Edit: Trần
Nhìn trái nhìn phải, Đường Đường chỉ mũi mình không xác định hỏi: “Ta?”
Không trả lời, Hiên Viên Hận Thiên chỉ buông tầm mắt lạnh lẽo nhìn Đường Đường một cái, Đường Đường lập tức run run người nâng cái lá cờ to như cái chăn vác lên vai.
“Đi thôi!” Ánh mắt dịu xuống, Hiên Viên Hận Thiên vội chuyển tầm mắt, dáng vẻ nữ nhân lúc này trông buồn cười quá.
Cái tay trần, ống quần nát vụn, trên mặt chỗ trắng chỗ đen, một con phỉ yêu đeo ở trước ngực, trên vai lại khiêng một lá cờ lớn, trông chật vật như thể – -
“Con mẹ nó thế này ta khác gì đội trưởng đội tuyên truyền chứ?” Thanh âm thở hổn hển đầy oán giận vang lên sau lưng, Hiên Viên Hận Thiên cuối cùng nhịn không được khẽ kéo khóe miệng, lộ ra nụ cười đầu tiên từ khi chuyển thế, một nụ cười chính thức, vô cùng thoải mái!
Trong bóng đêm, Đường Đường vác lá cờ lớn đi sau lưng đại thúc, vẻ mặt buồn bực, mặt thối như cầu tiêu vào ngày tháng sáu.
Vì sao chứ?
Vết thương của đại thúc rõ ràng nặng như vậy, nặng đến nỗi từng bước đi đều phải như dùng hết tất cả sức lực, thế mà chàng vẫn cố tình không cần nàng đỡ.
Đường Đường thậm chí có thể nghe tiếng đại thúc cắn răng, chặt đến nỗi những thớ thịt ở quai hàm cũng căng lên như dây cung, Đường Đường thậm chí còn nhìn thấy những sợi gân xanh trên mu bàn tay của đại thúc hiện lên, như một con rắn nhỏ xanh xám vặn vẹo dưới làn da, đó là do đại thúc nắm chặt thanh trường kiếm mà tạo thành, như dùng sức kiếm để chịu đựng sự thống khổ mà người thường không thể chịu được, kiên trì chấp niệm mà người thường không thể kiên trì nổi.
Lòng đau như cắt, nhưng Đường Đường lại cố nhịn lại kiên cường không rơi lệ. Bóng lưng cao ngạo mà cô độc của đại thúc khiến cho Đường Đường cảm thấy rơi lệ rất yếu đưới, khóc cũng vô dụng, cho nên chỉ có thể một lần lại một lần yên lặng gào thét trong lòng: “Đại thúc, đừng chết mà, đừng ngã xuống, đừng bỏ lại ta một mình….”
Lặp đi lặp lại, cơ hồ nói đến phát cuồng, nhưng Đường Đường không biết, kì thật đại thúc chàng đã nghe được, nghe hết toàn bộ một chữ cũng không bỏ qua.
Chấp niệm của nàng mãnh liệt như vậy, chuyên tâm như vậy, cơ hồ khiến nàng vận dụng thần giao cách cảm thành công thêm lần nữa, sao hắn có thể không nghe thấy chứ? Hắn thậm chí có thể cảm nhận được giữa những câu gọi của nàng còn hàm chứa cả vị mặn chát của nước mắt, ướp lạnh cả đáy lòng mình, thế nhưng trong lòng lại có sự ấm áp đốt cháy cả máu thịt mình.
Có lẽ là do máu chảy ra đã mang bớt đi sự lạnh lùng và kiên cường của hắn, những câu nói của nàng làm cho tim hắn trầm sâu trong sự mềm mại ấm áp, ấm đến nỗi hắn muốn dừng bước lại, muốn quay đầu nhin nàng một cái, hắn biết nàng đang khóc, cũng biết nàng rất vất vả để cố gắng, nhưng giờ, không phải là lúc!
Bàn tay to lớn đột nhiên vươn tới, cầm lấy cột cờ trong tay Đường Đường, Hiên Viên Hận Thiên không quay đầu lại, chỉ đem hết ma khí toàn thân hướng về lòng bàn tay, vận khởi bắn về phía Tụ yêu kì.
Chỉ một thoáng, giống như lỗ đen trong vũ trụ mở ra, lực hút mạnh mẽ ùn ùn kéo đến, Đường Đường hô to một tiếng bay thẳng lên, cả người không bị khống chế bay thẳng về phía đại thúc, đôi tay cố gắng ôm lấy ngọn cờ, thế nên cảnh cuối cùng đó là đại thúc vác cột cờ, mà nàng và Tụ yêu cờ thì treo ở đầu còn lại của cột cờ.
“Chúng yêu nghe lệnh!” Tiếng nói lạnh lùng vang lên dưới màn đêm, không cao, nhưng lại có thể kiến ỗi một yêu chúng cảm thấy hàn ý thấu xương, không chút liên quan đến giọng nữ khóc la om xòm thê thảm vang lên cùng lúc đó.
Cây gậy màu vàng, lá cờ lớn ánh đỏ bay giữa sương mù dày đặc, hai viên yêu nguyên sáng lạn chói mắt ở trên mặt cờ như ẩn như hiện. Phỉ yêu bị ôm trước ngực Đường Đường bỗng dưng mở hai mắt ra, mắt xanh chói lóa, hai tai nhọn dài trong gió lạnh như thống khổ mà run rẩy hai cái.