Phong Tuyền yên lặng nuốt lời chưa nói xuống.
Cách ăn uống của Doãn Tùng rất nhã nhặn, từ tốn chậm rãi, một thìa cháo phải húp hai lần. Mãi tới khi anh ta dùng bữa xong, lau sạch từ khóe miệng đến từng ngón tay, Phong Tuyền ôm cục nghẹn nãy giờ rốt cục cũng lên tiếng: "... Vật chủ của con quỷ ký sinh kia đâu?"
Doãn Tùng đáp: "Tôi dùng âm khí của nó chế thành bùa truy vết rồi, chỉ cần nó hành động thì sẽ bị phát hiện. Giờ cậu có ý kiến gì không?"
Phong Tuyền: "Đầu tiên phải phân tích toàn bộ câu chuyện. Về nguyên nhân cái chết của Thạch Việt, Phương Đồng, cả Đoàn Vũ nữa, ngoài quỷ ký sinh thì có cả người can dự, mà người ấy chính là các nhân viên bệnh viện thuộc đường dây buôn bán nội tạng. Thế nên kẻ phù hợp nhất để trở thành vật chủ ký sinh của Đoàn Vũ, có khả năng phát huy sức mạnh của nó tới mức tối đa phải là tên buôn nội tạng có liên quan tới Thạch Việt và Phương Đồng."
Doãn Tùng cau mày suy nghĩ vài giây, cuối cùng hỏi ra một câu không hề liên quan tới nội dung Phong Tuyền vừa trình bày: "Sao cậu quan tâm đến con quỷ ký sinh này thế?"
Phong Tuyền sửng sốt hỏi ngược lại: "Anh thì sao?"
Doãn Tùng trả lời: "Công việc."
"Tôi cũng thế." Hắn hồi tưởng ""Thiên sư mượn dùng đạo của quỷ thần, nếu kiếp này yêu ma hiện thế, xin thề quyết chí tiêu diệt.". Đây là lời tôi từng nói khi bái Tam Thanh sư tổ vào ngày đầu tiên trở thành thiên sư."
Doãn Tùng: "Nhưng cậu rất khác với những thiên sư tôi từng gặp."
"Hả?" Phong Tuyền hứng thú ngẩng lên "Khác thế nào?"
Doãn Tùng lắc đầu: "Không tả được, nhưng mà tôi cũng không ghét."
Đột nhiên được "thương yêu", Phong Tuyền hoảng hốt: "Ồ, đánh giá tôi cao quá nhỉ. Chủ nhà thấy vui lắm, cho nên bây giờ chủ nhà sẽ lên tầng quét phòng cho anh."
Một tiếng sau, Phong Tuyền cực kỳ hối hận.
"Không có rác nhưng có bụi."
"Đệm chăn cũng phải thay."
"Cái chăn mới này để lâu quá rồi đúng không? Đập ra cả bụi rồi."
"Cậu mang hương đến xông..."
"Im miệng!" Phong Tuyền không thể nhịn được nữa, mặt mũi tối sầm "Rốt cuộc anh có ở không? Không vừa lòng thì ra đường mà ngủ."
Doãn Tùng cụp mắt, không nói lời nào.
Phong Tuyền hoàn toàn không mủi lòng: "Một là ngủ thế này, hai là ra đường ngủ. Anh chọn đi."
Doãn Tùng mím môi: "Phòng này không ai ở ít nhất một tháng rồi."
Phong Tuyền ngáp một cái: "Thì?"
Doãn Tùng: "Tôi muốn ngủ ở phòng cậu."
Phong Tuyền: "Đúng là anh không biết cái gì gọi là khách sáo nhỉ..." Hắn đột nhiên nghĩ tới việc gì, lập tức đổi ý "Được, tôi ngủ ở đây, anh ngủ phòng tôi."
Doãn Tùng nghe vậy cũng hơi hài lòng, đi theo Phong Tuyền.
Hắn đứng trước cửa, cười tỉm tỉm mời anh ta vào. Doãn Tùng không đề phòng, cứ thế vào luôn.
Phong Tuyền phía sau nhanh tay sập cửa, khóa lại - hắn biết anh chàng kia không biết cách mở - sau đó vào phòng dành cho khách ở tầng hai mà mình vừa quét tước sạch sẽ.
Hắn thoăn thoắt cởϊ áσ leo lên giường, thích chí nằm dang chân tay, liếc nhìn đồng hồ, đã mười hai giờ đêm.
Nghĩ đến nguyên nhân khiến mình phải về phòng muộn đến vậy, Phong Tuyền không khỏi sợ hãi.
Không biết Doãn Tùng còn ở đây bao lâu, chẳng lẽ mình sẽ phải trải qua cuộc sống này hàng ngày ư? Có điều nghĩ đến anh ta ở tầng dưới, hắn lại nở nụ cười nham hiểm, ôm gối lăn một vòng rồi ngủ mất.
Cùng lúc ấy trong căn phòng tại tầng một của Phong Tuyền, sắc mặt Doãn Tùng đã đen kịt.
Khung cảnh trước mắt thật chẳng khác nào bãi rác.
Trên giường ga gối lộn xộn, quần áo vo thành một cục cuốn lẫn trong chăn, dép lê lẻ đôi nằm rải rác, hộp mì ăn liền còn thừa nước vứt giữa bàn. Dưới gầm bàn nhét đầy vỏ đồ ăn vặt, vụn bẩn vương vãi khắp thảm, rác trong thùng cũng đã chất cao thành núi.
Phong Tuyền đang ngủ say sưa vẫn hồn nhiên không biết có người xuyên tường vào phòng mình lúc nửa đêm, mặt mày hầm hầm đứng bên giường nhìn chòng chọc hắn cả buổi.
Bình minh đã tỏ, Phong Tuyền bị đánh thức bởi tiếng bát đĩa va chạm.
Hắn chậm chạp làm vệ sinh cá nhân rồi xuống tầng, mới đi được nửa đường, mùi hương thơm lừng tỏa ra từ nhà bếp đã thổi cơn buồn ngủ của hắn bay mất dạng. Hai mắt hắn sáng rực, vừa lúc thấy Doãn Tùng đang bưng thức ăn nóng hổi qua cửa bếp.
Phòng khách sạch bóng sáng sủa, sàn nhà sáng đến độ có thể soi gương. Bát đũa và mì ăn liền tối hôm trước đã được dọn dẹp sạch sẽ, thùng rác đầy chật cũng trống không.
Chờ Doãn Tùng quay lại bếp, Phong Tuyền lén lút xuống cầu thang, đẩy cửa phòng mình đi vào thăm dò. Hắn kinh ngạc nhìn chăn nệm đã được thay mới, gấp gọn, thậm chí còn không nhìn ra dấu vết từng có người nằm; mặt bàn ngăn nắp, sách trên giá xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ, rác rưởi hắn vứt ra đã biến mất, thảm trải sàn trắng lên một tông như vừa được giặt, bầu không khí thoang thoảng mùi trầm hương nhè nhẹ.
Phong Tuyền không khỏi cảm thán: "Đây là phòng tôi á?"
"Không phải." Thanh âm Doãn Tùng vang lên ngay bên cạnh. Phong Tuyền quay đầu lại, thấy anh ta tay vắt tạp dề đứng đó, không nhìn hắn cũng không ngẩng đầu lên: "Từ giờ đây là phòng tôi."
Phong Tuyền: "Vô tư thôi, nhưng mà ăn sáng..."
Doãn Tùng vô tình cắt ngang: "Không có phần của cậu."
"Đừng thế mà." Phong Tuyền nhanh chân đến ngồi trước bàn ăn, bưng cháo lên nếm thử một miếng, thích chí híp mắt "Đừng quên còn tiền thuê nhà đấy, ngày ba bữa cơm coi như một nửa tiền thuê của anh."
Anh ta lạnh mặt không đáp.
Ăn uống no say, Phong Tuyền giơ tay lau miệng: "Ăn xong sẽ dẫn anh đi tìm vật chủ của Đoàn Vũ."
Doãn Tùng cau mày: "Không phải có giấy ăn ngay đấy à? Đi rửa tay đi."
Hắn nhìn gương mặt y hệt giáo viên chủ nhiệm của anh ta, ỉu xìu lết vào nhà tắm.
*
Phong Tuyền dẫn Doãn Tùng đến quán cà phê đối diện cửa hàng của Lương Hưng Thành, trong quán không có khách hàng nào, xung quanh lại chẳng hề đẹp đẽ thanh tịnh, thoạt trông có lẽ sắp đến lúc sập tiệm. Cũng bởi vậy nên vừa thấy hai vị khách tới, chủ quán đón chào họ rất niềm nở.
Gọi món với bà chủ nhiệt tình xong, Phong Tuyền kéo Doãn Tùng đang nhăn nhó kén chọn ngồi xuống.
Qua cửa sổ quán cà phê, có thể nhìn thấy phòng khám Đại Đồng cách đó một đoạn đường.
"Chính là chỗ kia." Phong Tuyền thầm thì "Chủ phòng khám này chắc hẳn là người đi dụ dỗ... hoặc nên nói là lừa người khác đi bán nội tạng. Tôi từng gặp anh ta hai lần, lúc ấy cũng có cảm giác quái quái rồi, có điều lụt nghề quá, thế mà không nhớ ra cái quái lạ đấy là cảm giác khi gặp người bị quỷ ký sinh."
Doãn Tùng nhíu mày hỏi: "Cậu định làm thế nào?"
"Làm thế nào bây giờ?" Phong Tuyền cười thần bí "Nhờ anh."
Doãn Tùng im lặng nhìn hắn.
"Đừng nhìn tôi như thế, trước giờ tôi ghét nhất là xử lý mấy vụ quỷ ký sinh. Năng lực của thiên sư trị được quỷ trong yêu ma quỷ quái chứ không trị được quỷ trong người*. Nếu chuyện ấy mà cũng không hiểu thì tôi ngu quá ngu luôn."
Doãn Tùng lạnh nhạt hỏi lại: "Thế cậu cho là tôi xử lý được à?"
"À..." Nhớ tới việc anh ta cũng vừa "xuống núi", không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, Phong Tuyền cứng đờ "Xem tình hình rồi tính."
Vài phút sau, người đàn ông bề ngoài nho nhã đeo kính gọng vàng bước xuống từ một chiếc xe, mở cửa phòng khám.
Doãn Tùng nheo mắt nhìn.
"Thấy chưa?" Phong Tuyền hỏi "Anh nghĩ sao?"
Người đối diện lắc đầu.
Phong Tuyền khó hiểu: "Là sao?"
Doãn Tùng không nói nữa, vì cà phê của họ đã tới.
Ngay từ đầu Phong Tuyền vốn đã chẳng trông chờ gì vào anh ta, nhân lúc bà chủ đi chỗ khác, hắn móc ra một lá bùa, hai tay dưới bàn nhanh nhẹn gấp nó thành người giấy. Gấp xong, hắn vỗ tay một tiếng, một cụm lửa màu trắng xanh bùng lên trên ngón cái và ngón trỏ.
Doãn Tùng nhìn động tác của hắn, trong mắt ẩn giấu vẻ tò mò.
Phong Tuyền nheo mắt, lá bùa nho nhỏ tự cử động, nhảy vào trong tường rồi mất hút.
Hắn nói: "Là thuật xuyên tường anh từng dùng đấy, tôi đổi một tí để dùng cho bùa."
Doãn Tùng: "Tôi có việc, phải đi trước đây."
Hắn bĩu môi: "Đi đi, đừng có quên đường về nhà nhé."
Phong Tuyền điều khiển lá bùa bám vào ông chủ phòng khám Đại Đồng - Hà Lượng, như vậy chỉ cần xung quanh anh ta xuất hiện âm khí thì hắn luôn có thể theo dõi. Suy nghĩ một lát, hắn vẫy vẫy tay gọi bà chủ, hỏi: "Cô này, phòng khám Đại Đồng bên kia đường khám ổn không?"
Bà chủ là một người phụ nữ trung niên ăn mặc rất thời trang, vừa nghe hỏi lập tức ca ngợi: "Miễn chê luôn. Đừng thấy bác sĩ trẻ mà nhầm, cậu ấy học thạc sĩ Đại học Y ở thủ đô đấy, còn từng đi du học thêm nữa. Tốt nghiệp xong cậu ấy đi làm trong bệnh viện trung tâm Nam Thành chỗ mình năm năm rồi về mở phòng khám cạnh nhà, nhờ thế nên hàng xóm quanh đây mà cần khám chữa là lại gọi cậu ấy, giờ cậu ấy chỉ đến bệnh viện trung tâm vào thứ sáu hàng tuần thôi."
Phong Tuyền âm thầm suy tính vài chuyện, ngoài mặt vẫn cười híp mắt nói: "Ra vậy, cháu cám ơn cô."
Hắn toan rời quán cà phê về nhà, đúng lúc đó lại thấy Dịch Bách đang đi về phía cửa hàng của Lương sư thúc. Ngẫm nghĩ một chút, hắn cũng tới Hội Duyên Đường.
Khi Phong Tuyền bước vào, Lương Hưng Thành đang dặn dò Dịch Bách gì đó. Hắn tiến đến ngó thử, trước mặt anh ta là một mớ thuốc bắc.
Chờ hai người kia nói chuyện xong, hắn hỏi: "Anh bị làm sao à?"
Lương Hưng Thành cũng nói: "Đúng đấy Tiểu Dịch, ta thấy con khỏe mạnh lắm, không được uống thuốc bổ bừa bãi đâu."
Dịch Bách khoát tay: "Không phải tôi uống, để bồi bổ cho nhóc nhà tôi cơ. Mà lão Lương này, ông không có mối cúng tế siêu độ gì thật à?"
"Không có mà lại." Lương Hưng Thành trừng mắt dựng râu "Không phải ta có ý gì đâu, nhưng với cái sẹo trên mặt con thì đừng đi nhận việc làm mất danh tiếng quán mình. Trông con đằng đằng sát khí thế này, ta chỉ sợ con đi độ vong hộ người ta lại độ luôn thành xác sống."
Dịch Bách không cam lòng: "Tôi thuộc hết mấy bài điếu văn rồi đấy!"
Lương Hưng Thành: "Điếu văn là để đọc trong đám ma!"
Phong Tuyền vui vẻ hỏi: "Anh muốn nhận việc làm thêm hả?"
"Ừ." Dịch Bách gật đầu "Kiếm tiền nuôi nhóc con nhà tôi."
Phong Tuyền bèn nói: "Anh giúp tôi một việc, tôi trả tiền, được không?"
Dịch Bách hứng thú quan sát hắn một lượt, cũng không hỏi trước xem công việc là gì: "Được thôi."
Thỏa thuận thành công. Dịch Bách cầm thuốc về nhà cho con, Phong Tuyền ở lại cửa hàng của Lương Hưng Thành mò mẫm vài cuốn sách.
Chạng vạng, Dịch Bách trở lại Hội Duyên Đường, hai tay cầm hai bắp ngô luộc.
---
*Theo tớ hiểu thì hàm ý ở đây là thiên sư trừ được ma quỷ chứ không dẹp được lòng dạ xấu xa của con người, mà quỷ ký sinh chủ yếu khơi lên và thổi phồng cái ác sẵn có trong lòng người.
---
Hết chương 16
---