Tác giả: Khương Chi Ngư
Editor: Thỏ Con Thích Ăn Dưa
Ngày Quốc Khánh năm 2013, thời tiết cực kỳ tốt, trên khắp phố lớn ngõ nhỏ đều treo đầy những lá cờ đỏ và khẩu hiệu Quốc Khánh.
Chạng vạng chiều lúc tan tầm, một vụ tai nạn xe bất ngờ xảy ra, nhiều người bị thương và hôm mê đang được đưa đến bệnh viện.
Lâm Bạch Du cũng nằm trong số đó.
Nhưng cô rất may mắn chỉ thoáng qua xây xát ngoài da một chút, trên cổ tay bị rạch một vết nhỏ chẳng hiểu sao cô lại ngất xỉu.
Rất nhanh mười phút sau, Lâm Bạch Du đã tỉnh lại, cô nhìn chằm chằm cách tay một hồi, vết thương dần thu nhỏ sau đó biến mất.
Vài Y tá bận rộn qua lại, cuối cùng cũng đến lượt Lâm Bạch Du, nhìn thấy nốt ruồi son giữa cặp chân mày của thiếu nữ, nữ Y tá sững sờ một lúc.
"đưa tay em ra."
Nhìn cổ tay bóng loáng, không một vết xước, Y tá nói: "Vết thương đâu rồi? "
Lâm Bạch Du nói một cách khẳng định: "chắc chị nhớ nhầm rồi, em không bị thương. "
Nữ Y tá nửa tin nửa ngờ, nhưng mắt thấy thì là thật: "Không lẻ lần tai nạn xe này, nhiều người bị thương quá, nên chị nhớ nhầm em... "
Sau Khi Y tá rời đi, Lâm Bạch Du thở phào nhẹ nhõm.
Đây không phải là lần đầu tiên cô gặp phải tình huống như vậy.
Từ nhỏ đến lớn Lâm Bạch Du căn bản chưa từng bị thương, nói chính xác là cho dù bị thương, miệng vết thương cũng nhanh chóng biến mất.
Không chỉ vết thương, khi bị cảm lạnh nữa.
Những việc kỳ lạ này là bí mật của Lâm gia, không người ngoài nào biết tới, Lâm Bạch Du luôn nghĩ mình là người rất may mắn.
Có lẽ cô là nữ chính sản văn, con cưng của trời.
*Sảng văn: nữ chính làm mọi việc đều thuận lợi.
Nhưng vừa nảy, suy nghĩ ấy của Lâm Bạch Du đã thay đổi.
Bởi vì trên đường đến bệnh viện cô đã có một giấc mơ.
Trong mơ, cô không sống một cuộc đời bình dị thuận buồm xuôi gió, những thước phim vụt qua trong đầu, giống như một vở kịch bi đát, mà cô chính là nữ chính.
Chẳng những Lâm Bạch Du không còn là tiểu thư da trắng, giàu có, xinh xắn nữa, mà cô phải sống trong một căn hộ nhỏ đổ nát.
Trông thảm vô cùng!
Người ta thường nói giấc mơ và thực tế đối lập, điều này là sự thật.
Ví dụ, trong thực tế, cha mẹ Lâm Bạch Du vẫn còn sống.
Nhưng trong mơ, khi cô đang học cấp hai, ba mẹ đã mất trong một lần hăng hái là việc tốt.
Bởi vì cô còn chưa thành niên, gia đình người chú ít liên lạc từ đâu đến, lo tang lễ cho ba mẹ, sau đó họ nhận nuôi Lâm Bạch Du, hưởng trọn số tiền bồi thường.
Lúc đầu, Lâm Bạch Du tưởng rằng họ là người tốt.
Không lâu sau, bọn họ đã về đúng với bản chất thật của mình.
Bởi vì ba mẹ dũng cảm làm việc tốt, nên truyền thông địa phương đã đến phỏng vấn Lâm Bạch Du, thiếu nữ vừa ngoan ngoãn, xinh xắn, học giỏi, hầu hết khán giả có lòng tốt xem đều quyên góp tiền tự phát.
Gia đình chú coi việc quyên góp như chuyện hiển nhiên phải xảy ra.
Vì ratings cao được nhiều người chú ý đến, nên một số phương tiện truyền thông tới phỏng vấn, người chú có vẻ như đã nhìn thấy được cơ hội làm giàu.
"Tinh Tinh, tiền đền bù của ba mẹ con không có nhiều, tương lai con còn phải sinh sống và học tập, nên ai hỏi bất gì thì vừa trả lời vừa khóc, họ sẽ quyên góp tiền cho con."
Bạch Du là tên gọi khác của ngôi sao, thế nên biệt danh của Lâm Bạch Du là Tinh Tinh.
*mình định edit ra kêu ngôi sao luôn, nhưng đến khi xem lại cách đọc tên thì nó là Xingxing, nên để Tinh Tinh hợp lý hơn.
Trong suốt cấp ba cô luôn nghe những câu nói này.
Gia đình người chú được hưởng quả ngọt, từ lúc đầu liên tục nhận phỏng vấn cho tới khi độ hot giảm, họ bắt đầu tích cực tìm đến những chương trình truyền hình rồi ép Lâm Bạch Du tham gia.
Những chương trình này không phải loại lành mạnh, cô trở thành công cụ kiếm tiền của họ.
Khóc không được thì dùng thuốc nhỏ mắt, còn không thì nhéo cô.
Tất nhiên chỉ một phần nhỏ trong khoảng quyên góp đến được tay Lâm Bạch Du.
Lâm Bạch Du chạm vào đôi mắt xinh đẹp của mình, cô thích nhất là đôi mắt này, nhưng trong mơ, bởi vì khóc quá nhiều nên nhìn không rõ.
Trong mơ, cô phải chịu đựng sự nhẫn nhục, ôm ý hi vọng rời khỏi gia đình người chú.
Kết quả là, giấy báo nhập học sau kỳ tuyển sinh đại học bay mất, vị trí của cô bị thay thế bởi anh họ, gia đình người chú đuổi Lâm Bạch Du ra khỏi nhà vì cô đã tròn mười tám.
Đôi mắt Lâm Bạch Du không thấy rõ, chỉ nhìn được mờ mờ dáng người.
Cô chẳng những không thể sống một cuộc đời bình dị, mà phải nói là kinh khủng.
Có lẽ quá nhiều việc tồi tệ xảy ra, nên cuối cùng chuyện tốt đã đến.
Ví dụ như Lâm Bạch Du không hoàn toàn bị mù, nhưng về cơ bản không thể nhìn rõ, cô được người ta nhặt về nuôi, nhưng Lâm Bạch Du không nhìn rõ được người đàn ông đó như thế nào, cô chỉ nghe người khác gọi anh là Tùy tiên sinh.
Một khoảng thời gian sau, cô thật sự mù, may mắn là được làm phẫu thuật.
Nhưng điều tốt đẹp lại không kéo dài lâu.
Lâm Bạch Du được cảnh sát giải cứu sau khi đã phẫu thuật xong, cô đang trong quá trình hồi phục, vì gia đình chú đã báo rằng cô bị cầm tù.
Người đã cứu cô bị kết án nhiều tội danh khác nhau, anh trở thành một vai ác.
Bởi vì là ai ác, những gì anh làm đều là sai.
Tóm lại là cực kỳ thê thảm.
Lâm Bạch Du không thể nhớ rõ lại giấc mơ đó, đây là giấc mơ khủng khiếp nhất trong mười bảy năm qua của cô.
Trở thành người nghèo! Bị mù!
Điều đầu tiên cô làm khi tỉnh lại là mở túi, Lâm Bạch Du thở phào khi nhìn thấy mấy trăm tệ bên cạnh thẻ học sinh.
May mắn thay tiền vẫn còn.
----
Sau khi xem qua thước phim bi thảm trong mơ, Lâm Bạch Du nghi ngờ về một số nội dung giống sự thật.
Ví dụ như cô vừa lục soát khắp nơi để tìm phố Nam Hòe.
Kể từ khi chuyển đến thành phố Nam Phong Lâm Bạch Du chưa hề biết đến sự tồn tại của con phố này.
Lâm Bạch Du nghĩ ngợi gì đó, rồi lên chuyến xe buýt số 39.
Cô đã kiểm tra hết tuyến đường, điểm dừng chân cuối cùng của xe buýt số 39 là phố Nam Hòe.
Gần tới nơi, hành khách trên xe đều là những bà lão, họ kéo nhau xuống mua đồ ăn. Lúc đi ngang qua không ngại ngùng gì mà nhìn chằm chằm Lâm Bạch Du.
Họ đi trên tuyến đường này cả chục năm nay, cơ bản đều biết mặt từng người, nhưng chưa ai từng thấy thiếu nữ xinh xắn như vậy.
Trắng đến chói mắt, đặc biệt là nốt ruồi nhỏ giữa cặp lông mày, nhìn hệt như tiên đồng trong bức tranh trưng ngày tết, là Ngọc Nữ dưới trướng Quan Âm.
"Đã đến đường Nam Hòe, xin quý khách vui lòng xuống từ cửa sau."
Lâm Bạch Du trúc được áp lực, cô nhanh chóng xuống xe.
Trước mắt cô xuất hiện một con hẻm đổ nát, đầu ngõ có một cây Hòe lớn, đây là một con hẻm lâu năm, nó giống như một khu ổ chuột.
Cửa sổ và cửa chính của vài ngôi nhà gần lối vào hẻm đều mở toang, quần áo phơi đầy trên ban công, từ xa đã thấy rõ đồ lót đầy màu sắc.
Trong giấc mơ của mình, cô sống ở đây.
Hiện tại, Lâm Bạch Du đang mặc một chiếc váy công chúa màu trắng tinh cùng với đôi giày da nhỏ, đứng trên phiến đá xanh đóng rêu đầy bẩn thỉu, nhìn thực tại và giấc mơ đan xen nhau, khiến cô cảm thấy kinh ngạc.
Hóa ra thật sự có phố Nam Hòe.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT