Chương 910
Ngọc bội cậu tặng, tôi rất thích, tôi sẽ luôn đeo nó trên người!”
Đám cậu ấm, sắc mặt khó coi, Y Linh bảo vệ Trình Kiêu, cũng quá rõ ràng.
Đây quả thật là vả mặt mọi người tại chỗ!
Bạch Thụy Văn tức đến mặt tái xanh, vốn cho rằng nhục nhã Trình Kiêu trước mặt Y Linh, Y Linh sẽ nhìn rõ được khuôn mặt thật của Trình Kiêu, ghét bỏ Trình Kiêu.
Nhưng mà không ngờ, không như mong muốn. Y Linh thế mà lại đồng tình với Trình Kiêu, thậm chí không tiếc vì Trình Kiêu mà trở mặt với mội người!Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhe
Bạch Thụy Hân cau mày nói: “Anh, chị dâu bị tên kia mê hoặc không nhẹ đâu! Tiếp theo chúng ta làm sao bây giờ?”
Tôn Mạc cũng có chút kinh ngạc, cô ta không ngờ Y Linh thế mà lại vì Trình Kiêu, không tiếc đắc tội với hội cậu ẩm Giang Nam.
Sắc mặt Tôn Mạc khó coi, trong lòng vô cùng ghen tị phân nộ với Trình Kiêu, còn có oán giận với Y Linh.
Sắc mặt Trình Kiêu lạnh nhạt, lạnh lùng quét mắt nhìn mọi người, ánh mắt mang theo vẻ miệt thị: “Món quà mà Trình Thương Sinh tôi tặng, há có thể so sánh với mấy thứ phàm trần tục vật của mấy người!”
Sau đó Trình Kiêu chỉ một ngón tay ra, một luồng linh lực bắt vào ngọc bội trước mặt Y Linh.
Một vòng sáng lập tức lóe lên, linh lực khởi động pháp trận và thiên địa nguyên lực trong ngọc bội. Một luồng khí mát lạnh, lấp tức cuốn qua tất cả.
Tất cả mọi người đều hơi bị chấn động, có một loại cảm giác sảng khoái tinh thần.
Chất liệu tạo nên miếng ngọc bội hộ thân này, là Linh Ngọc thượng phẩm. Trong linh ngọc, bình thường cũng ẩn chứa Thiên Địa Nguyên lực rất nồng.
Những Thiên Địa Nguyên Lực này, có công hiệu tẩm bổ nhân thể, bị Trình Kiêu dùng linh lực khởi động, đương nhiên sẽ xuất hiện công hiệu nâng cao tỉnh thần bổ não.
Những người bình thường kia, chẳng qua là đột nhiên cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, sảng khoái tinh thần. Nhưng, những võ giả lại chấn động cả người, trong lòng kinh hãi!
Linh khí trên trái đất căn cõi, linh ngọc ẩn chứa Thiên Địa Nguyên Lực như loại này cực kỳ ít ỏi, huống chỉ là loại linh ngọc thượng phẩm.
Ngay lúc linh khí phát ra, làm bọn họ được lợi không ít. Trong hội trường, có hơn mười người võ giả ẩn mình, ánh mắt lập tức biến thành lửa nóng, bốn phía tìm đến nơi phát ra linh khí.
Bản thân Bạch Thụy Văn cũng làm một Tiên Thiên Tiểu Thành võ giả, cũng gần Y linh nhất, linh lực mạnh mẽ từ trên ngọc bội phát ra, cảm nhận của anh ta cũng mạnh mẽ nhất.
“Sao có thể! Ngọc bội kia, chẳng lẽ là một món…pháp khí!”
Vẻ mặt Bạch Thụy Văn khiếp sợ, lúc anh ta ở trong sư môn, có một lần nghe sư phụ nhắc đến pháp khí.
Anh ta nhớ rõ, lúc sư phụ nhắc đến pháp khí, vẻ trịnh trọng trên mặt cùng với sự sùng bái lộ ra trong mắt.
Với thực lực mạnh mẽ như sư phụ anh ta, chỉ là nhắc đến pháp khí, cũng đã trịnh trọng như thế. Nếu có thể tận mắt nhìn thấy pháp khí, sợ là lập tức xem như trân bảo.
Mà Trình Kiêu, thế mà lại xem một pháp khí vô cùng quan trọng với võ giả thành một vật trang sức bình thường, làm quà tặng cho một người bình thường!
Đây thật sự là đang phung phí của trời!
Tên phá của!
Trong lòng Bạch Thụy Văn đang rỉ máu, đừng nhìn anh ta có thể lấy được Ánh Sáng Hy Vọng, hơn nữa không chút do dự làm quà tặng cho Y Linh.