Edit: Trần
“Yêu Vương đã chết, chúng yêu mau thối lui!” Tiếng nói trầm thấp lạnh lẽo rung động đến tận cuối chân chời, trong bầu trời đêm thấp thoáng ánh sao vang vọng mãi không thôi, đám yêu chúng kinh ngạc nhìn yêu nguyên của Vương và nhị vương tử bị ma khí lạnh như băng thôn tính, cả dãy núi trong khoảnh khắc chìm trong chướng khí mù mịt, gió mang theo mùi hôi thối tanh nồng, một ánh sáng kì lạ bắn thẳng lên trời, nhóm yêu chúng bi thương yêu khóc khắp mọi nơi, sau đó vội vã biến mất….
Bên cạnh vách núi đen, Húc Thanh Lam bước nhanh lên phía trước vài bước, nhìn yêu nguyên của đại vương tử trọng lê bị ma khí thôn tính, còn yêu nguyên của nhị vương tử….
Trong mắt lừa hiện lên một tia sáng quỷ dị, Húc Thanh Lam bình tĩnh ngẩng đầu lên, bốn chân đứng vững, tiếng hò hét của đám ma chúng như bài sơn đảo hải*, kinh thiên động địa* – - (rời núi lấp biển, long trời lở đất.)
“Vương thượng anh minh, nhất thống Ma Giới! Vương Thượng thần võ, lực trảm Yêu vương…” (Nghe như tiếng kêu gào mấy ma giáo trong mấy phim cổ trang ấy ^_^)
********************************
Thiên giới, Huyền Hoa cung.
Đế Thích miễn cưỡng nằm trên kim tháp*, mặc cho đôi tay ngọc đẹp như búp măng mùa xuân đấm bóp, xoa nắn, mắt phượng mông lung híp mắt lại, như nhắm lại như đang mở nhìn tiên nga đánh đàn phía trước, khóe môi tao nhã chậm rãi giương lên, chậm rãi mà thản nhiên, như gió xuân lướt qua, thoáng chốc nắm bắt lấy trái tim thiếu nữ. (kim tháp: chiếc giường nhỏ bằng vàng)
“Hì hì….” Tiếng cười duyên ôn nhu vang lên, nhất thời, tiên nga đánh đàn má đào khẽ hồng, đẩy cây đàn ra trước mặt nũng nịu nói: “Không đánh nữa! Thiên đế cố ý, hại Cầm Âm bị chúng tỉ muội cười nhạo!”
“Ha hả! Cao giọng cười, Đế Thích đứng hẳn dậy vươn tay về phía Cầm Âm, “Ừ, là trẫm không tốt! Là do trẫm thích nhìn dáng vẻ tức giận của Cầm Âm, so với ngày thường còn đẹp hơn ba phần.”
“Hì – -” Chuyển giận thành vui, Cầm Âm hờn dỗi liếc mắt nhìn Thiên đế một cái, đầu hơi cúi thấp, xấu hổ đi về phía kim tháp.
“Thiên hậu giá đáo!” Tấm mành lấp lánh khẽ động, dường như một tiếng đàn bị loạn lên, một thân ảnh màu đỏ mỹ lệ thướt tha đi vào sau bức rèm che, sắc mặt Thiên đế biến đổi lập tức buông tay, mà sắc mặt Cầm Âm trắng bệch vội vàng quỳ trên mặt đất.
“Nô tì tham kiến Thiên hậu!”
“Miễn lễ!” Đôi mắt đẹp đảo qua Cầm Âm đang quỳ gối trước giường, dừng trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác*, Xá Chi trào phúng giương khéo môi, vài phần kiêu ngạo, vài phần hèn mọn, còn có vài phần chua sót nói không nên lời.
Đã bao lâu rồi, hắn từng bên tai mình nhu tình mà nói: “Xá nhi, vì sao khi nàng nóng giận lại còn đẹp hơn ngày thường ba phần thế?”
Mà những lời này, suốt ngàn năm qua hắn đã nói với bao nhiêu nữ nhân rồi?
Hàng mi mỏng như sương khói khẽ nhăn, giữa đôi mắt hiện lên loang loáng tia nước, ưu thương mà mê man.
Cầm Âm rất đẹp sao?
Còn chưa bì được ba phần của mình, nhưng vì sao Thiên Đế sẽ để mắt, lưu luyến một nữ nhân như thế này?
Hắn yêu nàng, nàng biết, nhưng hắn cũng yêu các nàng khác! Suốt ngàn năm, nàng đã không thể đếm nổi bên cạnh hắn có bao nhiêu thải nữ, bao nhiêu vị phu nhân, có bao nhiêu nữ tử qua lại, từng buộc tơ tình, từng có duyên yêu với hắn.
Những người này, hắn đều yêu!
“Xá nhi, sao nàng lại tới đây?” Nở nụ cười ôn nhu, Đế Thích từ ngự tọa* đi xuống, cầm lấy tay Xá Chi, lại bị xúc cảm lạnh như bay làm giật mình chau mi, “Sao thế? Không thoải mái chỗ nào à?” (Ngự tọa: Chỗ ngồi của vua).
Giữa đôi mắt phượng là thâm tình trước sau như một, Xá Chi hoảng hốt một chút, một bụng u oán trong ánh mắt của hắn dần dần tan thành mây khói. Lần nào cũng thế, chỉ cần đứng trước mặt hắn, nàng sẽ lại vui vẻ một cách ngốc nghếch, tự mình dối mình, bởi vì, nàng thương hắn!
“Phong Giáp, đang đợi ngoài điện chờ vào bẩm báo,” đôi môi anh đào đỏ tươi run rẩy, run đến nỗi thanh âm cũng như bị vỡ thành từng mảnh nhỏ, Xá Chi dùng sức cầm tay Thiên Đế, như muốn lấy chút sức lực từ hắn: “Hắn – - thống nhất ma giới, chém chết Yêu Vương, Nhân gian giới đã vô cung bạo loạn!”
Biến sắc, Đế Thích lạnh lùng kéo khóe miệng nói: “Vừa ra tay đã thâu tóm Yêu Ma hai giới?” Hừ, hay ột tên Hiên Viên!”
“Thiên Đế, ” những ngón tay ngọc nắm lấy bàn tay Thiên đế, những ngón tay vẫn lạnh lẽo như bị đóng băng, Xá Chi mở miệng yếu ớt nói: “Bắc Ma Vực là khu vực biên giới của Ma giới, ngoại trừ Tu Di Sơn thì đây là chỗ gần Thiên đình nhất!”