CHƯƠNG 628
Có lẽ rất nhiều người đều đang cười cô ta có mắt không tròng đấy!
Nhưng… trong lòng Tôn Mạc không hối hận, cho dù bảo cô ta lựa chọn lại một lần nữa, cô ta vẫn sẽ làm như vậy!
Mặt Lưu Tào Khang đỏ lên, siết chặt hai nắm tay, đôi mắt trợn trừng nhìn Trình Kiêu.
“Cậu nhóc, cậu đúng là làm tôi rất giật mình đấy! Ngài Trình, Trình thần y với y thuật có một không hai, kỹ năng như thần. Hóa ra, đây chính là chỗ dựa để cậu không coi ai ra gì!”
“Chẳng qua, tôi tin tôi sẽ sớm vượt qua cậu, bởi vì tôi mới là người nắm giữ quyền lực!”
Ninh Lan cũng rất kinh ngạc, nhìn Trình Kiêu bên cạnh lẩm bẩm nói: “Tiểu Kiêu, mẹ không nghe nhầm chứ? Một nghìn năm trăm tỷ!”
Trình Kiêu mỉm cười nói: “Dì Lan, dì không nghe nhầm đâu, một nghìn năm trăm tỷ cũng không nhiều!”
Dường như để chứng minh lời Trình Kiêu nói, Diệp thần y từ tốn nói: “Phó hội trưởng Đường nói rất đúng, một nghìn năm trăm tỷ có vẻ là giá trên trời nhưng thật ra không nhiều.”
“Tiền có giá nhưng sinh mạng là vô giá! Một quyển y thuật thần kỳ đó có thể cứu được tính mạng của vô số người, trong những người này lại có bao nhiêu tỷ phú có tài sản lên tới hàng tỷ?”
“Cho nên, chỉ xét chuyện bộ kỹ thuật châm cứu này có thể chữa được bệnh của hai mươi tám đứa trẻ kia, cho dù là mười lăm nghìn tỷ cũng còn lâu mới bằng được giá trị của nó!”
Mười lăm… mười lăm nghìn tỷ!
Mọi người đều cảm thấy khó thở, choáng váng.
Mắt Tôn Đại Hải cũng đỏ lên. Lúc này, niềm tin mà ông luôn kiên trì tới nay đã có dấu hiệu dao động.
Không sai, giấc mơ của ông vẫn luôn là trở về gia tộc.
Nhưng… chuyện trở về gia tộc thật sự quá xa vời.
Y thuật trong gia tộc vượt xa thế giới thế tục, cho dù ông học được kỹ thuật châm cứu này, cũng chưa chắc có thể thành công.
Nhưng… nếu có một nghìn năm trăm tỷ này, cũng đủ cho ông phát triển lại một gia tộc mới ở thế giới thế tục.
Lúc đó, ông sẽ làm tộc trưởng nhà họ Tôn, mọi chuyện của nhà họ Tôn đều do ông quyết định, không ai có thể đuổi ông ra ngoài nữa.
Chẳng qua suy nghĩ này chỉ tồn tại một phút. Năm nay, Tôn Đại Hải đã năm mươi tuổi, không còn sức lực để xây dựng một gia tộc mới nữa.
Ông chỉ muốn lúc còn sống trở lại gia tộc, được các trưởng lão trong gia tộc tha thứ.
Không hơn!
“Phó hội trưởng Đường, tôi xin nhận tấm lòng của ngài, nhưng tôi thật sự không phải vì tiền…”
Đường Quốc Hoa giơ tay lên ngắt lời Tôn Đại Hải, liếc nhìn Trình Kiêu rồi nói nhỏ: “Chú Tôn à, sao chú hồ đồ vậy chứ? Chú có cậu con rể như Trình thần y, chú muốn bao nhiêu quyển kỹ thuật châm cứu mà chẳng được? Con rể của chú mới là kho báu lớn nhất! Chú cần phải tranh cướp với chúng tôi sao?”
Cơ mặt Tôn Đại Hải không khỏi giật giật. Ông canh giữ một kho báu, nhưng ông đã chặn kho báu này ở ngoài cửa rồi!