Chương 909
Có thể chịu được thì anh tự ném thùng rác đi! Nói mạnh miệng ai không biết? Y Linh người ta còn có thể thật sự ném quà của anh sao!
Kỳ thật mọi người đều biết Bạch Thụy Văn cố ý làm màu, nhưng mà đối với việc anh ta lấy loại bảo bối như Ánh Sáng Hy Vọng ra, vẫn vô cùng khiếp sợ.
Hơn nữa, qua chuyện này, cũng có thể thấy được thái độ của Bạch Thụy Văn với Y Linh. Nhà họ Bạch nhất định muốn tiếp tục hôn ước năm đó!
Y Linh có chút bất đắc dĩ, cô khẳng định không thể ném đi thật! Chỉ có thể tạm thời nhận lấy, sau này tìm cơ hội, lại trả cho Bạch Thụy Văn.
Cố Tu Nhiêm ha ha cười, khen ngợi nói: “Cậu Bạch, anh cố ý cuối cùng mới tặng quà cho cô Y Linh, là sợ món quà này lấy ra, đám quà cáp của chúng ta cũng ngại không cầm ra được sao?”
“Nhưng mà may mắn có người nào đó tặng hàng vỉa hè, nếu không, món quà mấy trăm triệu của tôi đúng là không lấy ra được!”
Mọi người biết Cố Tu Nhiễm lại bắt đầu sỉ nhục Trình Kiêu, lập tức cũng ồn ào theo: “Món quà mấy trăm triệu của cậu Cố không lấy ra được, mấy món quà mấy chục triệu của tôi chẳng phải còn không xứng ném vào thùng rác sao!”
“Nhưng mà cũng may có hàng vỉa hè đệm lưng, tôi vấn là thật sự muốn cảm ơn Trình Kiêu đó!”
“Ha ha…
Đám cậu ấm lại giêu cợt một hồi, ánh mắt nhìn Trình Kiêu vô cùng khinh bỉ.
Gương mặt Bạch Thụy Văn và Bạch Thụy Hân đắc ý, lần này cuối cùng món quà cũng sỉ nhục Trình Kiêu một trận, xem như là thu chút lợi tức trước.
Trong lòng Cố Tu Nhiễm âm thầm đắc ý: “Trình Kiêu, đấu với tôi, tôi chơi chết anh!
Tôi muốn hoàn toàn bôi xấu thanh danh của anh, để anh trở thành trò cười của tất cả mọi người, giải mối hận trong lòng tôi!”
Lục Thiên Hào cũng có vẻ đắc ý, mặc dù anh ta không làm gì, nhưng có thể nhìn thấy Trình Kiêu xấu mặt, anh ta vui vẻ hơn bất kỳ ai.
Tôn Mạc liếc nhìn Trình Kiêu, trên gương mặt xinh đẹp vấn là vẻ ghét bỏ: “Tôi đã sớm nói, sớm muộn gì anh cũng sẽ vì sự cuồng vọng của mình mà trả giá mắc. Bây giờ chút sự nhục nhã này, chỉ là bắt đầu!”
Lý Ngôn cười lạnh nói: “Tên Trình Kiêu này, thật đúng là làm mất hết mặt mũi Hà Tây chúng ta!”
“Đúng thế, chúng ta cùng trường với anh ta thật là xui xẻo mà? Người khác khẳng định cũng xem thường cả chúng ta!” Mấy nữ sinh viện điện ảnh truyền hình Hà Tây ghét bỏ nói.
Trình Kiêu một mình lẳng lặng đứng đó, bóng hình ảnh có chút cô độc và tiêu điều, giống như bị toàn thế giới vứt bỏ.
Xung quanh đều là những lời lạnh nhạt, trào phúng, nhục nhã, chửi bới. Giống như một mũi tên nhọn xuyên qua tim, bắn đến anh thương tích đầy mình.
Y Linh đột nhiên cảm thấy trong lòng tê dại, nhìn mấy cậu ấm xung quanh này, trên mặt lộ ra chút tức giận.
“Mấy người quá đáng quá rồi!”
“Tôi vừa rồi cũng đã nói, tôi không để ý quà cáp gì đó, chỉ cần mọi người có thể đến gặp tôi, tôi đã rất vui.”
Giọng nói Y Linh thanh lãnh, chứa đựng sự phần nộ nói ra, làm mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Mọi người đều nghe ra được. Y Linh tức giận rồi.
Ánh mắt của Y Linh, mang theo sự áy náy, nhìn Trình Kiêu, ôn nhu nói: “Trình Kiêu, lời của bọn họ cậu đừng có để trong lòng.