Edit: tiểu Trần
Một tiếng nấc cụt chấm dứt, đại điện một lần nữa lại khôi phục yên tĩnh, chỉ là lần này trong yên tĩnh có chút lúng túng quỷ dị. Đứng ở phía trước lăm vị đại hầu cận hai mặt nhìn nhau, nhất là vị bị điểm tên là Tùy Hỉ, vẻ mặt xanh lét khó coi.
Thanh âm này, chẳng lẽ là – - Tôn Đường Đường?
Dám vận khởi thần giao cách cảm gọi mình, ngoại trừ Vương và tứ đại hầu cận, bình thường ma chúng nếu không có việc lớn trong quân tình hồi báo, chắc chắn là ngứa da, muốn tìm cái chết!
“Là ai?” Lãnh mâu quét qua Tùy Hỉ, Hiên Viên Hận Thiên thân ảnh cao lớn dừng lại ỏ chỗ giao nhau giữa bóng tối và ánh sáng, trên mặt đầy vẻ đen tối không rõ và lạnh như băng.
“Là – - Tôn Đường Đường”. Đáy lòng có chút cảm giác lạnh cả người, Tùy Hỉ khom người đáp.
Đường Đường này, nàng rốt cục học thần giao cách cảm lúc nào? Hơn nữa, không biết là có vấn đề gì, thuật này nàng niệm có chút thất bại, trở thành thiên lý truyền âm sư tử hống, bất kì ai cũng có thể nghe thấy!
“Là nàng?” Lãnh mâu híp lại, Hiên Viên Hận Thiên bỗng nhiên nhớ lại đây chính là thanh âm thì thào bên tai mình nói: “Đại thúc, ta tên là Tôn Đường Đường!”
“Đại thúc, đừng ném ta xuống…”
Mày kiếm sít lại, Hiên Viên Hận Thiên nặng nề phun ra ba chữ, “Trả lời nàng!”
“Vâng” Nhíu chặt lông mày, Tùy Hỉ mơ hồ có chút lo lắng cho Đường Đường, mặc dù thời gian ở chung không nhiều lắm, nhưng nàng thực sự khiến cho người ta thích, luôn có thể khiến ình vui vẻ cười to, rất thú vị!
“Đường Đường!” Vận khởi thần giao cách cảm gọi một câu, Tùy Hỉ cố gắng làm ọi người ở đây đều có thể nghe được, chỉ là không chú ý tới giọng nói của mình rất ôn nhu, giữa ôn nhu có chút bận tâm, còn có cả thấp thỏm.
Sắc mặt hơi trầm xuống, Hiên Viên không thích nghe người hầu cận cấp cao nhất của mình mang giọng điệu như thế gọi một người, trong giọng nói không nên tồn tại tình cảm.
“Oa oa, Tùy Hỉ, ngươi cư nhiên nghe thấy được! Ha ha, ta thật cao hứng!” Giọng nữ thanh thúy lần nữa vang lên, lần này lưu loát thông thuận hơn nhiều, nhưng âm lượng vẫn có chút không ổn định như trước – -
“Không ngờ ta mới luyện hai ngày ngươi đã có thể nghe được. Hì hì, Phi Lộ còn nói ta có luyện hơn một trăm năm cũng không thể gọi cho ngươi! Ngươi nói, điều này có tính là tâm hữu linh tê không?” (Tâm hữu linh tê: sự thấu hiểu sâu sắc giữa hai người yêu nhau).
Mấy cặp mắt đồng thời trừng mắt nhìn Tùy Hỉ, trong đó có cả đôi mắt uy nghiêm lãnh người của Vương, Tùy Hỉ cảm thấy da đầu tê dại, vội vàng lên tiếng cắt đứt Đường Đường công khai đùa giỡn: “Ngươi tìm ta có việc gì?”
“Có, mà cũng không có a!” Ngữ điệu trầm thấp, giọng nữ vừa rồi còn hưng phấn hoạt bát bỗng dưng có chút trầm thấp, mang một chút hương vị oán phụ, “Tùy Hỉ, ngươi rốt cuộc khi nào mới trở lại a? Ta thấy ngột ngạt đến sắp điên rồi! Những mỹ nữ trong viện của ngươi đều coi ta là tình địch mà nhìn, không có việc gì đều bày vẻ coi thường ra cho ta xem, khiến cho ta bây giờ một ngày không ăn cơm cũng không cảm thấy đói, chẳng lẽ các nàng không biết ngươi đã là ‘danh thảo có chủ’, cho dù có thái độ khinh khỉnh thì cũng phải là bày cho Mâu Chân chứ!”
Mấy cặp mắt lại nhất tề nhìn về phía Mâu Chân, mặc dù không khí vẫn khẩn trương như trước, nhưng Tùy Hỉ nhịn không được kéo kéo khóe miệng. Dám ở trong đại điện này hô to gọi nhỏ, nhàn rỗi kêu loạn, ngoại trừ Tôn Đường Đường nàng chỉ sợ cũng không còn người nào nữa?
Ngẩng đầu nhìn Vương, thần sắc tỉnh táo, hỉ nộ khó phân, nhưng dường như cũng không có sát ý, Tùy Hỉ len lén thở phào một cái.
Kỳ thật, Đường Đường là do Vương cứu mang về. Trong ngàn năm kể từ khi Vương chuyển sinh, Tùy Hỉ chỉ thấy Vương giết người, chưa từng, chưa từng thấy Vương cứu người, mà Đường Đường, là người thứ nhất!
Trên người nàng có rất nhiều bí mật, lai lịch mơ hồ, lời nói cử chỉ quái dị mà không câu nệ tiểu tiết, nhưng lại không làm cho người ta cảm thấy thô tục vô lễ, ngược lại chỉ cảm thấy thẳng thắn đáng yêu, mà Vương đối với thái độ nàng lại càng quỷ dị, làm cho người ta đoán không ra.
“Đi đi!” Lãnh đạm phân phó một câu, Hiên Viên Hận Thiên xoay người đi vào chỗ sâu bên trong đại điện, “Tìm cách biết rõ lai lịch của nàng!”