Sau bữa tối, Tô Oanh Thời gần như đã khôi phục lại sự ngượng ngùng của buổi chiều, đang đứng ở lối vào nhà ăn đợi các sinh viên từ Đại đội nữ sinh lần lượt đi ra, xếp hàng để đi đến quảng trường lớn, nơi biểu diễn buổi tối nay. Thỉnh thoảng, các bạn học nam trong khoa sau khi ăn xong đi ra cà lơ phất phơ gặm một quả táo lớn, vây cạnh bên cô nói vài câu, sau đó lại bị cô đuổi đến Đại Đội 7 để tập hợp.
Trong khoảng mười lăm phút, tất cả các cô gái từ Đại đội Mười đã đến, nhanh chóng đứng thành đội hình dưới tiếng còi của huấn luyện viên mặt đen.
“Đi đều-bước!”
Những thanh niên tay thẳng, eo thẳng tắp bước đi đều thực sự là một phong cảnh tuyệt đẹp. Cũng không biết có thể kiên trì được bao lâu khi quay lại trường học.
Cô cũng là người từng trải, đối với cuộc sống lười biếng trong vườn trường của hầu hết sinh viên hiểu rất rõ, khóe miệng cong lên cườ cười, cô đi theo phía sau đội ngũ, đi về phía quảng trường chính.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, đãi ngộ xem biểu diễn tự nhiên không tốt lắm, chỉ có thể ngồi trên một cái băng ghế nhỏ, không thể khom lưng, không thể nói chuyện ồn ào, tự nhiên càng không có đồ ăn vặt, thậm chí không được phép chơi với điện thoại di động của mình. Nhưng ngay cả như vậy, đối với những sinh viên đã bị tra tấn trong hai tuần này thì đây cũng chính là được nghỉ. Một đám hưng phấn ngồi vào chỗ của mình, ngẩng đầu nhìn về phía sân khấu.
Tô Oanh Thời cũng liếc mắt nhìn, trên sân khấu chỉ có mấy người lính tạp vụ đang đi lại sắp xếp chỗ ngồi cùng trà, nước các vị lãnh đạo vẫn chưa tới.
"Này, Oanh Thời, em có nghe nói không? Có vẻ như còn có những lãnh đạo lớn ở trên ... chúng ta nên gọi họ như thế nào đây? Thủ trưởng?"
Bên cạnh là những cô gái đến từ khoa tiếng Trung, khoa tiếng Trung của Đại học A, có hơn 100 sinh viên năm nhất, được chia thành ba Đại Đội, cụ thể là Đại đội 8 dành cho nam sinh, Đại đội mười một và mười hai là nữ sinh. Người đang nói chuyện với cô làTrần Tĩnh, cố vấn phụ trách Đại đội mười một. Cô ấy cũng tốt nghiệp thạc sĩ khoa tiếng Trung của trường đại học A. Sau khi tốt nghiệp, cô ấy ở lại khoa và được bổ nhiệm làm giảng viên. Cô ấy hơn Tô Oanh Thời hai tuổi, ở trong hội Nhiếp ảnh gia, quan hệ cũng không tệ.
“ Thủ trưởng bên trên? Đặc biệt đến xem biểu diễn huấn luyện quân sự của học sinh chúng ta?" Tô Oanh Thời không nhịn được cười, "phốc" cười.
Sau khi hai người đã sắp xếp xong cho học sinh đi tới gốc cây cuối đội đứng dưới đó, trò chuyện riêng.
"Này, đương nhiên không có gì đặc biệt! Em có biết căn cứ Hoài Dương trước đó là gì không? Là quân khu huấn luyện tân binh!"
Trần Tĩnh thần bí nói: "Chị nghe nói các trường cao đẳng và đại học ở thành phố A đều thiếu một căn cứ huấn luyện quân sự. Lãnh đạo Bộ Giáo dục báo cáo Cục Quân giới, ban đầu họ thấy địa điểm cũ của Quân khu ba đã di dời, ai biết rằng Quân khu ba lại nhất quyết không bỏ mảnh đất kia. Cũng đúng thành phố A bây giờ là tấc đất, tấc vàng, ai mà chảng có chút tâm tư? Cuối cùng không ngờ Tư lệnh Quân khu thứ nhất lại từ bỏ trại huấn luyện đang sử dụng, đồng ý để sinh viên của một số trường cao đẳng và đại học thay phiên nhau sử dụng trong mùa khai giảng hàng năm. Bây giờ huấn luyện viên của chúng ta đều là người bên Quân khu thứ nhất.!”
“Chị sao lại biết rõ ràng như vậy?” Tô Oanh Thời kinh ngạc mở to đôi mắt.
“Chậc chậc chậc.”Trần Tĩnh cúi người lại gần, ghé vào tai cô nói một câu bằng giọng bí ẩn:“Anh rể của chị có một người anh họ xa, hình như đang làm việc trong Bộ Giáo dục, thông tin nội bộ, hãy giữ bí mật, cô Tô, cô phải nhớ giữ bí mật. "
" ... "
Tô Oanh Thời cúi đầu khó khăn gật đầu, đổi lại là Trần Tĩnh hài lòng vỗ vỗ vai cô, quyết định chia sẻ một vài" bí mật "với cô.
“Hơn nữa chị còn nghe nói a……” Nửa kín nửa hở.
“Chị nghe thấy gì?”Tô Oanh Thời ngẩng đầu hỏi với vẻ mặt vô cùng ngoan ngoãn.
Trần Tĩnh cười hai tiếng và nói tiếp: "Chị nghe nói hôm nay vừa đúng dịp kỷ niệm ba năm lễ thành lập căn cứ. Để tỏ lòng biết ơn, lãnh đạo trường chúng ta đã đặc biệt mời các thủ trưởng Quân khu 1 đến xem các học viên." "
“Chị đã nói tại sao thời gian này những người hướng dẫn lại tàn nhẫn như vậy ! Hóa ra là có mối quan hệ như vậy!”
“Đúng không? Đáng thương cho bọn nhỏ cái gì cũng không biết, nói trước thì sợ chúng sẽ luống cuống, nhưng không nói lại bị hành tới mệt chết rồi.” Trần Cảnh bĩu môi thông cảm, sau đó thản nhiên nói: "Nhưng xem ra trong số các thủ trưởng tới hôm nay, hồi đó không có người đưa ra quyết định cuối cùng. Còn có người khác đến thay anh ta. Người này có vẻ được căn cứ yêu thích hơn.... "
" Điều này làm sao chị biết được? " Tô Oanh Thời hoàn toàn bị sốc.
"Này, đừng kích động. Đây thực sự không phải là thông tin nội bộ, mà là từ người hướng dẫn đang đỏ mặt của chúng ta."
Trần Tĩnh chỉ vào người đang đứng dưới gốc cây phía trước của Đại đội mười một. “Em xem hắn như vậy, từ ngày hôm qua bắt đầu cả người đều không thế nào tốt, hiện tại nhìn có phải giống xem buổi biểu diễn khi idol muốn lên sân khấu?”
Tô Oanh hời cười thầm, xoa xoa trán.
Không hiểu sao, cô chợt nghĩ đến người đàn ông đang đứng đối diện mình khi nhìn thấy hướng dẫn viên mặt đen lúc chiều ... và khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ không kìm chế được.
Nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại, sắc mặt đen nhánh của người hướng dẫn lóe lên, giống như là cao hứng muốn gặp thần tượng?
“Này, nhìn tiểu hắc bên đây kìa.”
Trần Tĩnh đúng lúc chọc vào cô.
“Hả?”Tô Y Thần nhìn sang và thấy người hướng dẫn mặt đen từ trên mặt đất đang ngồi chồm hổm nhảy dựng lên, lao về phía một nơi nào đó như một cơn gió. Khoảng cách tương đối xa, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy điều gì đó ... anh?
“Tiểu hồng bên kia, cũng không khá hơn là bao.”
Người hướng dẫn bên cạnh đại đội Mười Một cũng chạy lại, làm cho cả học sinh đều sững sờ.
“Chậc chậc.”
Trần Tĩnh khoanh tay, bình tĩnh lắc đầu.
“Bọn họ nhìn thấy ai?”Tô Oanh Thời có chút tò mò, cô không khỏi tiến lên hai bước, đột nhiên bị mấy cô gái trước mặt giật mình đứng dậy gào thét!
Không hiểu sao các cô gái ở hàng ghế sau lại coi thường nội quy huấn luyện quân sự, đột nhiên đứng dậy chen chúc về phía trước, còn lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, một lúc, ánh đèn chớp "flash" trong đêm. Nó không mỹ lệ.
Điều đáng ngạc nhiên hơn nữa là không chỉ đại đội của họ, mà các cô gái đến từ đại đội chín bên trái và đại đội mười một bên phải đều đang sôi sục! Cầm chiếc điện thoại di động màn hình sáng, cảnh này dường như Trần Tĩnh và Tô Oanh Thời truyền một lời thành sấm, nó đã trở thành cảnh hòa nhạc của tình yêu và hormone.
“Ồ… có chuyện gì vậy?”Tô Oanh Thời bị cái ghế đẩu phía sau đụng một cái, chiều cao 1,68 mét của cô rõ ràng không đủ để nhìn trước mặt mấy cô gái cao lớn ở hàng ghế sau, lại bị chặn lại.
Đã có người chỉ huy trên bục vội vàng đứng dậy, cầm micro và hét về phía bên này: "đại đội chín!đại đội mười! đại đội mười một ! - Huấn luyện viên ở đâu? Giữ vững kỷ luật!
Mới vừa rồi còn vẻ mặt mê muội các giáo quan chân phải dẫm chân trái thượng dùng sức dẫm, phát ra “Thông” tiếng vang, đồng thời hét lên: “Đến!”
Sau đó xoay người lại, bày ra một bộ hung thần ác sát mặt, hướng về phía học sinh của mình ra mệnh lệnh“Tất cả đều ngồi xuống cho tôi! Lại để tôi thấy ai dùng di động, tịch thu! Nghe thấy không hả?!”
Chờ bọn học sinh không tình nguyện mà ngồi xuống sau, Tô Oanh Thời mới có thể từ đội sau tiến về phía trước, vẻ mặt mê mang hỏi mặt đen huấn luyện viên: “Vừa mới làm sao vậy? Có ai tới?”
Người hướng dẫn vừa bị cấp trên điểm mặt chỉ trích rõ ràng là tâm trạng không tốt, không hề có một chút vui mừng, nhìn cô với ánh mắt vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Cô Tô, tôi chịu trách nhiệm kỷ luật ở phía trước đội, còn cô ở phía sau trông, lãnh đạo sắp đếm, xin hãy trở về chỗ của cô.”
Tô Oanh Thời: “.. . " Không biết vừa rồi ai là người vô kỷ luật đầu tiên ...
Cô cố ý giận dỗi mà ưỡn ngực đứng ở phía trước đội một hồi, ôm ngực lên, nhưng không thể sánh được ánh mắt phẫn hận của người hướng dẫn mặt đen, đành phải quay lại cuối đội. - Ai biết hành động nhỏ này của cô đã lọt vào mắt xanh của người đàn ông bị ép lùi vào góc tường.
"Fuck, Anh Xuyên bộ trang phục anh mặc hôm nay làm người ta sợ chết khiếp, tư lệnh đã giải thích cụ thể như thế này sao?"
Một người lính mặc quân phục khác với huấn luyện viên, rõ ràng là từ bên ngoài đến, trên mặt lộ ra vẻ ma quái, hắn vẫn đang nắm chặt cánh tay cường tráng của người đàn ông, không dám buông ra.
Hoắc Xuyên dễ dàng bỏ tay cậu ta ra, vỗ những nếp gấp vốn không tồn tại trên cánh tay anh, mở mắt ra hỏi:“Cái gì, có vấn đề gì sao?” Thanh âm trầm thấp thuần hậu giống như rượu ngon lâu năm, nói chuyện không nhanh không chậm, mang theo tiết tấu độc đáo.
“Không chỉ có vấn đề, mà vấn đề còn lớn hơn nữa!”Người này nghiêm túc nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới, và bổ sung thêm“Ngay khi Anh Xuyên lên sân khấu, chỉ kém một buổi trình diễn catwalk nữa thôi! ”
Khóe miệng người đàn ông khẽ cong lên, một lát sau liền vươn tay tát vào đầu anh ta một cái không thương tiếc, nhưng giọng nói đầy tự tin và lý trí.
"Lão gia hỏa yêu cầu tôi lần này đem tất cả mọi chuyện đến đây, bình tĩnh trước mặt học sinh, đừng làm mất mặt của ông ấy, cuối cùng có thể thu hút thêm một ít học sinh từ đợt quân sự này đến quân khu đầu tiên của ta. Tôi vốn không định làm như vậy, nhưng bây giờ nghĩ lại ông ấy quả thật rất anh minh. "
“Ân? Xuyên ca lời này…… Giống như lời nói có ẩn ý?
Quách Nham là chính ủy đi theo, từ nhỏ đã cùng với Hoắc Xuyên cùng nhau lớn lên. Lúc nhìn thấy anh mặc bộ quân phục đại tá vô cùng nghiêm cỉnh, đi ủng quân đội màu đen, thậm chí mái tóc cũng được chải chuốt đặc biệt. Cậu ấy vuốt cằm trầm ngâm, "Anh Xuyên nói đi, đây là tình huống gì? "
" Tình huống đặc biệt. "
" ... Hả? "
Bởi vì quen thuộc, cậu tinh tường cảm giác được có cái gì khác thường, ánh mắt lại quét qua Hoắc Xuyên đột nhiên há to miệng, kinh hãi nhìn," Không phải chứ Xuyên ca? Chẳng lẽ anh phải lòng một nữ sinh nào đó sao? Em nói cho anh biết như vậy là phạm tội! Gây rối kỷ luật tổ chức! Em còn chưa quyết định có nên giấu giếm cho anh và không báo cáo lên đâu! "
Đổi lấy chính là một cú đánh sau lưng.
"... Không? Không phải là tốt rồi."
Quách Nhan thở phào nhẹ nhõm, cũng không thèm xoa xoa sau đầu hắn, lại bị một ý niệm chợt lóe lên trong đầu làm cho giật mình, không rõ hỏi: "Vậy thì anh Xuyên, anh không thích giáo viên từ Đại học A nào chứ? Sẽ không đi,”
“Ừ”
“Hô…… làm em sợ muốn chết.” Quách Nham hoàn toàn thả lỏng lại.
"Lần này cậu đoán đúng rồi."
"Phốc--" Người đàn ông tội nghiệp suýt nữa sặc nước miếng chết, cúi xuống ho khan một tiếng, cau mày ngẩng đầu lên: "Thật sao? Anh nhìn thấy ở đâu? Đại đội chín? Đại đội mười hay đại đội mười một? ”
Hoắc Xuyên có chút không kiên nhẫn mà nhướng mày về một bên, thay lời nói.
Quách Nham bình tĩnh lại “Nhìn dáng vẻ đứng cùng với bọn hắc tử ở đó thì chắc là cô giáo Tô.”
Hoắc Xuyên nhướng mày cao hơn:“Sao cậu biết cô ấy họ Tô?”
Quách Nhamtrợn mắt: “Chính là tự đi ra ngoài hỏi, bây giờ người lính nào trong toàn bộ căn cứ không biết nữ giáo viên trắng trẻo, xinh đẹp, khí chất nhất, có giọng nói như giải nhiệt của trường đại học A - họ Tô? ”
Hoắc Xuyên sửng sốt.
Quách Nham lại xua tay:“Hiện tại nóng quá, dù có muốn nói chuyện mà không biết người ta họ gì cũng thật ngượng ngùng.”
Hoắc Xuyên sắc mặt tối sầm lại, và sau một lúc, anh ta phun ra bốn từ, "Đào tạo-đào-tạo-quá-ít ! "
Mắt thấy người nào đó muốn sinh khí, Quách Nham chạy nhanh an ủi nói: “Không có việc gì, anh tuy rằng lên sân khấu tương đối trễ, nhưng hai tuần này không ai dám đi quá xa, một đám đều khách khách khí khí, anh còn có cơ hội, có cơ hội.”
"Nhưng cơ hội tối nay, bị cậu làm loạn rồi." . ”
Hoắc Chuẩn nhớ tới, kéo bóp da bên hông có chút bất mãn, vài động tác đơn giản liền bộc lộ ra khí chất nghiêm nghị.
Quách Nham kinh ngạc há to mồm: "Đội trưởng Hoắc của tôi ơi ... Anh không nên trở lại sao? Trời ạ, nếu em không kéo anh trở về, anh định đến đại đội mười tỏ tình với cô giáo nhà người ta sao? Anh không nhìn thấy nhóm nữ sinh la hét chói tai khi nhìn thấy anh như nào sao, chỉ huy còn đang tức giận trên sân khấu kìa! "
" Vậy người làm phiền không chỉ có cậu, mà còn có cả học sinh và chỉ huy "
". .. "
" Đội trưởng Hoắc, em phải nhắc nhở anh rằng đó là học sinh thầm mến anh, người chỉ huy trên sân khấu chính là anh họ thứ hai của anh. "
Hoắc Xuyên liếc cậu một cái:" Vậy vẫn là tính len etrên đầu cậu. Được rồi. "
" ... "
Qúach Nham cảm thấy cả người rất đau, nhưng cậu đã quá quen với việc bị đả kích như vậy từ khi còn là một đứa trẻ. Là anh em 28 năm cậu cảm thấy phải có trách nhiệm đóng vai trò là người lãnh đạo và cố vấn, cũng có thể giải quyết vấn đề lớn nhất trong quân khu đầu tiên của họ - đại thiếu gia nhà tư lệnh đại công tử, người đàn ông độc thân hoàng kim.
“Vậy đó, anh Xuyên em cho anh ý này.”
Quách Nham tạm thời gạt nỗi buồn sang một bên, ôm lấy vai Hoắc Xuyên thì thầm“Chuyện theo đuổi cô gái thì phải làm dần dần, phải có tuần tự không thể vừa gặp mặt đã tỏ tỉnh được. Dù có đẹp trai đến mấy cũng bị coi là biến thái. "
Hoắc Xuyên nhíu mày:" Tôi không định tỏ tình ngay khi vừa đi lên, tôi chỉ định giới thiệu bản thân thôi.
“Còn tự giới thiệu? Đây cũng không phải diễn thuyết cho lễ nhậm chức, anh không thể n cố tình như vậy!…… Vậy cũng thôi đi, dù có muốn giới thiệu kĩ thì hiện tại bên ngoài trường hợp này cũng không thích hợp.”
" Khi nào thì thích hợp? "
" Ngày mai, khi họ lên xe buýt và chuẩn bị ra về. Lúc đó mọi người đang nhốn nháo không ai quan tâm thì tìm cơ hội khác để có vài lời với cô giáo Tô đó ”.
Vì vậy, sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Xuyên mặc quân phục chỉnh tề, xỏ chân vào đôi ủng quân đội màu đen, bước đến chỗ xe buýt của Khoa Nhân học giữa tiếng hò hét của đám học sinh.
Quách Nham đang đi theo phía sau Chính ủy phía xa, chỉ muốn móc hai mắt mình ra, quỳ xuống đất khóc lóc kêu trời: "Tư lệnh! Dì Lâm! Con thật sự cố gắng hết sức-"
Chính là anh Chuẩn không biết cố gắng với mong đợi của anh ta, không dựa vào tổ chức thật sự không thể lấy được vợ.