Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thỏ Con Thích Ăn Dưa
Hóa ra thật sự có phố Nam Hòe.
Lâm Bạch Du nhớ lại trong mơ, gia đình người chú quỷ hút máu cũng sống ở đây, họ đưa cô về nuôi nấng và sống được sáu năm.
Trong mơ đứng ở một bên xem tựa như cưỡi ngựa xem hoa, thứ cô nhớ chỉ có vài chi tiết nhỏ.
Lâm Bạch Du đảo ra nơi đầu phố Nam Hòe, bà lão đang rửa rau, mẹ chồng con dâu cãi lộn, mẹ con đánh nhau...
Tất cả đều giống như những người trong giấc mơ.
Có vẻ ở thực tại, cô là người duy nhất thoát ly khỏi phố Nam Hòe.
Ngay cả cửa hàng tạp hóa đầu ngõ cũng có.
Lúc này, tiệm tạp hóa ngoài Lâm Bạch Du và Vương Quế Phương từng xuất hiện trong mơ, còn có một người đàn ông đeo dây chuyền vàng như sợi dây xích.
"cái này mà cũng lên TV được á? "
Ánh mắt của Lâm Bạch Du rơi vào khuôn mặt của Vương Quế Phương, rồi đến cái dĩa có họa tiết hoa văn tinh xảo trên tay người đàn ông.
Gần đây, trương trình thẩm định đồ cổ trở nên phổ biến, nhiều người tìm được vật gia truyền đều ôm mộng chúng sẽ trở thành đồ cổ giá trị hàng chục triệu.
Cũng có vài người lợi dụng điều này, trong mơ gia đình Vương Quế Phương có một cái dĩa từ thời Dân Quốc, nhưng bà bị người khác lừa mất.
Sau này những người sống trong phố Nam Hòe đều nhìn thấy cái dĩa nhà họ Vương lên truyền hình, nhưng thời điểm đó nó đã là đồ của người ta rồi.
"đương nhiên được chuyên gia thẩm định qua nó là đồ cổ, thím sẽ mau chóng phát tài." người đàn ông thề thốt: "Chỉ cần thiếm đồng ý. "
"thật vậy à"
"Chú có chứng chỉ hành nghề không? " Lâm Bạch Du bước vào tiệm tạp hóa: " Dì Vương, dì phải chắc chắn ông ấy là nhân viên của chương trình."
Vương Quế Phương thoạt nhìn thấy cô gái nhỏ xinh xắn lạ mắt, không nghĩ tới việc tại sao cô lại quen biết mình: "Đúng đó, đúng đó, chứng chỉ hành nghề đâu! "
Người đàn ông không vui nhìn Lâm Bạch Du, cầm dây chuyền vàng lên: "tôi thế này mà đến đây lừa các người à? Nhìn thấy cái gì chưa! Có điểm nào là lừa gạt người khác đâu?! "
Lâm Bạch Du nâng cầm lên: "Vậy thì cho tụi cháu xem chứng chỉ hành nghề đi."
"còn nữa, chú ơi, cháu thấy dây xích trên cổ chú bị phai màu rồi. "
Vương Quế Phương mở to mắt, bà nhìn thấy một lõm màu đen trên sợi dây chuyền: "là giả! "
Vương Quế Phương dựt cái dĩa lại, thịt trên mặt vì động tác của bà mà run lên, bên kia làm gì có cửa so sánh với sức mạnh ấy.
"Chương trình cái quái gì, không tham gia, không tham gia! "
"mày mới gạc người khác! " Người đàn ông vội vàng buông ra, vừa thấy chuyện tốt bị một con nhóc còn đi học như Lâm Bạch Du phá, gã ta liền vung tay lên: "lo chuyện bao đồng! "
"Dì Vương."
Người đàn ông cảm giác sau lưng có một luồng gió lạnh thổi qua, bàn tay đang chuẩn bị đánh xuống dừng lại giữa không trung.
Lâm Bạch Du quay đầu lại.
Thiếu niên đứng ở cửa gương mặt sắc sảo, quần áo trắng tinh, anh liếc nhìn người đàn ông đeo dây chuyền vàng đang đứng trong tiệm tạp hóa.
Ánh hoàng hôn chiếu trên gương mặt anh, rõ ràng là màu ấm áp, nhưng Lâm Bạch Du có thể nhìn ra, trong mắt anh chứa đựng vẻ hờ hững lạnh lùng, có cảm giác xa cách lạnh lẽo.
Vương Quế Phương: "Con muốn mua gì?"
"băng cá nhân. "
Lâm Bạch Du cảm thấy giọng nói đó rất quen thuộc, như thể cô đã nghe thấy ở đâu đó.
"lại mua băng cá nhân, cứ cách hai ba ngày trên đầu con bị thương, bộ không còn cách nào giải quyết à?"
"Lần này bị ở đâu?"
“ Cánh tay. "
"Lấy đi, hôm nay sổ ghi nợ của dì không có ở đây."
Lâm Bạch Du thấy thiếu niên để một tệ trên bàn.
Vương Quế Phương nhét tiền vào, rồi thay lời nói lại : "vậy ngày mai con giúp dì trông tiệm nửa ngày là được."
Khi rời khỏi tiệm tạp hóa, thiếu niên và Lâm Bạch Du đối diện nhau.
Anh liếc nhìn cô, ánh mắt dán chặt vào giữa lông mày cô vài giây.
Thiếu nữ trong sáng xinh đẹp như vậy không hợp đứng ở đây.
Lâm Bạch Du lùi lại một bước theo bản năng, nhìn thấy anh dán băng cá nhân xong rời đi, bóng dáng dần biến mất trong con hẻm bẩn thỉu.
Không biết từ lúc nào tên lừa đảo vừa rồi còn muốn động thủ đã chuồn đi.
"Dì Vương, dì tốt bụng quá." Cô quay đầu lại.
Trong mơ tiệm tạp hóa này là nơi cô thường xuyên đến.
Chẳng qua hôm nay là lần đầu nhìn thấy dì ấy trong thực tế, cô cảm thấy không xa lạ gì cả, cứ như đã biết Vương Quế Phương từ lâu.
"Nói vớ vẫn, cho dù con khen, dì cũng không nhận công lao! " Vương Quế Phương từ chối lời khen này, bà đột nhiên nhớ lại: "Sao con biết dì họ Vương? "
Lâm Bạch Du không thể nói thật, là con gặp dì trong mơ được.
Cô viện một cái cớ: "con tới đây tìm họ hàng cũ, lúc trước có nghe họ kể về dì, mà không biết họ còn sống ở đây không. "
Vương Quế Phương không nghi ngờ gì: "Dì biết hết những người ở đây, con nói tên thử xem."
"Dì có biết Lâm Hữu Chí không ạ? "
"Chưa từng nghe qua."
Lâm Bạch Du đổi câu hỏi: "chú ấy không ở số nhà 54 hả dì? "
Vương Quế Phương lắc đầu: "Số nhà 54 không phải họ Lâm mà là họ Tùy. "
Họ này khiến Lâm Bạch Du nghĩ tới một người khác.
Một người đàn ông bị kết án phạm nhiều tội ác, nhưng lại ra tay giúp đỡ cô, anh được ví như một vai ác, tồi tệ, vậy hiện thực có lẽ cuộc sống anh ấy sẽ rất ổn.
Vương Quế Phương nhìn chiếc váy trên người Lâm Bạch Du không hề rẻ, bà cũng không ngờ từ bao giờ nhà họ Tùy có một bà con giàu có thế này.
"Con là họ hàng của gia đình đó phải không? Dì khuyên con không nên đến đó."
Bà hạ giọng xuống: "Trong cái nhà đó, không kẻ nào là người tốt."
Không hiểu tại sao Vương Quế Phương rất thích thiếu nữ lần đầu gặp này, ở phố Nam Hòe không cô gái nào tốt lành hết.
"Con thấy thằng nhóc lúc nãy mua băng cá nhân chưa? Nó là một ví dụ đó, thường xuyên bị ngược đãi" Vương Quế Phương khinh thường nói: "Tùy Khâm sống không dễ dàng gì."
Nghe đến cái tên ấy Lâm Bạch Du sửng sốt
Đây là cái tên trùng với vai ác trong mơ của cô.
Quá mức trùng hợp.
-------
"Cầu cho em đời đời bình an, dù thế giới này có đảo lộn."
------
Mình đăng lên để đặc gạch trước với phần tác giả cũng đang viết chưa hoàn.
Nên khi nào Edit hoàn luôn thì app sẽ đăng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT