Chúng ta không phải tình địch sao? - Mộng Lý Trường

Ngoại truyện 1 – Con dâu hay con rể

Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)

Hai ngày sau khi từ Phúc Châu trở về, Mạnh Trì nhận được tin nhắn thoại của Tống Mân, xin lỗi cậu vì chuyện tỏ tình hôm trước.

Tống Mân vốn không phải thật lòng muốn dây dưa với Mạnh Trì, sau khi nghĩ kỹ lại thì cảm thấy không ổn, lại xấu hổ không dám xin lỗi trước mặt, nên đành gửi wechat.

Mạnh Trì cũng không để ý nhiều, nói một câu không có gì, việc này coi như xong.

Sau đó không lâu, Xà Sơn đã cắt ghép xong đoạn phim tuyên truyền, đăng lên weibo.

Ngoài ra, một người bạn cũ của Dương Chính Phong còn nhở vả giúp họ, đưa video tuyên truyền này lên đài truyền hình địa phương của Trạch Vu, tiến hành quảng bá rộng rãi.

Sau đấy, việc buôn bán của quán trà Du Nhiên đúng thật tốt hơn không ít, trà trái cây Mạnh Trì làm ra rất được hoan nghênh, trong cửa hàng cũng có không ít gương mặt trẻ tuổi. Chẳng qua để tâm đến "điểm mấu chốt" của Dương Chính Phong, Mạnh Trì không lên đài biểu diễn cách pha trà trái cây.

Biểu diễn trà nghệ thuần nhất kiểu cổ điển, tự nhiên sẽ dễ dàng khiến người ta mất đi hứng thú, cho nên khoảng thời gian này Mạnh Trì đều thay đổi cách biểu diễn sao cho thật sáng tạo, từ trà chiều đến trà cụ đều dùng những cái mới.

Dương Tự Nhạc rảnh rỗi không có việc gì sẽ quay mấy video đăng lên mạng, khiến Mạnh Trì nổi tiếng một phen.

"Fan weibo của cửa hàng chúng ta đã có tám vạn rồi! Đệch! Nhanh quá đi mất." Dương Tự Nhạc cầm điện thoại di động, nhìn trang weibo, vẻ mặt hưng phấn vô cùng.

Mạnh Trì cười một tiếng: "Cậu cũng đừng quên trong đó có đến một nửa là fan ảo cậu mua!"

"Em nói là, không tính những cái đó đã có tám vạn rồi." Dương Tự Nhạc vừa gật đầu vừa nói, "Phải đăng video của anh nhiều hơn mới được, mỗi lần bình luận dưới video của anh là nhiều nhất, cha em pha trà căn bản chả có ai xem."

Mạnh Trì: "..."

Hình như mình lại hot hot hơn rồi, Mạnh Trì có thể cảm giác được, dù sao gần đây khách hàng nam nữ vào quán đều chỉ mặt gọi tên muốn cậu đến Nhã Các pha trà, người tìm cậu xin wechat cũng nhiều hơn trước không ít, có sinh viên đại học trẻ tuổi, cũng có tinh anh xã hội ngoài kia.

Mới đầu thì Mạnh Trì còn cho, cơ bản là wechat của cậu ngoại trừ dùng để liên hệ với bạn bè thân thích ra thì còn dùng để buôn bán trà nữa.

Cậu thêm bạn bè chẳng qua để chuyện mua bán dễ dàng hơn, nhưng cũng có người mượn việc mua trà để lân la làm quen với cậu, cách ba năm bữa lại gửi "Chúc ngủ ngon", "Chào buổi sáng", "Đang làm gì đó?".

Trước kia Mạnh Trì cũng từng gặp qua tình huống kiểu này rồi, bình thường đều xử lý lạnh, chờ đối phương mất hứng thú là coi như xong.

Chẳng qua lần này, Mạnh Trì lại có tính toán khác.

Dù sao thì, bây giờ cậu đã có một anh bạn trai thích ghen tuông mà.

Lúc cậu với Úc Đình Chi đang thực hiện vận động trên giường, âm thanh tin nhắn ting ting nhìn có vẻ cực kỳ dư thừa.

Mạnh Trì cứ cho là có chuyện quan trọng gì, giữa chừng còn lấy điện thoại ra nhìn một cái, nhìn thấy tin nhắn hiện trên màn hình, cậu bèn ném điện thoại đi quay lại giường.

Úc Đình Chi nằm trên người cậu nhìn lướt qua màn hình [Thầy Mạnh, anh ngủ chưa? Sao anh không để ý đến tôi?], anh hơi híp mắt lại: "Ai đây em?"

Anh vừa hỏi vừa làm, khiến Mạnh Trì chôn mặt trong chăn hô hấp hơi dồn dập, lẩm bẩm trả lời: "Một sinh viên ở Học viện trà An Tây, nói là muốn bái sư học nghệ."

Úc Đình Chi hơi nhướng mày, điện thoại lại vang lên một tiếng, trên màn hình nhảy ra một hàng lời mời.

[Tân Thế Giới mới mở một nhà hàng, nghe nói có rất nhiều món ăn dùng trà, gần đây anh có thời gian không, chúng ta cùng đi đi.]

Mạnh Trì nằm thẳng hưởng thụ không định nhìn, nhưng Úc Đình Chi lại nhìn không sót chữ nào, anh cười khẽ một tiếng, cắn lỗ tai Mạnh Trì, nói bên tai cậu: "Anh thấy tên nhóc này không phải là muốn bái sư học pha trà, hẳn là muốn pha em đấy, thầy Mạnh nhỉ."

Hô hấp nóng rực và hàm răng cứ không nặng không nhẹ day day nơi vành tai nhạy cảm, đều khiến Mạnh Trì ngứa đến co rúm cả người lại, cậu vừa cười vừa hỏi: "Anh lại muốn ghen đấy à?"

Bàn tay thon dài của Úc Đình Chi lần xuống dưới, vuốt ve thắt lưng Mạnh Trì, nhéo nhéo như trừng phạt: "Em nói xem anh có nên ghen hay không?"

Mạnh Trì nhẹ hít sâu một hơi, bất giác khom lưng, bị cắn đến mức rên lên một tiếng.

"Được chưa đó?" Khoé miệng Mạnh Trì bật cười, không ngừng kích thích Úc Đình Chi, "Nghĩ đến mấy chuyện chả bao giờ xảy ra, chi bằng chuyên tâm một chút, làm em tử tế đi."

Đã như vậy, Úc Đình Chi nào còn tâm tư đi đánh ghen bậy bạ nữa, chỉ đành nghe lời, chú tâm ôm con mèo nhỏ bất an này vào trong ngực, hung hăng chà đạp một phen.

Một tiếng sau, điện thoại bị ném dưới gối mới được cầm lên lần nữa, Mạnh Trì mở danh sách tin nhắn, trả lời một câu [Không được, thời gian rảnh của tôi đều dành cho người yêu của tôi rồi.]

Gửi xong câu này, Mạnh Trì nhìn thoáng qua Úc Đình Chi đang cầm khăn giấy lau lau cơ bụng cho cậu, sau đấy cậu bỗng nhiên đưa tay nắm lấy tay kia của Úc Đình Chi.

Úc Đình Chi dừng động tác lại: "Sao thế em?"

Mạnh Trì cười một tiếng, ngón tay xuyên qua kẽ ngón tay anh siết chặt lại, mười ngón đan xen, sau đó mở máy ảnh chụp một tấm chỉ có tay hai người, đăng lên vòng bạn bè.

[Giới thiệu một chút, tôi có chủ rồi.]

Đăng lên vòng bạn bè như thế, thực sự là ngăn cản được không ít người lạ đến lân la làm quen, nhưng cũng dẫn đến không ít hỏi han từ những người thân quen. Ví dụ như sư nương, hôm sau đã trực tiếp đánh giết đến cửa hàng, lôi kéo Mạnh Trì hưng phấn hỏi thăm đối tượng của cậu, từ họ tên tuổi tác đến chuyện khi nào thì đưa về ra mắt người lớn.

Mạnh Trì lúng túng vô cùng, lại không thể tuỳ tiện come out, chỉ có thể cười ha ha.

Nhưng mà, không đợi Úc Đình Chi có cơ hội đến gặp người lớn nhà Mạnh Trì, Mạnh Trì lại gặp được phụ huynh nhà anh trước.

Lúc Úc Xu vào cửa hàng, Mạnh Trì đã chú ý đến bà, một là bởi dáng vẻ khí chất của bà đều cực kỳ nổi bật, hai là bởi, Mạnh Trì cảm thấy khí chất quý phái trên gương mặt vị này có vài phần quen mắt.

Chẳng qua bởi mặt mày Úc Xu có nhiều hơn vài phần dịu dàng, thiết đi vài phần sắc bén xa cách, nên cậu mới không nghĩ đến có liên hệ với Úc Đình Chi.

Sau khi biểu diễn trà nghệ trên đài xong, Mạnh Trì được gọi đến nhã gian của Úc Xu.

Tuy rằng Úc Xu đã ngoài bốn mươi, nhưng bảo dưỡng thích hợp, nhìn qua cũng chẳng có mấy khác biệt so với người hơn ba mươi cả.

Một chiếc váy đuôi lá sen màu xanh nhạt phác hoạ nên đường cong kiều diễm, mái tóc dài màu đen bám vào gáy, dùng kẹp màu ngọc cố định lại, vài sợi tóc được vén ra sau tai, làm nổi bật đường cong khuôn mặt nhu hoà. Mặt mày tinh xảo sáng ngời, dịu dàng nhìn cậu, giống như giữa nơi làn sóng xanh biết để lộ một tia tuyệt sắc.

Dù Mạnh Trì có khuynh hướng tính dục là nam cũng nhìn ra được vẻ đẹp của bà, Mạnh Trì mỉm cười gật đầu: "Xin chào phu nhân, không biết ngài muốn uống trà gì?"

Úc Xu ngồi dựa vào ghế mây đánh giá cậu một lượt, mở miệng hỏi: "Con là Mạnh Trì sao?"

Mạnh Trì gật đầu: "Vâng."

Ánh mắt Úc Xu dừng lại trên gương mặt cậu, cười nhạt nói: "So với nhìn trên điện thoại, còn đẹp trai hơn một chút."

Mạnh Trì: "..."

Mấy ngày nay người trong cửa hàng đều nói một câu như vậy, cho nên Mạnh Trì cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, chỉ là đối với chút tò mò và đánh giá trong mắt Úc Xu, sinh ra một ít vi diệu.

"Trà gì cũng được, con cứ xem đi, ta tin tưởng phẩm vị của con." Úc Xu lại nói.

Mạnh Trì gật đầu, đề cử trà hoa nhài cho bà, một là vì trà hoa nhài làm đẹp dưỡng da chống lão hoá rất thích hợp cho phụ nữ, hai là bởi cậu cảm thấy khí chất của người phụ nữ này rất phù hợp với hoa nhài – trong trẻo lạnh lẽo lại mang theo chút ngọt ngào.

Mạnh Trì lấy trà hoa nhài và một bộ trà cụ sương nước chuyên dụng, quy củ quỳ gối đối diện Úc Xu, rót trà, rót nước, chia chén; rồi lại rót trà vào trong tách trà, sau đó hai tay bưng trà đưa tách trà màu vàng xanh đến trước mặt Úc Xu.

Không đợi cậu đặt tách trà lên bàn, Úc Xu đã vươn tay ra, nhận lấy tách trà từ trong tay cậu.

Bà hơi nghiêng đầu ngửi một hương trà thơm, khẽ nhấp một ngụm, ngấm dư vị một lát mới nói: "Không tệ."

Mạnh Trì nghe thế hơi cong khoé miệng, tiến hàng pha lần hai.

Phòng trà yên tĩnh, Úc Xu lẳng lặng thưởng thức xong một tách trà hoa nhài, Mạnh Trì cũng pha xong tách thứ hai.

Sau khi tiếp tục pha cho bà chén trà thứ hai xong, Mạnh Trì hơi cúi người, đưa tay làm thủ thế mời, nói "Mời dùng" xong, đang định rời đi thì Úc Xu lại mở miệng giữ cậu lại.

"Thêm wechat đi." Úc Xu buông tách trà xuống, cầm lấy điện thoại để trên bàn, "Để hôm sau mời con một bữa cơm."

Lông mày Mạnh Trì nhảy dựng lên, chợt chỉ vào mã QR dịch vụ khách hàng trên bàn: "Ăn cơm thì không cần, nếu ngài cần trà, có thể thêm wechat tài khoản dịch vụ khách hàng của chúng tôi để tìm hiểu."

Úc Xu trực tiếp xem nhẹ nửa câu sau, nâng mắt lên nhìn Mạnh Trì, dịu dàng nói: "Con kính trà ta cũng uống rồi, thế nào cũng phải mời con đến nhà ăn một bữa cơm chứ."

Hả???

Nghe thế, trong lòng Mạnh Trì có một chút kỳ cục, kính trà rõ ràng là lễ nghi trong trà nghệ, nhưng sao lời này lại nghe ra ý tứ bối phận, lại còn muốn mời cậu đến nhà ăn cơm?

Khoảng thời gian này cậu cũng không phải chưa từng bị phụ nữ lớn tuổi lấy lòng, thậm chí còn có một nữ doanh nhân có lời nói ám chỉ muốn bao nuôi cậu.

Giữa lúc suy nghĩ hỗn loạn, Mạnh Trì bỗng nhiên hơi nghĩ quá xa.

"Tôi chỉ là làm những việc nên làm, những thứ khác thì không cần." Cậu nói.

Lông mày Úc Xu nhíu lại, kinh ngạc trong chớp mắt hoá thành nụ cười, nói: "Ta quên mất chưa tự giới thiệu, ta học Úc, tên..."

"Anh!"

Một giọng thiếu niên thanh thuý cắt ngang lời giới thiệu của bà, Dương Tự Nhạc đã chạy từ sảnh lớn đến, giơ hộp trà cụ trong tay cho Mạnh Trì xem: "Chị dâu bảo em đưa cho anh."

Đấy là bộ trà cụ mà Mạnh Trì mua dạo trước, để ở chỗ Úc Đình Chi quên mang theo.

Mạnh Trì đáp một tiếng, sau đó quay người ý chào Úc Xu một chút rồi đi ra khỏi nhã gian, nhận lấy hộp trà cụ trong tay Dương Tự Nhạc, hỏi: "Anh ấy đâu?"

Dương Tự Nhạc: "Đang đỗ xe."

Mạnh Trì gật đầu, đang chuẩn bị cầm trà cụ quay lại phòng nghỉ ngơi, Úc Xu trong nhã gian đã đi theo.

"Chị dâu? Con có bạn gái à?" Úc Xu hỏi.

Tuy rằng giới tính hơi sai sai, nhưng Mạnh Trì cũng không sửa lại, đáp "Ừ" một tiếng.

Úc Xu nhíu mày, gương mặt xinh đẹp hiện lên một tia sáng vi diệu.

Nhã gian cũng không phải là kín hoàn toàn, lúc này trong cửa hàng yên tĩnh, cho nên lúc Dương Tự Nhạc đến nghe được vài câu đối thoại của Úc Xu và Mạnh Trì.

Mấy ngày nay hắn chứng kiến không ít người tìm cách xin wechat Mạnh Trì, nghe được hai câu này đã hiểu rõ trong lòng.

"Đúng đó, anh trai tôi không còn độc thân nữa đâu." Dương Tự Nhạc nói, "Cho nên không thể thêm wechat lung tung, chị dâu tôi sẽ mất hứng."

Đuôi mày Úc Xu lại nhướng cao hơn, ánh mắt quay qua quay lại giữa Mạnh Trì và Dương Tự Nhạc, cảm xúc trong mắt trở nên kỳ quái.

Một lát sau, đuôi mày bà hạ xuống, trên mặt hiện ra nụ cười đùa giỡn, bà nhìn Mạnh Trì hỏi: "Chính là bởi vì chuyện này, cho nên con bảo ta thêm wechat dịch vụ khách hàng?"

Mạnh Trì cười khan còn chưa nói gì, Úc Xu đã không nhịn được che mặt cười khẽ, cười đến mức chính Dương Tự Nhạc và Mạnh Trì cũng có hơi khó hiểu.

Đúng lúc này, Úc Đình Chi đỗ xe xong đi vào, khi nhìn thấy người đứng bên cạnh Mạnh Trì, trong đôi mắt luôn không để lộ vẻ gì của Úc Đình Chi cũng không nén nổi kinh ngạc.

Có lẽ là sự ăn ý giữa hai mẹ con, Úc Xu cũng nhìn thấy Úc Đình Chi đi đến chỗ họ. Bà nâng cằm về hướng Úc Đình Chi, hỏi: "Bạn gái mà con nói là nó à?"

Mạnh Trì nghe thế nhìn qua, lúc nhìn thấy Úc Đình Chi thì mới sửng sốt.

Trong lòng cậu vừa nghi ngờ, lại đồng thời nhận ra, loại cảm giác quen thuộc trên người Úc Xu này từ đâu mà đến.

Cậu không thể tin nổi quay đầu nhìn Úc Xu mặt mày mỉm cười, khoé miệng không khống chế nổi bắt đầu co rút.

"Bà, ngài là Úc... dì Úc?"

*Mới đầu Mạnh Trì chỉ dùng /ni/ là gọi đối phương thông thường, sau đấy mới thay thành kính ngữ là /nin/

Không cần Úc Xu trả lời, Úc Đình Chi đi đến gần mở miệng: "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"

Mạnh Trì như bị sét đánh, biểu cảm trên mặt trong nháy mắt nhưng đọng, vành tai đỏ bừng lên.

Ý cười trên mặt Úc Xu càng sâu, nhìn sang Mạnh Trì hỏi: "Bây giờ, ta có thể mời con ăn một bữa được chưa?"

"...Có, có thể, đều nghe theo ngài." Mạnh Trì nghĩ đến lời mình vừa nói, hận không thể tìm một cái động chui xuống, vừa lúc em gái lễ tân đang bảo cậu chuẩn bị biểu diễn trà nghệ một chốc, Mạnh Trì vội vàng bỏ chạy, cũng không nói chuyện với Úc Đình Chi.

Dương Tự Nhạc cũng bị một phen kịch tính này doạ cho chết máy tại chỗ, vô cùng thức thời cũng chạy trốn theo.

Úc Đình Chi không rõ nguyên nhân nhìn bóng lưng cứng ngắc của Mạnh Trì, rồi lại nhìn sang Úc Xu có vẻ cực kỳ sung sướng, hỏi: "Mẹ nói gì với em ấy thế?"

"Không nói gì, chỉ uống một tách trà thôi." Úc Xu nói xong, lại cảm thán một câu, "Ta cho là ta đến gặp con dâu, lại không nghĩ mình là đến gặp con rể!"

Úc Đình Chi bình tĩnh hỏi ngược lại: "Không phải mẹ đã sớm biết Mạnh Trì là nam sao?"

"Thì đấy," Úc Xu liếc mắt nhìn Úc Đình Chi một cái, vẻ mặt cổ quái, "Nhưng ta lại không biết con trai ta là người nằm dưới nha."

Úc Đình Chi: "...?"

Lời tác giả: Thầy Úc: Sao tôi lại thành ở dưới rồi?

Lời editor: Thành ra Mạnh Trì toàn là người nằm trên à =))))) Đồ có tiếng mà không có miếng :v

P/S: Vì tối nay nhà tôi đi ăn lễ 2/9, nên tôi đăng luôn từ chiều nè hêh

Hết ngoại truyện 1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play