Edit: Tiểu Trần.
Người ta tiêu tốn mất vài chục năm mới đạt được, nàng ta rõ ràng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi đã làm được. Điều này nếu như bị Tùy Hỉ đại nhân biết mình tự mình truyền thụ tâm pháp tu ma cho nàng, vậy không biết sẽ bị xử trí thế nào đây. Ai, thật phiền toái!
“Phi Lộ, lần trước lúc ngươi dùng cách gì để gọi Ngọc Dung a? Ta thấy ngươi vừa nhắm mắt, trong miệng mặc niệm hai tiếng, nàng “vèo” một tiếng xuất hiện ngay!” Khẽ nâng cằm, Đường Đường nhàn nhã ung dung nhìn mặt Phi Lộ lúc trắng lúc xanh, như nhìn một con tắc kè hoa, trong lòng cảm thấy sợ hãi.
“A? A! Đó là thần giao cách cảm ma chúng dùng để kêu gọi lẫn nhau, chỉ cần bài trừ tạp niệm, sử dụng tâm pháp ở trong lòng gọi người mà ngươi muốn gọi, nói cho nàng biết ngươi muốn nói chuyện, nàng có thể nghe được!”
“Thiên lý truyền âm?” Nhảy dựng một cái đứng bật dậy, Đường Đường một chưởng vỗ vào bả vai Phi Lộ, hài lòng nhìn “sóng cuộn mãnh liệt” một hồi, rồi mới hào hứng ngẩng cao đầu nói: “Lộ mỹ nữ, ngươi dạy ta cái đó đi!”
Đại điện tuyền một màu đen, trống trải, hùng vĩ, nghiêm ngặt, không khí ngưng trọng tràn ngập khắp không gian khiến cho người ta hít thở không thông.
Đứng ở chỗ này, hô hấp cũng đều kiềm chế xuống, bởi vì một chút động tĩnh cũng sẽ bị không khí vốn yên lặng tuyệt đối phóng đại lên gấp mấy trăm lần, đập vào màng nhĩ, chấn động lòng người, kinh tâm động phách.
“Bắc Thứ Ma nói thế nào?” Tiếng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên trong đại điện, làm cho năm vị nam nữ vô cùng xuất sắc đứng dưới bậc thềm không khỏi đồng thời rùng mình.
“Bắc Thần Ma nói, nếu như Vương muốn thống nhất Ma Giới, vậy chờ ngàn năm sau hắn đầu thai đi!” Nhíu chặt đôi lông mày, trên khuôn mặt đầy vẻ nghiêm túc của Tùy Hỉ tia không vui lộ ra rõ ràng.
“Vậy sao?” Tạm dừng một chút, nam tử tóc trắng ngồi trên ghế đá ở đại điện chậm rãi đứng lên, thân hình cao lớn từ từ lộ rõ, dường như thản nhiên trước thương hải tang điền, một cỗ khí thế bức người hùng hồn nghiêm nghị ép tới, khiến cho lăm người đang đứng dưới bậc vội vàng cúi đầu.
Chậm rãi đi xuống, Hiên Viên Hận Thiên đi tới trong quầng sáng yếu ớt trước điện, ánh mặt trời chiếu trên khuôn mặt của hắn, chiếu rọi ngũ quan hoàn mỹ tuấn dật của hắn, lại không thể xua tan ớn lạnh nơi đáy mắt hắn, như u đầm đen sẫm đã tích tụ cả ngàn năm, chứa đầy tử vong và hủy diệt.
“Nếu hắn đã muốn chết như vậy, vậy thì đừng chờ đến ngàn năm, ba ngày sau khiến cho hắn phải đầu thai đi!” Tiếng nói bình thản mà lãnh khốc lạnh lùng vang vọng trong đại điện, lăm vị đại hầu cận hơi kinh hãi, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía nam tử cao lớn đắm mình trong ánh sáng nhạt nhòa.
Đây chính là Vương của bọn họ, trăm ngàn năm qua, chỉ cần chuyện hắn muốn làm, chưa có lần nào là không thể thực hiện!
Hắn ta là tượng trưng cho sức mạnh, là biểu tượng cho sự cường đại! Hắn là vô địch, không gì làm không được, nhưng cũng cao ngạo lạnh lùng, khiến cho người ta kính sợ!
“Vương! Lần này để cho chúng ta đi là được rồi, vết thương của ngài – -” Quỳ một gối xuống đất, ánh mắt Bỉ A Đa La nóng bỏng nhìn Vương của nàng, trong ánh mắt có mong mỏi, có kính yêu, còn có tình yêu say đắm đầy điên cuồng không có cách nào che giấu.
“Các ngươi chờ ở ngoài tường Bắc thành! Chỉ cần là kẻ không muốn quy hàng ma chúng – - giết!” Thân Hình cao lớn bỗng nhiên chuyển động, Hiên Viên Hận Thiên lạnh lùng bước vào trong bóng tối, ném lại phía sau ánh mặt trời cùng mọi người. Đây là cuộc chiến của hắn, là một bước để hắn thực hiện mục tiêu cuối cùng, không thể mượn tay người khác, càng không cần người khác làm bạn!
Trăm ngàn năm qua, vẫn luôn chỉ có một mình hắn, trước kia như thế, sau này cũng thế, vĩnh viễn đều như vậy!
“Bỉ A tuân lệnh!” Thất vọng hạ mi mắt, Bỉ A Đa La cô đơn đáp.
“Tùy, Tùy Hỉ” giọng nữ hưng phấn vang lên, trong nháy mắt phá vỡ yên lặng ở đại điện. Giống như tín hiệu điện thoại di động bị nhiễu sóng, âm thanh Đường Đường mấp mô không rõ vang lên.
“Ngươi, ngươi có nghe, nghe thấy không? Nghe thấy được thì – - trả lời một tiếng, đừng làm cho ta sõa hồ hồ* kêu loạn, o~over~~!” (sõa hồ hồ: ngốc nghếch)