Edit: tiểu Trần
Mặt trời rực rỡ, mặt đất rộng lớn trải đầy tuyết, trắng muốt đầy đất giống như toàn bộ thế giới bị cất bên trong một cái lồng bằng lưu ly,trong suốt lung linh, khắp nơi ánh lên từng tia sáng long lanh chói mắt.
Trên sườn núi cao, Tôn Đường Đường người mặc áo lông màu vàng tươi, đầu đội nón len, trên mặt đeo kính chống tuyết hưng phấn giang rộng hai cánh tay hét lớn: “Wow, đẹp quá a! Cảnh đẹp như thế này chỉ có thể nói là: ‘Quang đoạt song tiền kính, hương niêm bích thượng tiêu’*! Oa ha ha ha…..”
(Quang đoạt song tiền kính.
Hương niêm bích thượng tiêu
Hai câu thơ trích trong tác phẩm Hồng Lâu Mộng. Tạm dịch:
Ngoài cửa sổ, sáng hơn gương
Mùi hương quyện với trên tường hương tiêu
Tiêu là một loại cây dùng để lấy hạt làm gia vị có vị cay)
Âm thanh ngâm vịnh thơ bỗng dưng bị tiếng kêu thảm thiết thay thế, Tôn Đường Đường bị một cô gái mặc đồ đen từ trên sườn núi đạp một cước ngã xuống.
Hai cây gậy trượt tuyết trong tay căn bản không dùng được, Đường Đường thét chói tai,kêu như khỉ lăn một đường cùng với ván trượt tuyết, ngửa tới ngửa lui, ngã trái ngã phải, nhe răng trợn mắt, cuối cùng cũng lăn tới đáy dốc, đầu cắm trong đống tuyết – -.
Thế giới, an tĩnh.
“Mẹ nó, còn lải nhải ngâm thơ! Cũng không phải không ai biết.” ‘Xuy’ một tiếng đầy khinh thường, Tống Tĩnh liếc xéo nam nhân cao lớn bên cạnh đang cười đến toàn thân run rẩy như bị điên nói: “Ta nói Lưu Khắc ngươi a, ngươi rốt cuộc có thích Đường Đường hay không? Thích thì tiến tới đi, không thích thì coi như xong! Để cho nàng đỡ phải cả ngày lẫn đêm cố giả trang thục nữ, ngươi nhìn cảm thấy đặc biệt hưng phấn đúng không ?!”
“Oa, oa ha ha ha….” Nhìn chằm chằm Đường Đường ở phía trước vừa mới từ trong đống tuyết chui ra, mặt và cổ đầy là tuyết, mà kính tuyết vẫn còn ở trên mặt, Lưu Khắc cười đến không thở nổi, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: “Tĩnh Tĩnh, ngươi không biết khi Đường Đường cố làm ra vẻ vẻ mặt thật đáng yêu sao? Vạn nhất một ngày nào đó ta thổ lộ cùng nàng, chẳng phải không có gì vui để nhìn? Hắc hắc, ngươi để cho ta vui vẻ thêm một hai ngày đi!”
“Con mẹ ngươi!” Lại một cước đá lên mông Lưu Khắc, Tống Tĩnh tháo kính trên mặt căm hận mắng: “Ngươi cho rằng Đường Đường nhà ta là đồ chơi a? Hoàn toàn đem lời cảnh cáo của cô nãi nãi ta giống như đồ thúi!”
“Oa a!” Âm thanh gào khóc lần nữa phiêu đãng trong khu trượt tuyết, trên sườn dốc phủ đầy tuyết Lưu Khắc làm một động tác có độ khó cực cao—Trước nhào lộn trên không và xoay tròn 360 độ rồi sau đó rơi xuống cũng theo quán tính mà trượt đi, giống như đầu chim cánh cụt mang theo tuyết cuồn cuộn sương mù lao về phía Đường Đường.
Đường Đường nghe âm thanh vừa ngẩng đầu lên, nhất thời vui mừng trừng lớn mắt, trong lòng âm thầm cười điên cuồng: “Oa ha ha! Tĩnh Tĩnh, ngươi hiểu lòng ta nhất a! Ngươi yên tâm, lão nương sẽ nắm chắc cơ hội lần này, chẳng những mang ước mơ trên tuyết ôm nhau từ lâu, mà còn muốn đem nụ hôn đầu tiên trữ hàng hơn hai mươi năm xử lý hết! Ha ha ha- -”
Một tiếng sấm sét rung trời khiến cho Đường Đường đang đắc ý chảy nước miếng chờ mỹ nam tiến vào lòng toàn thân chấn động, ôi chao một tiếng ngây ngốc ngẩng đầu nhìn trời một chút.
Trên đỉnh đầu, mới vừa rồi trời còn đang là một mảnh mùa đông quang đãng trong sáng lại đột nhiên tối sầm. Một tia sáng huyễn lệ màu vàng từ giữa màn trời đầy mây đen cuồn cuộn hoa lệ đánh xuống, tạo thành một vết nứt nhìn thấy mà ghê người, ngay sau đó là một tiếng sấm rất lớn, khiến các du khách trong sân trượt tuyết đều hoảng sợ thét lên.
“Thượng da!”* Bả vai run rẩy, Đường Đường nhớ lại một câu toan từ: “”Đông lôi chấn chấn hạ vũ tuyết?!”**
(Thượng da là tên một bài thơ cổ của Trung Quốc.
上邪
Thượng da
Hỡi trời (Người dịch: Điệp luyến hoa)
上邪!
我欲與君相知,
長命無絕衰。
山無陵,
江水為竭,
冬雷震震,
夏雨雪,
天地合,
乃敢與君絕。
Thượng da,
Ngã dục dữ quân tương tri,
Trường mệnh vô tuyệt suy.
Sơn vô lăng,
Giang thuỷ vị kiệt,
Đông lôi chấn chấn,
Hạ vũ tuyết,
Thiên địa hợp,
Nãi cảm dữ quân tuyệt.
Hỡi trời,
Ta nguyện với chàng tương tri,
Mãi mãi chẳng phân ly.
Núi chưa mòn,
Sông chưa cạn kiệt,
Đông vang sấm dậy,
Hè mưa tuyết,
Trời đất hợp,
Mới cùng chàng ly biệt.
“Khách lạp – -.” Tiếng vật thể gãy lìa khiếp người vang lên, lập tức “Rầm rầm- -,” Đường Đường dưới chân không còn gì chống đỡ nữa, cả người lập tức không thể khống chế trượt xuống dưới.
Lưu Khắc lúc vừa rồi vừa rơi xuống đáy dốc, còn chưa kịp bò dậy, liều mạng đưa tay muốn bắt lấy Đường Đường, lại chỉ có thể nắm lấy áo lông bên ngoài của Đường Đường, trơn trượt giống như nước, không thể giữ lại.
“A, Coi chừng!”Một du khách nhanh tay nhanh mắt kéo lại Lưu Khắc sau đó, tất cả mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn- – Đường Đường bị động tuyết lớn do sét vừa tạo thành trên mặt đất thô tính, không còn thấy bóng….