cô bước vào phòng, lại không nhìn thấy anh đâu.

Cô ngạc nhiên đưa mắt dáo dác tìm kiếm khắp nơi. Bất ngờ, anh từ phía sau cánh cửa đến thật gần sau lưng cô, khẽ nói nhỏ vào tai cô:

- Tìm anh à?

Hơi thở của anh phà vào tai cô làm cô có chút hoảng, lại cảm giác như có luồng điện chạy qua người. Cô trừng mắt nhìn anh mắng:

- Anh lại bày trò trêu chọc em à?

- Sao vậy, làm em giật mình rồi sao?

- Còn hỏi nữa à? Lần sau cấm anh lại hù em như vậy!

- Được rồi, anh biết rồi. Mà này, trước đây sao anh không nhận ra em hung dữ như thế hả?

- Sao, giờ anh hối hận chưa?

- Dĩ nhiên là chưa, anh càng thích tính cách này của em! – Anh nắm tay cô, giọng nịnh bợ.

- Đồ xu nịnh! - Cô ném cho anh cái nhìn khinh khi, lại hỏi tiếp. - Anh khỏe rồi à? Có sức hù em như vậy!

- Anh đương nhiên khỏe, có bạn gái chăm sóc mà! Ngày mai anh sẽ đi học lại với em.

- Được rồi, mà em có mua rất nhiều đồ cho anh. Nhưng chắc cô chú cũng có chuẩn bị thức ăn cho anh rồi hả?

- Không đâu, anh bảo cứ để anh đặt đồ ăn ở ngoài cho tiện.

- Vậy thì vừa khéo, em có mua thức ăn, lát nữa sẽ làm buổi trưa cho anh… À khoan đã…

Như chợt nhớ ra điều gì, Tử Yên vội mở túi xách của mình lấy ra một món quà mà cô đã cùng Bội Sam đi mua rồi đưa nó cho Đông Quân.

- Cái gì vậy em? – Đông Quân hỏi, anh có hơi ngơ ngác vì hôm nay đâu phải dịp gì đặc biệt mà cô lại tặng quà.

- Quà cảm ơn anh lúc nào cũng đối tốt với em. Anh mở ra xem đi!

Đông Quân nghe lời cô mở gói quà ra. Bên trong chính là một chiếc đồng hồ Casio kính nhựa, dây cao su, mặt đồng hồ có nền đen và chữ màu trắng, còn có cả ô ngày và thứ. Không quá mắc, nhưng anh đoán cũng ngốn của Tử Yên hết một phần tiền để dành rồi.

- Có thích không anh? – Tử Yên nhìn anh với vẻ mặt đầy mong đợi.

- Đương nhiên, quà của bạn gái tặng, anh có thể không thích sao? – Đông Quân mỉm cười nói với cô.

Anh làm sao mà không thích được, đây là cô gái nhỏ mua tặng cho anh cơ mà. Mặc dù chiếc đồng hồ này so với bộ sưu tập đồng hồ xịn của anh thì kém thế hơn, nhưng đối với anh đây mới là cái đẹp nhất, vô giá nhất.

Anh vui vẻ đeo lên tay chiếc đồng hồ rồi ngỏ ý dắt cô ra vườn đi dạo.

Cô rất mừng vì anh thích món quà của mình, cũng muốn đi dạo chút, liền mỉm cười đồng ý. Dù sao ra ngoài hít thở khí trời cũng tốt hơn hai người ở trong phòng thế này, có chút ám muội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play