Mọi người đang có mặt tại phòng VIP của hộp đêm Mystery.
Vũ Minh Ngọc lưng thẳng tắp, gương mặt xinh đẹp nhưng thoáng lạnh lùng, đôi môi đỏ từ tốn cất tiếng:
“Sáng mai sẽ xuất phát sớm, hy vọng sau lần hợp tác này chúng ta sẽ trở nên thân thiết hơn.”
Lâm Gia Bảo ngồi đối diện, miệng nhếch lên thích thú nhìn Minh Ngọc
“Đương nhiên! Tôi cũng rất muốn được cải thiện mối quan hệ với em.”
“Đó là việc của anh. Tôi đang nói với Hàn tổng.”
“Oh, vậy chắc tôi sẽ đến đây thường xuyên hơn để tìm em rồi.”
Vũ Minh Ngọc vẫn bình thản trước lời trêu chọc của Gia Bảo. Còn về phần Gia Bảo anh cảm thấy nói chuyện với Minh Ngọc là cái gì đó rất thú vị dù cô luôn trả lời lạnh nhạt.
Hàn Chấn Phong nhấp một ngụm rượu, anh nói:
“Nếu có sự giúp đỡ của Kim Long quả thật là điều vinh hạnh cho chúng tôi.”
Vũ Minh Ngọc khẽ cong miệng nhưng nhanh chóng tắt đi. Nụ cười ẩn hiện ấy như đoá hoa nở bung trong lòng của người nào đó.
“Chỉ cần anh đối tốt với Tiểu Vy thì mọi việc anh cần giúp đỡ đều không thành vấn đề. Chúng tôi được sung sướng từ nhỏ nhưng cậu ấy lại có khoảng thời gian cơ cực cho nên khi được hưởng nhung lụa lại cứ ngỡ như là một giấc mộng đẹp đến khi tỉnh dậy sẽ mất đi. Nếu anh đã cưng chiều Tiểu Vy như thế thì hãy để sự cưng chiều ấy lâu một chút để cậu ấy biết trên cuộc đời này vẫn có thêm một người cần cậu ấy.”
Hàn Chấn Phong lắng nghe từng lời nói của Minh Ngọc, trong lòng như đau xót. Bảo bối của anh đã phải chịu đựng quá nhiều rồi.
“Em yên tâm,Vy là thiên sứ ông trời ban xuống để cứu rỗi tôi, tôi đương nhiên không để cô ấy chịu thiệt. Còn về việc cưng chiều bao lâu tôi nghĩ sẽ là cả đời. Nếu Vy thật sự muốn bay đi hoặc các em muốn đưa cô ấy khỏi tôi tôi nhất định sẽ bẻ gãy đôi cánh đó và lần lượt tính sổ từng người một.”
Nguyễn Tuấn Anh cười lớn. Anh hớn hở:
“Uầy đúng là lão đại nha! Sự chiếm hữu cao thật đấy. Vũ tiểu thư em không phải lo lắng nữa rồi.”
Mọi người cười ầm lên sau đó đưa tay cạn ly thể hiện sự thân thiết cùng với đó là sự tự tin cho một cuộc hợp tác thuận lợi.
Hôm nay cũng chỉ có ba người bang Phong Vũ là Hàn Chấn Phong,Nguyễn Tuấn Anh,Đồng Thiên Vũ cùng với Lâm Gia Bảo và Vũ Minh Ngọc đến. Những người còn lại đều có việc riêng hoặc không nhất thiết phải đến. Mọi người ngồi uống rượu và bàn bạc lại kế hoạch một lúc thì trở về.
*Dinh thự Hàn Thiên
Triệu Vy vì bận làm bài tập để kịp thời gian nộp cho giáo sư nên cô không cùng Hàn Chấn Phong đi đến hộp đêm. Hiện tại cô đang ngồi ở xích đu sân vườn làm bài tập, khuôn mặt chăm chú đọc từng dòng chữ trên tập tài liệu, đôi tay cầm bút nhẹ nhàng ghi chữ. Mái tóc xoăn dài được cột cao chỉ có hai lọn tóc mái rũ xuống, trên người là chiếc đầm maxi tầng cổ yếm xích màu hồng phấn kết hợp với phong cảnh tràn ngập những cánh tường vi bay nhẹ trông gió trông Triệu Vy chẳng khác nào một nàng thơ…
Hàn Chấn Phong về đến dinh thự điều đầu tiên là lên phòng tìm cô thì không thấy nên nhanh chóng đi ra con đường hoa tường vi trong vườn. Lúc đến nơi anh thấy cô đang chăm chú ghi chép tài liệu cùng với sự dịu dàng xinh đẹp của cô khiến Hàn Chấn Phong xao xuyến. Như thói quen anh lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh rồi mới đến chỗ cô. Triệu Vy nghe tiếng động thì ngước lên thấy Hàn Chấn Phong liền vui vẻ:
“Chấn Phong, anh về rồi!”
Hàn Chấn Phong ngồi xuống bên cạnh cô, cánh tay duỗi ra quàng qua vai Triệu Vy kéo cô sát gần mình.
“Ừm! Sao không vào thư phòng của tôi hay ở trong phòng mà học, ra đây muỗi cắn thì sao”
Triệu Vy cười cười nói:
“Không có gì đâu! Ở đây không khí trong lành hơn với lại tôi cũng muốn hóng gió một chút nên ra đây. Muỗi không có nhiều á cũng không có cắn tôi.”
“Em đó sở thích lạ kì thật! May là tôi cho lắp máy bắt mũi rồi nên không có nhiều đâu. Nhưng lần sau có học bài thì vào thư phòng sẽ tiện hơn cho em. Nhớ chưa?”
“Vâng ạ!”
Triệu Vy gật nhẹ đầu mình. Hàn Chấn Phong đưa tay nhéo nhẹ chóp mũi nhỏ xinh một cách cưng chiều.
Triệu Vy sắp xếp lại sách vở một chút rồi mới tiếp tục trò chuyện:
“Anh bàn công việc thế nào rồi? Có gì bất ổn không?”.
truyện ngôn tìnhHàn Chấn Phong vuốt nhẹ đuôi tóc dài của cô. Hôm nay Triệu Vy buộc tóc cao trông thật nữ tính
“Không có gì cả! Đều ổn rồi, sáng mai sẽ xuất phát.”
Triệu Vy nghe thế liền thoáng ngạc nhiên. Cô thốt lên:
“Sáng mai sao? Vậy anh đi bao lâu?”
“Chắc khoảng hai tuần. Bởi phải giải quyết sau khi đã xong việc, ổn định lại rồi chúng tôi mới về. Vy, em nói xem xa nhau hai tuần em có nhớ tôi không?”
Triệu Vy như mất mát trong lòng. Cô đã quen có anh ở cạnh nhưng bây giờ phải xa tận hai tuần lận đó, cô sẽ nhớ anh điên mất. Không yêu thì thôi nhưng vì cô đã vướng vào người đàn ông băng lãnh trước mặt này nên cô sẽ cố gắng chấp nhận bởi cô biết anh có nhiều việc cần giải quyết lắm không thể lúc nào cũng chú tâm chăm sóc cho cô. Được ở cạnh Hàn Chấn Phong đã là may mắn lắm rồi!.
Triệu Vy đắm chìm trong những nỗi niềm riêng của mình và cũng nhanh chóng thoát khỏi nó. Cô đưa tay chạm vào gương mặt tựa điêu khắc, nhẹ nhàng nói:
“Sẽ nhớ! Rất nhớ rất nhớ anh! Vì vậy anh phải cố gắng hoàn thành công việc tốt nhất nhanh nhất để trở về nhé! Tôi sẽ ngoan ngoãn ở dinh thự chờ anh, mỗi ngày sẽ gọi điện hoặc nhắn tin nhắc anh ăn cơm và tôi cũng sẽ thực hiện như thế.”
Hàn Chấn Phong bùng nổ cảm xúc mãnh liệt nơi ngực trái theo từng lời nói của Triệu Vy. Cô gái trước mặt quá đỗi ngọt ngào quá đỗi dịu dàng làm tim anh mềm nhũn. Không thể kiềm chế được nữa Hàn Chấn Phong chớp lấy đôi môi đỏ mọng ngấu nghiến hôn lên đó như bày tỏ cảm xúc của mình với Triệu Vy, cô cũng thế, trúc trắc đáp lại nụ hôn cuồng dã. Khoảng một lúc sau Hàn Chấn Phong mới buông cô ra hôn lên trán cô rồi kề trán mình vào trán Triệu Vy, giọng nói trầm thấp nhưng đầy yêu thương:
“Tôi sẽ nhanh trở về! Vy, ngoan ngoãn ở nhà đợi tôi.”
Đêm hôm đó Hàn Chấn Phong mạnh mẽ ra vào bên trong Triệu Vy như muốn lấp đầy sự trống trải trong hai tuần sắp tới. Triệu Vy cũng nhiệt tình phối hợp với anh. Cả hai cùng nhau chìm trong lửa tình dục vọng mãi cho đến hừng đông.
Lúc Hàn Chấn Phong thay đồ ra thì Triệu Vy đã mệt mỏi đến không thể ngồi dậy. Cô chỉ nằm nhìn từng hành động của người đàn ông. Khi đã chuẩn bị xong hết mọi thứ Hàn Chấn Phong đi đến giường ngồi xuống cúi đầu hôn lên đôi môi nhỏ nhắn của thiếu nữ.
“Em ngủ đi, hôm nay không có tiết học nên cứ nghỉ ngơi nhiều một chút. Đến nơi tôi sẽ gọi cho em.”
Triệu Vy cắn cắn môi, cô cầm tay anh để lên nới ngực trái, nhẹ nói:
“Anh đừng làm gì tổn hại nguy hiểm đến bản thân nhé! Tôi chờ anh về.”
“Ngoan!”
Cả hai lại tiếp tục trao cho nhau nụ hôn nhưng là nụ hôn của sự lưu luyến.
Hàn Chấn Phong giúp Triệu Vy đắp chăn lại cẩn thận rồi chỉnh lại điều hoà sau đó là tắt đèn cho cô ngủ. Triệu Vy chỉ kịp nói với anh câu “Chúc may mắn” xong thiếp đi bởi mi mắt cô cũng không cầm cự được nữa.
Trước khi ra khỏi phòng, Hàn Chấn Phong nhìn ngắm lại người con gái đang thiếp đi trên giường thật lâu rồi mới rời đi. Anh đã căn dặn quản gia cùng người làm phải chăm sóc Triệu Vy chu đáo khi không có anh.