Hoắc Lặc ở nhà người khác rất có kỷ luật, không giống như cảnh hứng thú bừng bừng trên đường đến đây. Ngoan ngoãn ngồi trên sô pha, trên tay cầm một hộp bánh quy mẹ Tô cho.
“Ăn ít một chút, chờ lát nữa có thể ăn cơm.” Ôn Kha cười nói, lòng bà dịu lại khi nhìn thấy một đứa trẻ ngoan ngoãn như vậy.
“Cảm ơn dì Ôn.”
Cậu bé cầm một miếng có vị sô cô la chạy tới bỏ vào miệng anh trai, nhưng đột nhiên dừng lại, thận trọng hỏi: “Anh ơi, anh ăn cái này được không?”
Cậu vẫn nhớ anh trai mình trong những ngày nằm viện phục hồi chức năng, cảm thấy anh mình đau quá nên muốn chia sẻ món ăn vặt yêu thích với anh, nhưng bác sĩ lại nói: không có món nào anh trai có thể ăn được.
Khi đó, Hoắc Xuyên mỗi ngày chỉ có những bữa ăn dinh dưỡng đơn điệu, tập luyện phục hồi chức năng khó khăn, buổi tối anh sẽ bí mật tập luyện thêm. Để Hoắc Lặc không phải phải khóc mỗi khi nhìn thấy, cuối cùng anh cũng thôi để Lâm Dĩnh Hoan mang cậu đến bệnh viện.
Nhìn cái bánh quy nhỏ đặt trên mũi, Hoắc Xuyên không trả lời, chỉ há miệng, cắn cả tay cậu nhóc vào miệng. Đứa trẻ đảo mắt một lúc, cong môi mỉm cười.
“Ngon đúng không?”
Cậu bé lẩm bẩm, cúi đầu gắp một miếng bỏ vào miệng:“Em nhìn là biết rất ngon.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play