hogwarts_a_history_by_spoon333-d4uutz1

—o0o—

Hai đứa nhìn nhau chốc lát, tò mò mở thư ra, phong cách cổ điển của nó khiến Apollo và Artemis thấy khá được, nhưng ai gửi vậy? Nếu có thể gửi đến nhà thì có nghĩa bức thư này an toàn. Trước khi đi người ba nào đó lo lắng nên đã thiết trí các thần chú bảo hộ, những bức thư ác ý đều không thể đưa vào. Bọn trẻ tin tưởng ba nên không kiểm tra lại lần nữa.

Bọn trẻ chụm đầu vào đọc, thấy trên đó viết bằng tiếng Anh, đầu thư dùng mực xanh đậm viết hoa: “HOGWARTS SCHOOL OF WITCHDRAFT AND WIZARDRY.”

“Hogwarts? Al, em có nghe tới chưa?” Apollo nhìn bức thư trước mắt, tuy không ghét nhưng ba chưa từng nói tới chỗ này.

“Hình như em đã nghe tên này khi ba nằm mơ, lát nữa chúng ta đi tìm sách, nếu là trường pháp thuật thì có thể tìm được. Chúng ta xem nó viết gì đã.” Artemis nói.

Apollo đồng ý với em gái. Vì thế hai đứa chụm lại đọc tiếp:

Hiệu trưởng: Severus Snape.

Kính gửi cậu Prince,

Chúng tôi lấy làm hân hạnh thông báo cho cậu biết rằng: cậu đã trúng tuyển vào Học viện Pháp thuật Hogwarts. Thư có đính kèm danh sách về toàn bộ sách và trang thiết bị cần thiết.

Khoá học bắt đầu vào ngày 1 tháng 9. Chúng tôi đợi cú của cậu chậm nhất là ngày 31 tháng 8.

Kính thư,

Phó hiệu trưởng.

Minerva McGonagall.

HỌC VIỆN PHÁP THUẬT VÀ MA THUẬT HOGWARTS

Đồng phục

Học sinh năm thứ nhất cần:

  1. Ba bộ áo chùng thực tập (màu đen).
  2. Một nón đỉnh nhọn đội ban ngày (màu đen).
  3. Một bộ găng tay bảo hộ (bằng da rồng hay tương tự).
  4. Một áo trùm mùa đông (màu đen, thắt lưng bạc).

Lưu ý là đồng phục của tất cả học sinh đều mang phù hiệu và tên.

Sách giáo khoa

Tất cả các học sinh đều phải có các sách liệt kê sau đây:

– Sách thần chú căn bản (sơ cấp) của Miranda Goshawk.

– Lịch sử pháp thuật của Bathilda Bagshot.

– Lý thuyết Pháp thuật của Adalbert Waffling.

– Hướng dẫn biến hình dành cho người nhập môn của Emeric Switch.

– Một ngàn thảo dược và nấm mốc có phép thuật của Phyllida Spore.

– Nước thuốc và độc dược của Arsenius Jigger.

– Sinh vật huyền bí của Kaliner Bonich.

– Thuật phòng ngự của Alcatel Blanix.

– Bản đồ các chòm sao của Asaprhett.

Trang thiết bị khác

– 1 cây đũa phép.

– 1 cái vạc (bằng thiếc, cỡ số 2).

– 1 bộ ống nghiệm thuỷ tinh.

– 1 kính viễn vọng.

– 1 bộ cân bằng đồng.

Học sinh có thể mang theo một con cú hoặc một con mèo hoặc một con cóc.

Lưu ý phụ huynh là học sinh năm thứ nhất không được phép có cán chổi riêng.

Nói đến “Bản đồ các chòm sao”, trong số tác phẩm của Jerromy thì nó không nổi tiếng, nhưng trên góc độ nhập môn cho phù thuỷ ở thiên văn học thì lại là một tác phẩm xuất sắc. Quyển sách này được viết khi bọn trẻ bốn tuổi, Jerromy dẫn họ đi ra ngoài, lúc xem sao trời viết ra ít câu chuyện nhỏ và cảm tưởng phân biệt các chòm sao, Simbo cực kỳ khen ngợi rồi xuất bản, cho tới nay đã bảy năm rồi. Đương nhiên so sánh với “Lời nguyền xa xưa”, “Thảo luận về cổ thuật Maya” cùng “Nghiên cứu và thảo luận về độc dược cổ truyền” khiến người ta phải mở to con mắt thì “Bản đồ các chòm sao” dễ bị người ta quên lãng hơn.

“Nhưng nếu chỉ coi đó là sách giáo khoa thì trường này dạy phạm vi rộng hơn.” Apollo phân tích, “Chương trình học cũng được thiết kế đa dạng.”

“Ừm, ‘Sách thần chú căn bản’ em đã xem qua mục lục, ngài Goshawk chính là một bậc thầy về bùa chú quyền uy nhất 300 năm qua. So sánh với ‘Hướng dẫn về bùa chú’ của Lance Judith thì nó có tính thực dụng hơn, còn ‘Sách thần chú sơ cấp’ của ngài Delacour thì kém hơn nhiều.” Artemis như mọt sách, bình thường cô thích đọc mục lục đầu tiên, nó cung cấp được rất nhiều tin tức, “Nhưng anh trai à, rốt cuộc Hogwarts là một ngôi trường như thế nào thì chúng ta còn phải xem xét đã.”

“Ừ, chúng ta nên xem từ điển, hoặc tới tiệm sách tên là Six mà lần trước em đến ấy.” Apollo nhắc em gái.

“Ưm, anh không nói em quên mất đó!” Artemis đột nhiên vui vẻ kêu lên.

“Sao vậy?” Apollo thấy một quyển sách rất dày như hoả tiễn lao từ trên tầng xuống, “Tập hợp những luận văn từ các tạp chí của những bậc thầy độc dược”.

“Mấy ngày trước em bắt đầu lấy nó ra đọc giải trí, hôm qua em thấy một luận văn.” Artemis ném một thần chú vào sách rồi dừng ở một trang, “Xem, chỗ này này.” Cô bé chỉ vào giữa trang.

“Luận văn Thuốc Bả Sói.” Trang đó viết tiêu đề bắt mắt.

“Sao vậy?” Apollo hơi nghi hoặc.

“Nhìn chỗ này —!” Artemis chỉ vào tên tác giả dưới tiêu đề, “Severus Snape.”

“A, hiệu trưởng Hogwarts là một bậc thầy độc dược?” Apollo kinh ngạc, rồi đọc luận văn, “Ưm, thật sự là một năng lực đáng khen ngợi.”

“Đúng vậy.” Artemis híp đôi mắt xanh, “Vậy anh à, thời gian chúng ta không còn nhiều, cùng đi tìm ngôi trường tốt nhất đi.”

“Nhưng ba nói chúng ta nên đến Durmstrang…” Apollo hơi do dự.

“Anh, ba luôn nói chúng ta đáng được nhận thứ tốt nhất mà? Hơn nữa ba chắc chắn mong chúng ta được nhận một nền giáo dục tốt nhất.” Artemis là một cô bé theo đuổi sự hoàn hảo, cô bé không muốn bỏ qua lựa chọn tốt hơn.

Apollo nghĩ nghĩ, rồi gật đầu, cậu cũng biết mình nên tìm hiểu một chút về nơi sắp tới. Cậu tin lựa chọn của ba là thích hợp nhất, nhưng họ phải được giáo dục tốt nhất mới không khiến ba mất công sức. Nếu chỉ có Durmstrang và Beauxabtons thì họ sẽ nghe theo ba tới Durmstrang. Nhưng hiện tại trước mắt họ có ba ngôi trường, vậy ngôi trường nào sẽ cung cấp chất lượng giáo dục tốt nhất đây? Ngôi trường nào mà giáo sư sẽ dạy họ nhiều thứ thực dụng hơn? Ngôi trường nào càng giỏi giang hơn khi tốt nghiệp? Họ cần một đáp án.

Theo kinh nghiệm của bản thân, họ biết phải đi tìm đáp án, mà trợ lực tương đối khách quan đó chính là sách vở!

Nước Anh, Hogwarts.

“Cốc cốc cốc!” Cửa văn phòng tầng tám vang lên tiếng gõ cửa.

“Mời vào, Severus.” Giáo sư McGonagall nói vọng ra.

Severus đẩy cửa đi vào văn phòng, thấy giáo sư McGonagall đi từ bàn làm việc. Hai người chào hỏi đơn giản rồi ngồi ở bộ bàn ghế salon chuyên tiếp khách.

“Hầm thế nào? Thầy có muốn lên dùng văn phòng này không?” Giáo sư McGonagall hỏi.

“Phòng làm việc của tôi vẫn nguyên vẹn, hơn nữa gia tinh có quét tước định kỳ nên tôi chưa muốn tới phơi nắng.” Severus nói.

“Được rồi Severus, thầy muốn nói với tôi chuyện gì?” Giáo sư McGonagall bảo gia tinh pha tách hồng trà.

“Minerva, vậy thứ tôi nói thẳng. Tôi hy vọng bà có thể dạy năm nhất, tôi không cho rằng Bleibniz Keller là một giáo dư dạy nhập môn tốt.” Severus hiếm khi đi thẳng vào vấn đề.

“Severus…” Giáo sư McGonagall sửng sốt, nhưng cầm tách trà lên uống một ngụm, “Tôi biết rồi, vậy tôi sẽ giao chương trình học năm tư ra. Chuyện về C.S.B thì tôi tin thầy đã nghe rồi.”

“Ừm.” Severus không phủ nhận, “Tôi rất ngạc nhiên, Minerva, bà không phải Albus.”

“Xin lỗi, Severus. Tôi không xử lý tốt Gryffindor.” Giáo sư McGonagall hơi hổ thẹn, C.S.B là do bà dễ dãi mới thành lập nên. Nhưng có cách nào khác? Khi đó Severus ở Azkaban, bà vừa phải để ý chuyện trong trường vừa quản lý Gryffindor, vội vàng bên trường lại quên chú ý tới bên Gryffindor…

“Bà đừng xin lỗi tôi.” Severus nói, “Ba người sáng lập C.S.B, một đi du lịch, một vào Bộ Pháp thuật, một ở lại Hogwarts. Minerva, ít nhất Albus không ngu đến mức giữ Chúa tể Hắc ám ở lại Hogwarts dạy học.”

“Theo như lời Albus, giữ một người ở lại quan sát…” Giáo sư McGonagall nói.

“A, tôi nên khen chỉ số thông minh của Gryffindor thế nào đây?” Severus châm chọc, “Hơn nữa, hiện tại Albus chỉ là một bức ảnh!”

Giáo sư McGonagall cười khổ, nhìn thoáng qua khung ảnh trống của Dumbledore – thảo nào giữa trưa Albus nghe Severus sắp tới thì lập tức biến mất.

Hai người lại uống trà, rồi giáo sư McGonagall như nhớ ra điều gì, búng tay một cái, một quyển sách từ trên bàn bay tới. Giáo sư nói với Severus: “Severus, đây là tài liệu trù bị cho Hội giao dịch Ambrosia, họ bảo tôi đưa cho thầy.”

“Gì vậy?” Severus hỏi.

“Tư liệu về người mạo hiểm ở nghiệp đoàn mạo hiểm, mỗi bậc thầy độc dược đều có một quyển.” Giáo sư McGonagall giải thích.

“Ưm.” Severus biết đây là sách tuyên truyền, mà đưa cho bậc thầy độc dược thì tư liệu sẽ chi tiết hơn bản bình thường, vì đây là tiêu chuẩn đầu tiên mà các bậc thầy độc dược phán đoán năng lực của người mạo hiểm. Nhưng, y cũng không muốn xem, dù sao y không thể bỏ Galleons đi mua dược liệu quý hiếm từ người mạo hiểm được, kể cả khi y cực kỳ muốn dược liệu này đi nữa.

Đức, Munich.

“Anh, nghe này.” Artemis chỉ vào một quyển sách dày, bọc bìa vàng nói, “Lịch sử Hogwarts dài nhất trong ba ngôi trường pháp thuật châu Âu. Nó có khuôn viên đẹp, lâu đài thần bí, luôn mang theo cảm giác gia đình. Nó có bốn nhà – Gryffindor, Ravenclaw, Slytherin và Hufflepuff. Học trò được phân loại thành bốn nhà, Gryffindor tự hào vì dũng cảm, Slytherin lại coi hoàn mỹ là lẽ phải, Ravenclaw làm bạn với trí tuệ, còn Hufflepuff luôn lấy trung thành làm mục tiêu. Những người tốt nghiệp từ bốn nhà đều có thành công riêng.”

“Ừm, em nghe này, Al.” Apollo nói, “… Quyển sách này xuất bản từ 300 năm trước, tính ra thì 500 năm trước người sáng lập Beauxbatons tốt nghiệp từ Durmstrang, 800 năm trước người sáng lập Durmstrang tốt nghiệp từ Hogwarts…”

Hai đứa lật đủ các loại sách, tất cả sách cổ mà anh Asaprhett tìm về, những bản xuất bản gần đây cũng phải hơn 200 năm. Trong lúc tìm kiếm tất cả các bộ liên quan tới Beauxbatons, Durmstrang, Hogwarts thì, họ đưa ra một quyết định kinh người!

Từ bỏ Beauxbatons và Durmstrang, lựa chọn Hogwarts.

Ba từng nói: họ là cục cưng của ba và cha, mọi thứ của họ nên là tốt nhất, đừng hà khắc với bản thân.

Mà trong Beauxbatons, Durmstrang và Hogwarts dù về mặt lịch sử, quản lý trường học, đội ngũ giáo sư bao năm qua hay thành tựu tốt nghiệp thì Hogwarts là tốt nhất. Ít nhất 200 năm trước là vậy, còn 200 năm sau, họ có lý do để tin mọi thứ càng tốt hơn, chứ không phải kém đi, đúng không?

Nhìn thư là biết, chương trình học của Hogwarts hiển nhiên đa dạng hơn. Để học trò vào trường là có thể học nhiều phương diện về pháp thuật, sau đó lựa chọn con đường sau này – rất tốt.

Artemis là con mọt sách nhỏ, cô bé nghĩ Hogwarts có lịch sử hơn 1000 năm, là nghĩ tới thư viện hơn 1000 năm sẽ có nhiều sách tốt hơn một thư viện 800 năm. Đồng thời, cô bé cũng theo đuổi chủ nghĩa hoàn mỹ, đã có lựa chọn tốt hơn, hoàn hảo hơn, vì sao lại lựa chọn cái kém hơn chứ?

Mà Apollo thì lẳng lặng ngồi ở bàn giao hai tay, đôi mắt xanh biếc chìm vào suy nghĩ.

Cho tới bây giờ ba chưa từng đề cập tới Hogwarts, nhưng lại từng nhắc tới trong mơ, như vậy không phải ba không biết Hogwarts, rốt cuộc là vì lý do gì khiến ba lựa chọn Durmstrang cho mình và em gái? Thi thoảng ba sẽ nhắc tới “chiến tranh”, thậm chí cả cha là “gián điệp hai mang” cung cấp tình báo cho phe chính nghĩa trong “chiến tranh”, vậy rốt cuộc là lý do gì khiến ba xa xứ hơn mười năm chưa từng trở về Anh? Ba luôn hối hận năm đó mình chỉ biết một Expelliarmus, không làm được nhiều hơn, nhưng năm đó ba cũng chỉ mới 16 17 tuổi, ba còn muốn làm gì hơn nữa sao? Nửa tháng trước, khi ba kể về cha, những gì nhấn mạnh không phải cha là “gián điệp hai mang” sao? Vì sao ba lại biết mà kể lại? Dù ba có là bạn đời của cha đi chăng nữa, nhưng nếu không phải có một vị trí nhất định trong chiến tranh thì chắc chắn cha sẽ không tiết lộ với ba đúng không? Vậy một cậu bé 16 17 tuổi chỉ biết Expelliarmus có thể sắm vai gì trong một trận chiến đây?

Ba chưa bao giờ nói về quá khứ của mình, nhưng cũng không có nghĩa cậu và em gái không tò mò. Họ không dám hỏi ba, tốt nhất là nên tự đi tìm đáp án. Hiển nhiên Hogwarts chính là nơi bắt đầu.

– Hết chương 17 –