Chỉ một lát sau khi nằm cùng anh, cô ngửi được mùi men rượu bốc lên. Anh nhìn cô, phần đuôi mắt hơi hồng hồng, quyến rũ đến mê người

Cô không say nhưng cô lại muốn là người mất kiểm soát. Lúc trước, cô biết rằng anh có tướng thê nô, anh còn sẵn sàng bảo vệ Cố Giai Giai dù không có tình cảm. Đối với cô, anh giống như một tượng đài không thể lật đổ. Chỉ có điều, cô không ngờ, cái tượng đại không thể lật đổ đấy lại có điểm yếu là cô. Càng không thể ngờ anh khi uống say lại hóa thành cái hình tượng trẻ con như thế này

“Tình Tình ơi”

“Nói!”

“Tình Tình ơi ~”

“Có gì anh nói đi để tôi còn về” Cô không kiên nhẫn nói

“Tình Tình ơi ~”

Thiên Tình: “…”

Chưa bao giờ cô muốn chối bỏ cái tên của mình như thế này. Nhưng cuối cùng cũng bị cái giọng điệu kia mê hoặc rồi nói: “Dạ”

Anh áp nhẹ đầu vào phần ngực cô, càng gọi tên cô thì anh trông càng vui hơn, khóe mắt cũng híp lại theo điệu cười: “Anh yêu em”

Cô ngừng lại khoảng năm phút. Chỉ là năm phút nhưng lại khiến cho anh cảm giác đó là khoảng thời gian vô tận. Anh hồi hộp chờ điều cô nói sắp tới

Liệu cô có chấp nhận tình cảm của anh không? Hay đó chỉ là một lời từ chối phũ phàng?

Cô gạt gạt phần tóc vướng trên mặt anh, nhẹ nhàng đáp lại: “Tôi biết, người hoàn hảo như tôi ai cũng thích. Tôi cũng yêu chính bản thân mình”

Anh nhìn cô, thầm thở phào một cái rồi cười khúc khích: “Không chỉ lưu manh, em còn tự luyến nữa ~”

Hừ, lão nương không thèm chấp kẻ say rượu!

Anh xin lỗi, nói xin lỗi cô rất nhiều lần: “Anh xin lỗi, thực xin lỗi em”

Anh đè giọng xuống, âm điệu rất mềm mỏng. Anh đè giọng đến mức thấp nhất, bộ dạng này của anh dễ dàng làm cho cô rất đau lòng

Gì đây? Tỏ tình với cô trong tình trạng say rượu cùng sốt cao, giờ còn xin lỗi cô!?

Thiên Tình vươn tay ôm chặt anh, thuận miệng hỏi: “Anh từng làm gì sai sao?”

Lý Cẩn Phong khóc lóc nhìn cô: “Lúc trước là anh không tốt, không nghĩ tới cảm xúc của em, chỉ biết bảo vệ Giai Giai. Vừa nãy anh cũng không thể bảo vệ em trước Đại Bằng. Là anh sai! Thành thật xin lỗi”

Thiên Tình thở dài, xoa xoa đầu anh rồi tỏ vẻ trẻ nhỏ dễ dạy: “Những lần trước anh còn là bạn trai của cô ta, không bảo vệ cô ta thì bảo vệ ai”

Cơ mà anh vẫn tiếp tục xin lỗi, còn khóc to hơn ban nãy nữa: “Chuyện của Đại Bằng nữa…”

Cô gật đầu, “ừm” một cái với anh: “Chuyện đấy không trách anh được. Nghĩ ra anh đâu phải tổng tài bá đạo. Giải quyết như vậy xem như là tròn trách nhiệm với tư cách là chủ tiệc rồi!”

Anh nhào lên cắn nhẹ vào môi cô, nhanh tới nỗi cô không thể chạy thoát được

Mẹ nó! Đây là tốc độ của một tên sốt 38,5 sao?

Nếu như vậy cô cũng muốn sốt

Hơn nữa, cô từ khi nào lại bị tên này chiếm tiện nghi rồi!?

“Anh không phải là tổng tài bá đạo, nhưng tuyệt đối không phải kẻ vô dụng!!” Anh tức giận nhìn chằm chằm vào cô, ra vẻ bảo bảo giận rồi, mau dỗ đi


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play