Lan Tương dẫn Thương Dương tới đồn cảnh sát huyện Lâm Sơn đón ba người về.

Vùng quê nhỏ bé này chưa bao giờ xảy ra vụ án phân thây có tính chất man rợ như vậy, toàn bộ phòng ban của cảnh sát khu vực lập tức được điều động hết, điều tra tìm chứng cứ, thăm hỏi thẩm vấn, cũng vì thế mà Phong Tuyền phải khai đi khai lại sự việc không biết bao nhiêu lần.

Người đang lấy lời khai của hắn lúc này là một thanh niên trẻ trông như mới tốt nghiệp chưa lâu, tóc cắt đầu đinh. Vừa gặp hắn, câu đầu tiên anh ta thốt ra là: "Oa, kiểu tóc được đấy."

Phong Tuyền: "Quá khen quá khen."

Anh chàng cảnh sát rót cho hắn cốc nước: "Xin lỗi nhé, huyện nhỏ của bọn anh chưa từng có vụ án lớn thế bao giờ, gϊếŧ người chặt xác... Hận thù nhiều đến mức nào chứ, tên hung thủ tàn nhẫn thế mà lông nhông ở ngoài đúng là nghĩ đến đã sợ... Thôi thì phiền cậu kể lại cho anh nghe lúc phát hiện thi thể một lần nhé?"


Phong Tuyền lại khai thêm một lần. Nhìn cảnh sát trẻ tuổi hoạt bát đối diện, hắn giả bộ lơ đãng nói: "Tôi thấy mấy mảnh xác trông không giống bị chém mà giống bị gặm hơn. Có khi không phải do người gây ra đâu."

Cảnh sát trẻ đáp lại đầy thâm sâu: "Cái gì mà không phải người, chắc chắn là người rồi, mấy đứa học sinh các cậu cứ thích mấy chuyện quỷ quái thế là không được, phải tin vào khoa học biết chưa... Có điều cậu nói y hệt một chuyên gia kiểm tra dấu vết cục bọn anh mới mời đến, ông ấy cũng bảo đây là vết gặm, còn bảo sẽ liên lạc với một cái cục thiên sư gì gì đó..."

Nghe anh ta nói vậy, Phong Tuyền cũng yên tâm. Cục thiên sư là chính là nơi các thiên sư lập ra để xử lý những vụ án mà thủ phạm không phải loài người, có họ tham gia thì không sợ vụ án đi vào ngõ cụt.


Rời khỏi đồn cảnh sát, họ ở lại huyện Lâm Sơn thêm một ngày. Phong Tuyền và Béo Đù tìm được nhà của Thạch Việt, chôn nắm tro cốt không biết của ai kia xuống đất.

Dịch Bách bỏ tiền tài trợ một hũ đựng tro: "Nào, đổi cái tổ tốt hơn cho Nescafe."

Béo Đù nổi giận đùng đùng: "Anh em của tôi tên là Thạch Việt, không phải Nescafe!!"

Dịch Bách ngoáy ngoáy tai.

Phong Tuyền tốt bụng không nói cho Béo Đù biết chuyện tro cốt trong lon cà phê này không phải của Thạch Việt, linh hồn, thậm chí cả thi thể cậu ta đều đã bị Đoàn Vũ nuốt trọn, chỉ còn cơ quan nội tạng không biết đã bị mang đi đâu.

Xế chiều hôm đó, họ lên chuyến xe cuối cùng trở về trung tâm thành phố. Phong Tuyền lần nữa xác nhận về việc mình không cần ở lại đạo quán, Lương Hưng Thành khẳng định đúng vậy.


"Thật ra ta rất hoan nghênh con đến ở, nhân lúc quán chưa nhiều người thì mau đến mà chiếm một phòng đi. Quán ta non xanh nước biếc, chim hót hoa nở, quá là đẹp! Nhà có cảnh đẹp thế bây giờ đi thuê hai chục nghìn một tháng cũng chưa chắc có đâu!"

(*20.000 tệ = khoảng 71 triệu VND)

Lan Tương thì thầm với Phong Tuyền: "Lúc đầu tôi thấy Trường Nhất quán ít người, có phòng trống nên mới vào đấy."

Phong Tuyền khéo léo từ chối bài tiếp thị của Lương Hưng Thành, xuống xe trước cửa khu nhà mình.

Nhà của hắn rộng lớn đến khiến người ta cảm thấy giá lạnh. Ngôi nhà được trang hoàng xa hoa lộng lẫy, nhưng kỳ thực sau bao ngày sống trong thân xác này mà hắn vẫn chưa lên tới tầng hai.

Nghĩ tới lạnh lẽo, hắn chợt nhớ tới chuyện mình chiếm chỗ của "Phong Tuyền" cũng không sợ ai nhận ra. Bố bỏ đi, mẹ chỉ về nhà tối đa hai lần mỗi năm, trong đó từ đêm ba mươi đến rạng sáng mùng một đã coi như hai lần của hai năm khác nhau rồi. Mẹ của chủ cũ thân thể này chẳng hề nhớ rõ tính cách hay sở thích của con mình, nói không chừng ngay cả mặt mũi cũng chỉ là nhìn lâu thì thấy quen thôi.
Bước qua cửa, bật đèn, Phong Tuyền dừng lại trước thềm nhà đổi dép.

Trong phòng khách đột nhiên vang tiếng TV.

Phong Tuyền ngẩng đầu, nhìn thấy Doãn Tùng đang cầm điều khiển từ xa ngồi trên sô pha. Anh ta bị tiếng TV bất ngờ bật lên dọa cho hoảng sợ, vội tập trung nghiên cứu chiếc điều khiển trong tay.

Phong Tuyền chớp chớp mắt.

Hắn tới ngồi xuống bên cạnh Doãn Tùng, lấy điều khiển giảm âm lượng TV xuống, sau đó chỉ vào phím bấm, nói: "Hai nút này là nút âm lượng, chuyển kênh thì bấm nút này. Tìm kênh thì bấm nút này... Dùng di động cũng chuyển kênh được, anh có di động không?"

Doãn Tùng mím môi lắc đầu.

Phong Tuyền: "Được rồi, lát nữa tôi order cho anh một chiếc."

Doãn Tùng muốn nói lại thôi.

"Muốn hỏi gì cứ hỏi đi, không cần khách sáo với tôi. Anh cho tôi khăn tay rồi thì chúng ta là bạn bè."
Anh ta nghiêm túc hỏi: ""Order"... là gì?"

Phong Tuyền càng tin chắc anh chàng này mới rơi từ chỗ heo hút lánh đời nào đó xuống.

Hắn kiên nhẫn giải thích: "Nghĩa là mua hàng trên mạng ấy. Còn mạng thì... Từ từ tôi sẽ dạy cho anh."

Doãn Tùng gật đầu: "Cám ơn." Sau đó lập tức hỏi "Khăn tay của tôi đâu?"

Phong Tuyền móc khăn trong túi ra: "Đây. Anh vẫn lấy hả? Ừm..."

Doãn Tùng cúi đầu nhìn miếng vải nhăn nhúm, chiếc khăn vốn màu lam nhạt nay đã nhuộm đầy máu và âm khí.

Phong Tuyền cũng nhìn xuống thứ trong tay, có phần ngượng ngùng nói: "... Tôi giặt xong rồi trả anh."

Doãn Tùng cau mày: "Phải gột sạch vết máu, không được để sót một chút vết tích hay mùi nào."

"Được." Phong Tuyền cúi đầu tra tìm cách giặt sạch máu trên điện thoại.

Doãn Tùng: "Âm khí cũng phải tẩy hết, tốt nhất là đốt hương xông một lượt, đừng dùng loại hương mùi nồng quá."
Phong Tuyền: "... Được."

"Giặt xong phải là, nhưng đừng dùng bàn là, cháy mất."

"... Được."

"À, còn..."

"Anh khách trọ này ơi." Phong Tuyền cắt ngang lời anh ta, cười híp mắt đầy thâm hiểm "Dù sao cũng nên khách sáo với chủ nhà một tí, bằng không... chủ nhà sẽ tăng tiền thuê trọ đấy."

Doãn Tùng im lặng một lát: "... Có tiền thuê à?"

Phong Tuyền: "Ban đầu không, giờ thì có."

"Nhưng mà tôi không có tiền."

Đối diện với gương mặt vô tội tỏ vẻ đương nhiên của Doãn Tùng, hắn đành chịu thua: "Thế thì làm việc trừ nợ."

Anh ta đồng ý: "Được."

Phong Tuyền bỗng nảy sinh nghi ngờ với mắt nhìn người của mình. Chẳng lẽ cái người nhã nhặn đường hoàng, thanh cao như tiên giáng trần hắn thấy trên xe buýt và người tràn đầy khí thế hắn gặp trong quỷ vực hôm kia đều là ảo giác sao?

... Trước khi đi ngủ, Phong Tuyền rốt cuộc cũng biết đó là ảo giác thật.
Doãn Tùng không phải người thanh cao lạnh lùng lịch sự tao nhã gì sất, anh ta là cục nợ vừa khó chiều vừa nhiều chuyện.

Hắn đang ngồi ở bàn ăn ăn mì gói, Doãn Tùng từ tầng hai bước xuống.

"Phong Tuyền."

"Hử? Sao đấy?"

Anh ta cau mày: "Phòng tầng trên có bụi."

"Bụi?" Phong Tuyền ngẫm nghĩ vài giây "À, bác giúp việc nhà tôi bận việc riêng nên mấy ngày nay không đến. Hôm nay thứ ba... Thứ bảy bác ấy đã quét sạch sẽ một lần trước khi xin nghỉ rồi, đến hôm nay hẳn là chưa bẩn lắm chứ."

Hình như Doãn Tùng rất không hài lòng, vẻ mặt còn có ý khiển trách.

Phong Tuyền không thể làm gì khác hơn là giơ tay đầu hàng: "Được rồi, có chổi lau các thứ trong gầm cầu thang, ăn xong bát mì này tôi lên quét dọn cho anh một tí."

Doãn Tùng nghe đến mì thì thái độ dịu bớt, đi tới bên bàn ăn: "Tôi cũng chưa ăn tối."
Phong Tuyền chỉ về phía nhà bếp: "Trong nồi vẫn còn, tôi cố ý làm nhiều để dành cho anh đấy, lấy ăn đi."

Anh ta không đi lấy mì ngay mà ngó vào xem xét bát của hắn, biểu cảm đầy nghi hoặc.

Trong lòng Phong Tuyền dậy lên dự cảm chẳng lành, nhưng hắn vẫn nói: "Anh muốn bảo gì thì... cứ bảo luôn đi."

Doãn Tùng bèn trịnh trọng hỏi: "Sao cậu lại ăn đồ bỏ đi thế?"

Phong Tuyền: "..."

Tuy đã lường trước anh chàng này sẽ không nói được câu gì có tính đóng góp cả...

Phong Tuyền: "Cuối cùng là anh có ăn không?"

"Không ăn."

"Thế anh đi xem TV đi."

"Nhưng tôi đói."

"Đi múc mì ăn."

"Nhưng tôi không ăn rác."

Phong Tuyền biết rõ anh ta chắc chắn không có ý mắng chửi ai, "rác" trong lời anh ta chỉ là một danh từ, có điều gân xanh trên trán hắn vẫn giần giật.

"... Anh muốn ăn gì?" Hắn nén giận hỏi.

Doãn Tùng gọi món: "Rau tươi cháo mới."

"Tôi không biết làm mấy thứ ấy. Trong tủ lạnh có thức ăn, anh thích thì tự mà làm."

Doãn Tùng gật đầu, vào nhà bếp. Phong Tuyền rốt cục cũng có thể thở phào một hơi, há miệng ngoạm luôn mấy miếng mì.

Không ngờ còn chưa ăn được bao nhiêu thì anh chàng kia đã quay lại.

"Đồ ăn không tươi." Anh ta nói giọng bất mãn.

Phong Tuyền dễ tính giải thích: "Hôm thứ bảy bác giúp việc đã đổi thức ăn mới rồi."

Doãn Tùng không thể tin nổi: "Thức ăn từ ba ngày trước mà còn ăn được à?"

Phong Tuyền buông bát, ngả mình tựa trên lưng ghế, cười lạnh: "Anh muốn làm sao?"

Doãn Tùng: "Đi mua thức ăn."

Phong Tuyền không nhịn được nữa, bắt chước Dịch Bách lườm anh ta: "Tự đi đi."

"Tôi không biết đường cũng không có tiền."

Phong Tuyền phẫn nộ nhìn Doãn Tùng, anh ta bình tĩnh cố chấp nhìn trả hắn, hai người cứ thế giằng co.
"Ục ục..." - Âm thanh không lớn nhưng trong hoàn cảnh này lại cực kỳ rõ ràng, cái bụng đói sôi sục xua tan bầu không khí yên tĩnh.

Doãn Tùng lúng túng xoa bụng. Phong Tuyền không nhịn được phì cười, đứng lên cầm theo chìa khóa: "Thôi, đi theo tôi, cũng không thể để anh đói được."

Sau khi ra ngoài một chuyến, cuối cùng Doãn Tùng cũng có cơm ăn. Phong Tuyền ngồi trên sô pha phòng khác ngửi mùi thơm bay ra từ bếp, hỏi: "Mất công ra đường lang thang hơn một tiếng, đi ba siêu thị, đi về tốn thêm cả tiếng nữa mà anh chỉ mua có tẹo thức ăn thế thôi à? Sao không mua thêm một ít, không cần tiết kiệm tiền cho tôi đâu."

Tiếng của Doãn Tùng trong bếp vọng ra: "Thế thì mai không tươi nữa."

Phong Tuyền hoảng hốt: "Ý anh là mai lại đi mua đồ mới?!"

Doãn Tùng đáp rất hùng hồn: "Không thì còn thế nào?"
Phong Tuyền cảm thấy cuộc đời thật u ám.

Chiếc di động đặt trên bàn nước đột nhiên rung bần bật, hắn cầm lên xem, là tin nhắn wechat từ anh chàng cảnh sát trẻ tuổi ở huyện Lâm Sơn mà mình mới kết bạn.

[Ha ha ha nhóc này, để anh kể cậu nghe có chuyện buồn cười lắm.]

[Quả nhiên vụ án bà Đoàn Cầm được giao cho văn phòng đạo sĩ nào nào kia, họ bảo là bà ấy bị xác của thai nhi mình cất trong tủ đầu giường cắn chết mới sợ chứ. Ha ha cậu tin được không, cái xác bé tí bò ra ngoài bình formalin cắn mẹ nó ấy à?]

Tin nhắn vừa đến đã bị thu hồi lại, cảnh sát trẻ gửi một mặt cười xấu hổ cho hắn.

[Đồng nghiệp không cho anh tiết lộ ra ngoài. Nếu cậu đọc rồi thì cứ coi như chưa đọc nhé {Biểu tượng cầu xin.jpg}]

Phong Tuyền cầm theo di động, vẻ mặt đăm chiêu tới ngồi trước bàn ăn.
Doãn Tùng đã nấu nướng xong, đang bưng một bát cháo kê thơm lừng đến bàn. Mùi đồ ăn thơm nức mũi khiến Phong Tuyền phải nuốt nước bọt, có điều hắn ăn no mất rồi, chỉ đành vào chuyện chính luôn: "Tôi hiểu đại khái vụ án ở huyện Lâm Sơn rồi, tại Đoàn Cầm tin Đoàn Vũ nên mới hại chết con trai, nhưng mà bản thân bà ấy cũng phức tạp lắm. Bà ấy hại chết con trai rồi lại lấy danh nghĩa vì muốn tốt cho con, còn tự cho rằng mình là mẹ hiền; còn một đứa con gái đáng lẽ giờ cũng phải được năm tuổi, bà ấy cũng đã rất mong nó được ra đời, tiếc là bị sinh non. Bà ấy xin lại con từ bệnh viện rồi nhốt nó trong thân thể, nó phải ở lại trần gian năm năm, không cách nào đầu thai nên mới sinh ra oán khí, chung quy là nghiệt... Đứa con chết rồi còn không nỡ buông tha, cũng chỉ vì lòng mẹ... Đúng không?... Sao anh không nói gì?"
Doãn Tùng nuốt một ngụm cháo, từ tốn lấy giấy ăn đặt trên bàn lau miệng: "Ăn không nói."

---

Hết chương 15

---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play