CHƯƠNG 627
Đôi mắt đẹp của Ninh Nghi Nghi mở to, gương mặt tràn đầy vẻ khó tin: “Một tăm…một trăm năm mươi tỷ!”
“Ôi trời ơi! Một cuốn sách lại có thể bấn được giá 150 tỷ! Anh rể họ giỏi quá đi!”
“Ầy, đáng tiếc, chị họ vừa rồi lại tuyên bố ly hôn! Lần này chị họ đúng là tổn thất lớn rồi!”
Trái tim Tôn Đại Hải cũng đập mạnh, 150 tỷ, đây thật sự là một khoản khổng lồ.
Nếu như không phải ông một lòng muốn quay về gia tộc, nói không chừng ông sẽ thật sự bán.
“Phó hội trưởng Đường, 150 tỷ tuy rằng là một khoản tiền lớn, nhưng con người tôi không hứng thú với tiền, chí hướng cả đời của tôi chính là nghiên cứu y thuật…”
Phó hội trưởng Đường ngắt lời Tôn Đại Hải: “Tôn lão đệ hiểu lầm rồi, tôi nói không phải là 150 tỷ, mà là 1500 tỷ!”
“Đương nhiên, giá trị của cuốn thuật châm cứu này có lẽ vượt xa 1500 tỷ, nhưng nguồn quỹ của hiệp hội y học Á tộc phần lớn đều dùng vào nghiên cứu y học rồi. 1500 tỷ này đã là cực hạn mà hiệp hội y học Á tộc có thể lấy ra rồi.”
Trong đại sảnh yên lặng giống như đã chết vậy, chỉ còn lại tiếng hít thở giá lạnh.
“Chết tiệt, tôi không nghe nhầm đấy chứ! 1500 tỷ, 1500 tỷ đó!”
“Lão này điên rồi sao? Một cuốn sách nát đáng giá nhiều tiền như vậy sao!”
Mấy tên thanh niên khó hiểu, họ không phải bác sĩ, đương nhiên không hiểu giá trị của một bộ y thuật thần kỳ.
Ninh Nghi Nghi chỉ cảm thấy trong đầu như có sét đánh, trợn tròn mắt, suýt nữa ngất xỉu.
Ninh Nghi Nghi ngơ ngác nhìn phó hội trưởng Đường, mãi một lúc lâu mới lấy lại tinh thần: “Một nghìn năm trăm tỷ, em không nghe nhầm chứ?”
“Chị họ! Chị tự tay ném đi một cây rụng tiền đấy!”
Ninh Nghi Nghi hận không thể xông tới cướp Trình Kiêu. Người trâu bò tới mức tùy tiện ra một quyển sách cũng có thể bán tới một nghìn năm trăm tỷ, không ngờ Tôn Mạc không cần!
Ninh Nghi Nghi luôn nhìn Tôn Mạc với ánh mắt rất bội phục, bây giờ cuối cùng đã dao động.
Nhìn gương mặt thâm trầm như sắp nhỏ nước của Tôn Mạc cách đó không xa, Ninh Nghi Nghi thầm cười gượng: “Chị họ, sợ rằng lần này chị hoàn toàn nhìn nhầm rồi!”
Mọi người bàn tán xôn xao.
“Một nghìn năm trăm tỷ đấy!”
“Hai mươi bốn cây kim Tử Ngọ mà cậu Ngụy vừa tặng quả thật chỉ là rác rưởi so với quyển kỹ thuật châm cứu này!”
“Ha ha, thật nực cười. Không ngờ Tôn Đại Hải vừa ném quyển bảo vật thật sự sang một bên. Nếu trước kia không phải Trình Kiêu thiên vị ông ta, sợ rằng ông ta căn bản không thể bảo vệ nổi bảo bối này!”
“Tôn Đại Hải cũng giống con gái ông ta vậy, đều có mắt không tròng. Tôi cảm thấy Trình Kiêu tuyệt đối sẽ có thành tựu cao hơn con trai của Phó thị trưởng Lưu!”
Tôn Mạc nghe được tiếng mọi người bàn luận, hai tay siết chặt, trong lòng cũng chấn động giống như sóng lớn dâng trào.
Cô ta bố trí tỉ mỉ cục diện hôm nay là muốn vạch trần sự ngụy trang của Trình Kiêu, sỉ nhục Trình Kiêu ở trước mặt mọi người, đánh cho Trình Kiêu quay về nguyên hình là tên vô dụng kia.
Nhưng… cô ta tuyệt đối không ngờ được Trình Kiêu có thể hoàn toàn xoay ngược tình thế, hơn nữa còn đánh ngược lại, vả mặt cô ta bôm bốp.
Bây giờ, Trình Kiêu không thành kẻ bất lực, con rùa lông xanh trong dự đoán của cô ta. Ngược lại, cô ta đã hoàn toàn trở thành trò cười trong mắt mọi người.