Chúng ta không phải tình địch sao? – Mộng Lý Trường
Chương 1 – Tình địch
Editor: Jena (wordpress jena và wattpad miknao)
Chủ nhật, trời nhiều nắng và không có mây.
Mạnh Trì vốn dĩ cảm thấy hôm nay là một ngày tốt để xuất hành, nên hẹn hò; nhưng sau khi rời khỏi quán trà nửa tiếng đồng hồ, cậu nhìn hiện trường tông xe gần trong gang tấc, tự nhiên cảm thấy mình đã phán đoán sai rồi.
Hôm nay đúng là nên du lịch, nên hẹn hò, nhưng không nên lái xe đường tắt đến chỗ hẹn hò, nhất là mấy đường tắt đi từ phố Tân Kiến này.
Tuy rằng khu phố này được gọi là phố Tân Kiến (phố mới) nhưng đã là phố cổ từ mười mấy năm trước, vốn chả được tính là rộng rãi, lại bị mấy cửa hàng bên lề đường ăn bớt một phần làm bãi đỗ xe thành ra càng thêm chật hẹp. Cư dân sống ở đây chủ yếu là người trung niên cao tuổi, đi xe điện mới là chân ái, không phương tiện nào có thể cạnh tranh được.
Lúc Mạnh Trì lái xe rẽ vào, vừa đi vừa nhận điện thoại nên không chú ý tới bên trái đường có một chiếc xe điện đột nhiên đi vào làn đường xe cơ giới. Dưới thế công mạnh mẽ của xe điện, Mạnh Trì chỉ có thể né tránh, nên đụng phải một chiếc Mercedes đang đỗ ven đường.
Nhưng mà chị gái kia chỉ quay đầu ra chiều ghét bỏ "chậc chậc" rồi lái xe điện đi xa, để lại một mình Mạnh Trì đối mặt với đuôi xe bị va chạm đến lõm vào phía trước.
Chiếc xe bị va chạm là một chiếc Mercesdes-Benz màu đen, thân xe mượt mà, sáng bóng gọn gàng. Từ phần đuôi bị tông đến biến dạng có thể thấy, mức giá chiếc xe này chắc chắn không hề thấp.
Mạnh Trì đau răng "chậc" một tiếng, mở cửa bước xuống xe.
Không biết nên nói may hay là không may, đầu xe Audi của Mạnh Trì ngoại trừ phần đèn xuất hiện vài vết nứt ra thì nắp capo đằng trước cũng chỉ có một vết lõm cỡ bằng đầu ngón tay. Còn chiếc Mercesdes lại nghiêm trọng hơn nhiều, lõm thành một vết lớn như quả bóng.
"Cũng may không tính là nghiêm trọng." Mạnh Trì như là thấy may mắn, thở dài nói.
Thoáng thấy một bóng người màu đen cao lớn dong dỏng từ từ đến gần, Mạnh Trì đứng thẳng dậy, vừa lúc bốn mắt chạm nhau với người này, nhìn thấy một đôi mắt phượng có con ngươi hơi nhạt màu dưới mắt kính.
Ánh mặt trời đầu xuân không đến mức chói chang, chiếu qua những tán cây xanh biếc hóa thành từng mảng sáng rực rỡ rọi lên người Úc Đình Chi, như mạ cho anh một tầng bộ lọc tên là Mộng Ảo, làm cho ngũ quan tinh xảo như điêu khắc này càng thêm chói mắt.
Con ngươi Mạnh Trì hơi co lại, hô hấp cũng chậm mất nửa nhịp.
Một nửa là bởi cảnh trước mắt này quá đẹp, một nửa là bởi người đang đứng đối diện cậu đây mấy hôm trước cậu vừa gặp qua rồi.
Chỉ có điều khi đó là ở quán bar ánh sáng mờ nhạt, cậu ngồi ở quầy bar uống rượu với bạn tốt vừa thất tình của mình. Còn chưa ai oán cho mối tình đã mất được 10 phút thì bạn tốt đã coi trọng Úc Đình Chi mới xuất hiện ở quán bar. Vì thế "nhan cẩu" lại một lần nữa yêu từ cái nhìn đầu tiên, điên cuồng gào thét "Thiên thái" với cậu.
*Thiên thái/天菜: nghĩa là "món ăn giá trên trời", phiên bản nâng cấp của 菜 (rau/món ăn). Nếu bình thường nói 菜 (món ăn) để nói 1 người khá hợp gu mình thì "thiên thái" chính là cực kỳ hợp gu, nhìn cái yêu luôn, chủ yếu là nhìn mặt =)))))
Đêm đó "Thiên thái" mặc một chiếc áo sơ mi lụa màu mực, cổ áo mở để lộ xương quai xanh khiến cho khí chất trên người càng thêm nội liễm tùy ý. Còn lúc này, anh mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, phối với áo len cao cổ cùng màu, trên sống mũi cao thẳng đeo một cặp kính viền vàng. Ánh nắng ban mai ấm áp mềm mại cũng không làm tan chảy sự lạnh lùng trên khuôn mặt, trái lại càng có vẻ xa cách hơn nhiều.
"Đây là xe của cậu?" Úc Đình Chi lạnh lùng mở miệng, ánh mắt lướt qua chiếc Audi kia dừng trên mặt Mạnh Trì.
Vóc dáng Úc Đình Chi rất cao, hơn nữa anh còn đứng ở bậc thang ven đường, so với Mạnh Trì cao hơn nửa cái đầu. Ánh mắt hơi rũ xuống nhìn cậu bây giờ hơi có một chút cảm giác thịnh khí lăng nhân. (nét mặt giận dữ khiến ai nấy cũng khiếp vía)
Mạnh Trì nghĩ thầm, có lẽ ánh mặt trời hôm nay quá vừa vặn, hoặc có lẽ là góc độ đứng của người kia quá vừa vặn, tóm lại một cảnh này so với ở trong quán bar vội vàng liếc nhìn một cái càng khiến cậu cảm thấy lóa mắt.
Chẳng qua cái lóa mắt này cũng chỉ kéo dài trong chốc lát, còn lại có lẽ xuất phát từ một loại trực giác mình với người này hẳn không hợp nhau, nên cậu càng thêm bất mãn khi nghe câu hỏi có phần ngạo mạn kia.
"À," Mạnh Trì hoàn hồn, lóa mắt vừa rồi trôi đi sạch sẽ, giọng điệu bình tĩnh xin lỗi, "Thật ngại quá, vừa nãy vì tránh một chị gái đi xe điện nên không chú ý, đụng phải anh."
Úc Đình Chi mặt không biểu tình nghe xong, nhìn lướt qua chỗ hai chiếc xe va chạm, "Cậu định xử lý thế nào?"
"Cũng không phải là tai nạn lớn gì, không cần báo cảnh sát. Gọi công ty bảo hiểm đến xử lý là được rồi." Mạnh Trì nói xong liền cúi đầu lấy điện thoại di động trong túi ra.
Úc Đình Chi đứng đối diện dùng đôi mắt đẹp nhưng lạnh kia chăm chú nhìn cậu, thẳng đến khi Mạnh Trì ngẩng đầu lần nữa, tầm mắt 2 người chạm nhau anh mới dời tầm mắt, khẽ gật đầu.
Nếu đã có giải pháp, Mạnh Trì liền gọi cho công ty bảo hiểm, vừa gọi vừa quay lại xe của mình.
Úc Đình Chi thấy cậu lên xe cũng không ngăn cản, không hề sợ hãi cậu cứ như vậy bỏ chạy. Đương nhiên không phải Mạnh Trì muốn chạy trốn, mà là muốn đem xe đang chặn trên đường di chuyển đến chỗ đậu xe.
Cho dù là ngày nghỉ thì 8h sáng, phố Tân Kiến cũng có rất nhiều người ra ngoài mua thức ăn hoặc tản bộ. Úc Đình Chi nghiêng người, bị một bác gái cầm giỏ trúc đụng một cái vào khuỷu tay, lông mày anh bỗng dưng nhíu lại, miệng phát ra tiếng "shh" rất nhẹ.
Mạnh Trì vừa gọi cho người bên công ty bảo hiểm xong, xuống xe vừa vặn nhìn thấy, tắt điện thoại hỏi: "Anh bị thương sao?"
Nghe cậu nói vậy, bác gái kia cũng hoảng sợ, dừng bước cảnh giác nhìn hai người bọn họ, giống như sợ anh chàng đẹp trai này sẽ ăn vạ.
Úc Đình Chi lắc đầu rất nhẹ: "Không có việc gì."
Nháy mắt vừa rồi bị đụng xe, Úc Đình Chi cũng chuẩn bị xuống xe, tay phải mở cửa bị đụng phải cửa xe cứng rắn, ngón tay kẹt trên tay lái cũng bị thương một chút. Cánh tay bị va chạm chỉ là có chút cảm giác tê liệt, đau đớn chủ yếu là trên ngón áp út và ngón út tay phải bị va vào kia.
Mạnh Trì nhìn chằm chằm cánh tay anh: "Nếu bị thương thì đến bệnh viện kiểm tra một chút đi, tiền thuốc men tôi sẽ chịu trách nhiệm."
"Không có việc gì, không cần đến bệnh viện." Úc Đình Chi giơ tay phải lên, cử động một chút hai ngón tay cứng ngắc có hơi phiếm hồng, trên ngón cái rõ ràng có vết đỏ, hơi sưng lên.
Bởi vì anh thay đổi tư thế, ánh mắt Mạnh Trì liền dừng trên bàn tay phải xương khớp rõ ràng của anh, lập tức buột miệng nói: "Không được."
Úc Đình Chi nghiêng mắt nhìn cậu, Mạnh Trì cũng ý thức được giọng điệu vừa rồi của mình không đúng, không nỡ chuyển tầm mắt đến khuôn mặt đạm mạc của Úc Đình Chi, điều chỉnh giọng điệu cho bình tĩnh nói: "Hay là kiểm tra một chút, cả tôi và anh đều yên tâm."
"Đúng đó, vẫn phải đi xem một chút, chứ không sau này có vấn đề gì, hai người lại dây dưa phiền toái." Mới vừa rồi nghe Mạnh Trì nói cậu sẽ phụ trách, bác gái cũng hiểu vết thương trên tay anh chàng đẹp trai này không liên quan gì đến mình, nhưng vẫn xuất phát từ việc theo đuổi cái đẹp nên ở lại xem thêm một lát, sau khi nhìn rõ lại không nhịn được mở miệng.
Lời Mạnh Trì không muốn nói đã bị bác gái đứng xem náo nhiệt này bổ sung đầy đủ.
Tuy rằng bác gái có ý tốt, nhưng lời này thật sự có chút không khách khí, giống như Úc Đình Chi là một người ăn vạ vậy. Chẳng qua Úc Đình Chi không có biểu hiện gì, nhìn thoáng qua Mạnh Trì như có ý tứ gì đó, rồi đáp ứng đến bệnh viện gần đó kiểm tra một chút.
Mạnh Trì gửi định vị cho nhân viên bên công ty bảo hiểm, tiện thể gửi tin nhắn cho đối tượng hẹn hò hôm nay Tống Mân, nói bên mình xảy ra chút chuyện, đợi một lát mới đi đón người được, sau đó liền đến bệnh viện gần đó với Úc Đình Chi.
Lúc đến bệnh viện, người của công ty bảo hiểm đúng lúc cũng đến, cầm chìa khóa xe của hai người đi xử lý tai nạn. Mạnh Trì cũng nhận được tin nhắn của Tống Mân, chỉ có một chữ đơn giản "Được".
Khi bác sĩ cẩn thận quan sát tay phải của Úc Đình Chi, Mạnh Trì cũng đang quan sát tay anh.
Năm ngón tay thon dài, lòng bàn tay không rộng không dày, vô cùng cân xứng. Mạnh Trì dựa vào kinh nghiệm "xem tay" nhiều năm của mình, liếc mắt một cái đã nhận ra tỷ lệ ngón tay và lòng bàn tay của anh gần như hoàn hảo, hình dáng bàn tay cực kỳ đẹp mắt, cùng với làn da trắng nõn như ngọc thạch, chỉ có khớp xương với đầu ngón tay mang theo một chút sắc hồng, gân tay xanh nhạt cùng xương mu bàn tay nhô lên tương phản nhau, rất có mỹ cảm.
Kể cả ngón út và ngón áp út bị sưng cũng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của nó.
Mạnh Trì cứ thế nhìn đến mê muội, đợi đến khi bác sĩ buông tay anh ra, Mạnh Trì mới thu hồi tầm mắt. Nhìn thoáng qua bàn tay tỷ lệ 5 : 5 của mình, trong lòng không tiếng động chậc một tiếng. (tỷ lệ này là tỷ lệ giữa ngón tay và mu bàn tay)
*
Bác sĩ nói cánh tay Úc Đình Chi không có vấn đề gì, về phần ngón tay thì phải chụp CT mới biết được.
Trong quá trình kiểm tra, toàn bộ quá trình hai người hầu như không có trao đổi gì, chỉ có Mạnh Trì thỉnh thoảng sẽ liếc mắt nhìn sang tay Úc Đình Chi.
Lúc chờ lấy kết quả CT, Úc Đình Chi nhận điện thoại, Mạnh Trì liền nhìn chằm chằm tay trái đang cầm điện thoại di động của anh, tưởng tượng cảnh đôi tay này cầm chén pha trà sẽ như thế nào.
Úc Đình Chi không nói mấy câu, chỉ nói mình đang ở bệnh viện nào, lại nói không cần đến, sau đó cúp điện thoại, nghiêng mắt đối diện với ánh mắt ngẩn người của Mạnh Trì.
Mạnh Trì rất tự nhiên thu lại cảm xúc, dời tầm mắt đi. Đúng lúc này, Mạnh Trì nhận được tin nhắn của Tống Mân, đối phương nói hôm nay tạm thời mình có việc, chắc là không đến xưởng gốm sứ được, muốn hẹn thời gian khác với cậu.
Mạnh Trì không thể làm gì khác trề môi, trả lời "Được".
Trong lòng nói hôm nay đúng là không nên ra ngoài, không nên hẹn hò.
Đợi khoảng 10 phút, Mạnh Trì lấy được kết quả kiểm tra của Úc Đình Chi, lúc xem dùng giọng điệu tán thưởng nói thầm một câu: "Xương này tay này, chậc chậc." Sau đó đưa kết quả cho Úc Đình Chi, nâng giọng nói: "Cầm đến cho bác sĩ xem sao."
Úc Đình Chi nhìn cậu hai giây mới đưa tay nhận lấy kết quả, vừa rời khỏi khu chẩn đoán hình ảnh vừa cúi đầu nhìn, hai ba giây sau anh nói: "Không cần cho bác sĩ xem, không có vấn đề gì."
Mạnh Trì liếc nhìn kết quả CT trong tay anh, từ chối cho ý kiến.
Vừa rồi lúc thưởng thức xương bàn tay trên film CT, cậu cũng xem kết quả ở dưới một chút, đúng là không có vấn đề gì, bôi thuốc tiêu sưng hai ngày là ổn.
"Không có việc gì thì tốt rồi." Cậu thuận miệng nói một câu, chắc là bị cho leo cây ảnh hưởng đến cảm xúc, lời này của Mạnh Trì có chút buồn bã.
Úc Đình Chi bỗng nhiên dừng bước, nói với cậu: "Cậu không cần lo lắng cho tay tôi như vậy, tôi sẽ không vì thế mà quấn lấy cậu đâu."
Mạnh Trì sửng sốt, đón nhận ánh mắt xa cách lạnh lùng của anh, nhếch miệng cười một tiếng, "Cũng không phải vì cái này, tôi chỉ cảm thấy tay anh rất đẹp."
Bị thương ảnh hưởng đến vẻ đẹp, thật đáng tiếc.
Lần này đổi thành Úc Đình Chi ngẩn người, ánh mắt nhìn cậu bỗng nhiên có chút trầm xuống.
Mạnh Trì ý thức được câu này của mình có chút ái muội, lại đùa giỡn bổ sung một câu: "Tôi hẳn không phải là người đầu tiên nói như vậy đi."
Úc Đình Chi lại chỉ lẳng lặng nhìn cậu, ánh mắt mang theo một ít đánh giá khiến người ta thấy không được tự nhiên, cứ như không phải cậu nói "Tay anh rất đẹp" mà là "Tay anh rất dễ sờ" ấy.
Mạnh Trì bỗng nhiên nghĩ, lời này của mình tuy rằng có hơi vượt khuôn phép, nhưng là cậu thật lòng thật ý khen ngợi, chắc không đến mức khiến đối phương dùng loại ánh mắt "Có phải cậu có ý đồ khác hay không" để nhìn mình từ trên xuống dưới thế này chứ.
Vì thế sau một phen tự kiểm điểm, Mạnh Trì đem nguyên nhân đổ lỗi cho đóa hoa cao lãnh trước mặt này, tính cách cũng cao ngạo y như khuôn mặt, khinh thường lời khen của mình.
"Nếu tôi nói, cậu là người đầu tiên thì sao." Úc Đình Chi thu hồi tầm mắt, giọng điệu bình thản nói.
Ồ, thì ra chỉ có cậu to gan lớn mật dám nói trước mặt.
Trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt Mạnh Trì vẫn còn ba phần tươi cười, không tiếp tục đề tài này nữa. Cậu quay lại quầy y tá mượn một cây bút và một mảnh giấy, rất nhanh đã viết ra một dãy số.
"Nếu đã không có việc gì vậy tôi đi trước. Vấn đề xe công ty bảo hiểm sẽ xử lý, chi phí kiểm tra khi nào anh tính toán xong thì liên hệ với tôi, tôi sẽ bồi thường."
Nói xong cậu đưa số điện thoại rối tít mù kia cho Úc Đình Chi, lại nói: "Đúng rồi, tôi là Mạnh Trì, Mạnh trong Mạnh Tử, Trì trong đến trễ."
*trì trong tiếng Trung còn có nghĩa là đến trễ/đến muộn
Cậu không hỏi tên Úc Đình Chi, giống như là không tò mò một chút nào, xoay người trả lại giấy bút cho ý tá, cười nói "Cảm ơn" rồi rời khỏi đây.
Úc Đình Chi đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng cậu đi xa, thẳng đến khi không nhìn thấy nữa mới thu hồi ánh mắt, sau đó gấp gọn tờ giấy kia lại rồi xé thành nhiều mảnh, vứt vào thùng rác bên cạnh.
Đi ra khỏi khu chẩn đoán hình ảnh, Mạnh Trì bị một bà cụ giữ lại hỏi làm thế nào để dùng thẻ khám bệnh lấy kết quả, cậu tiện tay giúp đỡ, cắm thẻ khám bệnh vào máy mới phát hiện là không có giấy, nên quay lại quầy y tá lấy giấy.
Đợi cậu bận rộn xong, đi đến cổng bệnh viện thì gặp được Tống Mân vừa cho cậu leo cây.
Tống Mân mặc một chiếc áo bông cổ tròn màu xanh lá cây chạy vội đến, tóc bị gió thổi bay để lộ hai mắt vì gió lạnh mà đỏ bừng, vẻ mặt lo lắng nhìn Úc Đình Chi.
"Đình Chi ca ca, anh không sao chứ?"
Mạnh Trì cách không xa không gần, đúng lúc nghe được tiếng gọi thân thiết này của Tống Mân, trong lòng như bị trúng một mũi tên, nhất thời hiểu được vì sao mình lại không thích vị "thiên thái" này — (trừ tay)
Món ăn treo trên bầu trời này là tình địch của mình!
Hết chương 1.
Lời editor: Một chiếc hố mới xinh xinh hỏ ni vô đối, nên dù thi đến đít mình vẫn đào hehe :v