CHƯƠNG 602
Tôn Mạc khoác tay Lưu Tào Khang đi tới, Lưu Tào Khang mặc bộ vest đen đẹp trai ngời ngời, sắc mặt bình tĩnh, tuổi trẻ mà đã có phong thái của người làm lớn.
Hai người đứng bên nhau quả là trai tài gái sắc, như đôi kim đồng ngọc nữ.
Sự xuất hiên của Tôn Mạc lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, cô ta và Lưu Tào Khang đã trở thành khung cảnh đẹp nhất trong bữa tiệc mừng thọ.
Nhưng trong lòng mọi người đều rất tò mò, người đứng bên cạnh Tôn Mạc không phải chồng cô ta Trình Kiêu, mà là một nam thanh niên khác.
Điều này có nghĩa là gì?
Tôn Mạc muốn gửi gắm thông điệp gì đây?
Tôn Đại Hải ngồi ở hàng ghế chính nhìn lướt qua mặt Tôn Mạc và Lưu Tào Khang.
Ông nhìn thấy vẻ mặt tự tin của Tôn Mạc và sự ngưỡng mộ mà cô ta thi thoảng thể hiện ra khi nhìn chàng thanh niên bên cạnh.
Đây là điều mà Tôn Đại Hải chưa thấy ở con gái bao giờ.
Tôn Đại Hải hiểu người thanh niên này mới là người yêu của con gái mình.
Mà Ninh Lan thì đã sầm mặt.
Là phụ nữ đã có chồng mà lại khoác tay một người đàn ông khác ở nơi công cộng, hành động này khác gì đội nón xanh cho chồng.
Tôn Mạc đi tới, hơi cúi người: “Ba, con gái chúc ba phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”
Tôn Đại Hải cười nhạt, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn vào Lưu Tào Khang.
Từ phong thái của Lưu Tào Khang có thể thấy thân phận của anh ta không tầm thường.
Hơn nữa Tôn Đại Hải cũng hiểu rất rõ con gái mình, người bình thường cô ta sẽ chẳng để vào mắt.
Nếu ban đầu không vì áp lực từ ba mẹ, Tôn Mạc sẽ không bao giờ đồng ý kết hôn với Trình Kiêu.
Tôn Mạc nhìn Lưu Tào Khang, mỉm cười giới thiệu: “Ba, mẹ, đây là Lưu Tào Khang!”
Lưu Tào Khang cười nhẹ, nói với vẻ không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: “Cháu chúc chú Tôn dồi dào sức khỏe, vạn sự như ý.”
Lịch sự và đàng hoàng, ung dung điềm đạm, Tôn Đại Hải càng thêm chắc chắn gia thế của Lưu Tào Khang này không bình thường.
“Xin hỏi ba cậu là?” Tôn Đại Hải rất tò mò người yêu của con gái mình rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Lưu Tào Khang hơi cúi người, đáp: “Ba cháu là Lưu Đắc Long!”
“Lưu Đắc Long? Phó thị trưởng Lưu!” Có tiếng cảm thán vang lên từ trong đám đông.
“Thì ra là con trai Phó thị trưởng, bảo sao lại có khí chất này!”
“Mọi người vẫn chưa biết đúng không, chẳng mấy chốc chữ ‘Phó’ kia sẽ bị lược bỏ thôi. Tôi nghe một người bạn làm trong chính trị nói lần này Lưu Đắc Long lại được thăng chức rồi!”
“Thật không? Vậy thì quá lợi hại!”
Mọi người kinh ngạc cảm thán, ánh mắt nhìn Lưu Tào Khang đầy vẻ nịnh nọt.
Ninh Long vẫn luôn mỉm cười trò chuyện với họ hàng, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên vui mừng!
“Thật không ngờ cháu gái mình lại tìm được con trai của phó thị trưởng Lưu, chẳng trách lúc đầu mình giới thiệu đối tượng cho nó lại thất bại!”