CHƯƠNG 686
“Nhưng trong một giờ này, tôi quyết định thu xếp cho cô gặp mặt một số sếp tổng của công ty có ý định hợp tác, tranh thủ giành lấy mấy quảng cáo đại diện thương hiệu.”
Trình Kiêu ở phía sau nghe. Anh biết, cho dù minh tinh ở ngoài có vẻ rất nở mày nở mặt, thật ra muốn luôn duy trì sự nổi tiếng cũng không dễ dàng gì.
Dương Oánh đặt bút kẻ lông mày trong tay xuống, nói: “Một giờ đó, tôi muốn dẫn ngài Trình đi dạo xung quanh. Cô hoãn lại tất cả hoạt động đi.”
Trần Tê Phượng nhíu mày: “Tiểu Oánh, rất nhiều tỷ phú tập trung trong lễ khai mạc lần này, đây là một cơ hội hiếm có, cô thật sự muốn từ bỏ sao?”
“Tôi biết ngài Trình có ơn với cô, nhưng tôi làm người đại diện của cô, tôi phải nhắc nhở cô.”
Dương Oánh mỉm cười: “Chị Phượng, người sống thì có tiền kiếm không hết, không phải sao?”
“Được, tôi hiểu rồi!” Trần Tê Phượng nói
Trình Kiêu nói: “Thật ra cô không cần tiếp tôi, tôi tự đi xem là được rồi.”
Dương Oánh mỉm cười nói: “Ngài Trình, ngài là ân nhân của tôi. Cho dù hoãn lại tất cả hoạt động, tôi cũng không thể lạnh nhạt với ngài được!”
Tám giờ sáng, đám người Dương Oánh đến hội trường lễ khai mạc.
Các xe hơi sang trọng đậu ở cổng. Ở đây, loại xe năm sáu tỷ đều là bản ăn mày. Không phải xe trị giá từ mười lăm tỷ trở lên, người ta cũng ngại lái đến đây.
Ở cổng có sáu cô gái tiếp tân mặc sườn xám màu đỏ, bốn bảo vệ mặc đồng phục, tất cả người bước vào đều phải đưa ra thư mời.
Dương Oánh xuất hiện cũng không gây ra bất kỳ rối loạn nào. Những người tới đây hôm nay đều là tỷ phú có tài sản hàng trăm tỷ. Trong mắt đám người bọn họ, những minh tinh được tăng thêm hào quang thật ra chỉ là một diễn viên.
Chỉ là, Dương Oánh không chỉ là minh tinh, còn là người đẹp một trăm phần trăm.
Người đẹp đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều công tử bột.
Dương Oánh bước vào đại sảnh, trên người mặc chiếc váy dài đuôi cá màu trắng được chế tạo đặc biệt, xinh đẹp vô cùng. Cô ta đi qua chỗ nào, đều thu hút ánh mắt của rất nhiều người.
“Ồ, đây không phải là minh tinh lớn Dương Oánh sao? Bao giờ minh tinh ký tên cho tôi nhé?” Một người trung niên mập mập vừa cười xấu xa vừa nói.
Dương Oánh mỉm cười nói: “Ông chủ Cổ nói đùa rồi, ngài là người có tên tuổi trong giới chơi đồ cổ, tài sản lên tới mấy nghìn tỷ, tôi phải xin ngài kí tên mới đúng chứ!”
Trình Kiêu nhìn về phía ông chủ Cổ này. Anh nhận ra người này, đó là người cùng phe với nhà họ Tống.
Hơn nữa, Trình Kiêu có ấn tượng với rất nhiều người ở đây hôm nay. Kiếp trước, anh từng gọi những người này là tiền bối.
Nhưng sau khi những người này nghe nói anh từng là người ở rể nhà họ Tôn, từ đó đều xem thường anh.
Ban đầu, chắc ít nhất ba năm sau anh mới gặp những người này.
Bởi vì sống lại, đời này Trình Kiêu gặp bọn họ sớm hơn.
Dương Oánh dẫn theo Trình Kiêu tới trong đại sảnh, thỉnh thoảng chào hỏi vài người, đồng thời giới thiệu với Trình Kiêu.