“VỪNG ƠI MỞ RA!!!” Lý Cẩn Phong làm động tác giống hệt siêu nhân gao trước cửa nhà mình, hét lớn
Thiên Tình: “Anh… đờ mờ… mắt của tôi”
Cô đau đớn nhắm chặt hai mắt lại, thầm nghĩ đến cái viễn cảnh bộ dạng của Lý Cẩn Phong bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ rất rất kịch tính
“BAN ĐÊM RỒI AI CÒN HÉT LỚN VẬY!” Từ trong nhà bên cạnh, phát ra tiếng phàn nàn rất to của người phụ nữ trung niên
“A~ hóa ra là hàng xóm mới sao?” Người phụ nữ trung niên ngay khi nhìn thấy Lý Cẩn Phong liền hạ giọng xuống
“Cháu chào bác, bác biết cậu ấy sao?”Cô cúi đầu chào người phụ nữ kia, mang lại cho bà cảm giác dễ chịu hơn phần nào
“Ờ, cậu ta không thường xuyên về nhà, nếu có về cũng rất muộn, nên người xung quanh đây có thể nhìn thấy cậu ta cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi. Hôm nay được nhìn mặt cậu ta, coi như là một may mắn bất ngờ” Người phụ nữ trung niên còn tiến lại gần Thiên Tình, nhỏ nhẹ nói vào tai cô: “Hàng xóm còn tưởng cậu ta là trai bao ~”
Thiên Tình: “…”
Coi như cô điếc rồi đi!
Đúng là ngày càng có nhiều điều thú vị mà. Đường đường là Lý Cẩn Phong vạn cô gái theo đuổi mà lại bị xem là trai bao
“Vậy thôi, đưa cậu ta vào nhà đi, hình như có chút sốt nhẹ rồi!”
“Vâng ạ”
…..
Mãi sau khi Lý Cẩn Phong yên vị trên giường, cô mới có thể thở phào một lúc
“Cái gì mà vừng ơi mở ra chứ!? Anh là con nít ba tuổi sao?”
Nhưng dù có mắng như thế nào, cô vẫn không hề nghe được bất cứ câu nói nào từ anh. Mãi một lúc sau mới có tiếng nói yếu ớt vang lên: “Nóng… nóng”
“Nóng kệ anh chứ. Thuốc tôi để ở đầu giường, anh lo mà uống đi”
Anh nắm chặt tay cô, lắc đầu không ngừng: “Đừng” Nói rồi hơi cau mày, giọng điệu ngày càng mềm mỏng hơn: “Tình Tình, ở lại đây đi”
Giè! Ở LẠI ĐÂY?
Cái tên này, đang dụ dỗ cô phạm tội sao?
Mà dáng vẻ này của anh lại làm cho cô liên tưởng đến chú chó nhỏ đang làm nũng
“Lý Cẩn Phong, anh đây là đang dụ tôi phạm tội sao? Tôi không muốn bị “tiểu bảo bối” của anh đưa vào tù đâu!”
“Phì!” Anh bật cười thành tiếng, mệt mỏi nói từng từ: “Em gái… em gái”
Bao biện tốt! Lời giải thích này… tạm chấp nhận!
Thiên Tình đặt nhẹ trán mình lên trán anh: “Trán anh nóng lắm”. Nói rồi tìm nhiệt kế đo cho anh, một lúc sau sắc mặt của cô trở nên nghiêm trọng hơn: “38,5 độ”
Vừa nãy còn tưởng chỉ hơi sốt nhẹ thôi, mà giờ đã nghiêm trọng như vậy rồi. Vậy được, bổn cô nương quyết định giúp anh một lần
Lý Cẩn Phong vẫn còn đang nắm chặt tay cô, lòng bàn tay toát ra lớp mồ hôi mỏng. Trong một khoảnh khắc, anh nhoài người lên, nói khẽ vào tai cô: “Anh không yêu Giai Giai” rồi gằn giọng nói vài lời trước khi hôn mê: “Tình Tình, em hiểu chứ?”
Cái tên này, nói ra như vậy thì sau này phải làm sao, để cô biết được tình cảm của anh, cô sợ sẽ động lòng mất!
Hơn nữa, ham muốn chiếm hữu của cô vô cùng cao, người đàn ông có mọi thứ như Lý Cẩn Phong chắc chắn sẽ có rất nhiều người theo đuổi, cô cũng không thể mãi giữ anh lại được
Chần chừ một lúc, cô mới rút điện thoại ra: “Bác sĩ Trương, nếu như có người bị ốm nặng thì phải làm sao?”
Đầu dây bên kia suy nghĩ một lát mới trả lời: “Bệnh viện bây giờ không mở, cô cởi quần áo bệnh nhân ra, rồi dùng khăn làm ướt bằng nước ấm lau khắp người. Như vậy sẽ hạ sốt. Tôi cũng hay làm như vậy với cháu mình. Còn nữa, mai nhớ làm đúng giờ”
Excuse me, lau người!?
Tức là phải chạm vào người anh ta?