Edit: tiểu Trần
“Uy, không được chết! Nghe thấy không? Không được chết!”
Một tiếng kêu lớn đầy chấp nhất theo gió lọt vào tai, kích thích nội tâm. Giống như dùng hết khí lực toàn thân , đôi mắt đóng chặt rốt cuộc mở ra, hắc ám thâm thúy giống như vũ trụ vô tận.
Trong đôi mắt đó không có ánh sáng, cũng không có hình ảnh. Có chăng chỉ là yên tĩnh nặng nề cùng ảm đạm u ám và rét lạnh, chôn giấu tang thương từng xảy ra, ghi chép lại năm tháng luân phiên tuần hoàn.
Tuy rằng có nhật nguyệt cùng các vì sao thay đổi ở trong đôi mắt đó, lại như cũ vẫn lạnh như vậy, tối tăm nặng nề như vậy. Sinh mạng trong vô thanh vô tức trôi qua, chỉ còn đại biểu cho sự tồn tại, lại sớm không còn niềm vui vì được tồn tại ở cõi đời. (nguyên văn của đoạn này: 虽有日月星辰浮耀其间, 却依然那么冷, 那么暗沉. 生命只是在无声无息的运行, 代表着存在, 却早已没有了存在的欢喜)
Chỉ là trong mảnh tối tăm nặng nề không chút tiếng động như thế, lại phản chiếu bóng dáng một góc hoa rực rỡ…. nhụy hoa màu trắng, cánh hoa cũng màu trắng, không nhiễm một hạt bụi, đẹp tới kinh tâm động phách!
Thần kì nhất chính là, vừa rồi giữa một phen sấm sét phệ hồn đoạt phách, Hoa Nhi* rõ ràng mảy may không có chút tổn thương, vẫn như cũ đứng bên cạnh bệ đá, dánh đứng nhẹ nhàng, u nhiên nộ phóng** (Hoa Nhi: Cây hoa nhỏ, vì đây là loại cây tu tiên nên coi như có linh hồn. U nhiên nộ phóng:)
Gió núi phất qua, cuốn những phiến lá thon dài của Hoa Nhi, giống như một nữ tử hoạt bát xinh đẹp đang nhanh nhẹn nhảy múa, chỉ vì mong được con mắt của hắn ngẫu nhiên nhìn tới.
“Ngươi….” Khóe miệng vừa động nhẹ, hiện ra một tia mỉm cười có chút gian nan. Hắn giơ tay lên, muốn đụng vào nét xinh đẹp cuối cùng kia.
Hoa Nhi lay động, lá cây thon dài múa vươn tới, như muốn nghênh đón đôi tay nhuộm đầy máu tươi của hắn.
Khoảng cách giữa tay và lá, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần. Chỉ là, một thoáng khi chạm vào nhau, tay rơi xuống, không thể nâng lên nữa.
Máu, rốt cuộc chảy hết. Bóng tối lần lữa đánh tới, chỉ là cái nhìn kia, đã đủ để khắc sâu một vạn năm!
Hoa nhi run lên, một giọt lệ hoa trong suốt từ giữa nhụy rơi ra, “Tạch” một tiếng rơi vào rên mặt của hắn, nhưng tụ thành một viên lệ trong suốt, nhưng cũng không thể gọi dậy cặp mắt đã đóng chặt kia….vĩnh viễn không mở ra nữa.
Gió lạnh thổi qua, sinh mạng dần trôi qua, thân thể tan thành bụi, hóa thành một mảnh tinh hồn sáng rực nhẹ nhàng nổi lên trong không trung, lại bị gió thổi làm đột nhiên phát nổ, mắt thấy sắp tản ra.
Hoa Nhi mạnh mẽ nghiêng gãy cành hoa, đem toàn bộ tinh hồn bị tản ra hút vào trong tâm hoa (trái tim của bông hoa, đế hoa chăng?), ôn nhu mà lại quý trọng.
Cành lá trong nháy mắt khô héo, tàn hoa héo tàn rơi xuống trên bệ đá, cánh hoa bị gió thổi lơ thơ lất phất, nhu nhược không nơi nương tựa, lại thủy chung không chịu buông ra khỏi tàn hoa.
Bỗng nhiên, một tiếng chim hót trong trẻo khác lạ vang lên, một con đại bang cao hơn ba thước lông màu vàng rực rỡ từ trên không trung đáp xuống, ngậm lấy tàn hoa chỉ còn hai cánh rơi trên bệ đá, bay lên biến mất giữa mây mù ngàn dặm.
Trên chín tầng trời, thiên ngoại thiên, thiên thượng thiên, mây trắng như được gột sạch, trời xanh lam như ngọc bích.
Một tòa đài sen lẳng lặng trôi trên mây trắng, Phật Tổ đại từ đại bi nhắm mắt ngồi, mặt cười hiền hòa.
Một tiếng chim hót trong trẻo sáng lạn truyền đến, chim đại bàng thân mình khổng lồ vẫy đôi cánh màu vàng dần dừng lại, đậu trên vai Phật Tổ.
Phật mở mắt ra, mâu quang trong suốt, nhìn thấu mọi thứ rõ ràng.
Bàn tay độ lượng chậm rãi mở ra, tiếp nhận nhụy Bồ Đề đã héo do Kim Bằng* thả vào. ( Kim Bằng: Chim đại bàng lớn màu vàng.)
Cánh hoa trắng như tuyết đột nhiên rơi lả tả, trong không khí vắng vẻ không có chút gió nhẹ bay quanh quẩn, lả lướt rơi xuống. Dừng trên cánh tay áo của Phật Tổ, tiện đà dính lên đó, không chịu rời đi.
“Ừ!” Gật đầu nhẹ, Phật nhắm nửa con mắt, trong đôi mắt tràn đầy thương xót: “Càn khôn rung chuyển, dục niệm nổi lên. Nhân Vương chịu khổ, Bồ Đề điêu linh. Không thể nghĩ tới, vì bảo vệ một mảnh tinh hồn của hán, ngươi thế nhưng bỏ qua ngàn năm tu hành. Thôi được! Đã như vậy, ta theo như mong muốn của hắn, nhanh chóng đưa hắn đến ma đạo khổ giới nằm ngoài vòng luân hồi, từ nay về sau nếu không không còn nhập vào luân hồi nữa!”
Nhìn hạt bồ đề đen thẫm trong lòng bàn tay, Phật khẽ mỉm cười, bàn tay lật một cái, hạt bồ đề trong nháy mắt rơi xuống, rơi vào giữa biển mây mờ mịt, không chút dấu vết.
“Ma sinh, kiếp nạn đến, chịu khổ chịu tai chính là muôn dân trong thiên hạ. Bồ Đề, ta cũng đưa ngươi đến chốn hồng trần một lần, chỉ mong ngươi có thể hóa giải Thiên Địa đại nạn, tu thành công đức viên mãn!”
Tòa sen chậm rãi bay đi, vài tia sáng nhỏ thoáng hiện phía chân trời, mang theo từng cánh hoa trắng như tuyết, lặng lẽ hướng về nhân gian mù mịt…