CHƯƠNG 598
“Là một người dân quèn tầm thường thì nên có giác ngộ của dân quèn, đừng động đến những tồn tại mà anh không có khả năng động đến! Càng đừng ảo tưởng, mơ giấc mộng một bước lên trời!”
Tôn Mạc dừng lại, bước ra một bước, quay đầu nhìn Trình Kiêu với vẻ thương hại, coi như là bố thí.
“Tôi cho anh một lời khuyên cuối cùng, đừng dây vào Y Linh. Đừng nói là anh, cho dù đại lão Mã Tài ở trước mặt ba ruột của Y Linh cũng chỉ có thể cúi đầu.”
Sau khi Tôn Mạc nói xong thì sải bước trên đôi chân dài nuột nà đi về phía cửa phòng riêng.
Trình Kiêu vốn đang cúi đầu im lặng, đột nhiên ngẩng đầu lên.
“Ồ, hoá ra trong mắt cô, tôi chỉ là một người dân quèn tầm thường chỉ biết dựa vào người ngoài.”
Trong giọng Trình Kiêu có vẻ tự giễu.
Tôn Mạc dừng lại, nhưng không quay đầu, trong giọng nói lộ rõ sự khinh thường: “Chẳng lẽ không phải?”
“Nếu không có những người như Lôi Chấn Vũ và Mã Tài thì anh còn lại gì?”
“Sau khi tốt nghiệp đặt chân vào xã hội, với tính cách của anh e rằng thậm chí còn không tìm được việc làm.”
“Tôi biết anh đánh nhau rất giỏi, nhưng cùng lắm anh cũng chỉ đi làm vệ sĩ cho người khác. Cho dù Y Linh và anh đến bên nhau, sao anh có thể mang lại hạnh phúc cho cô ấy?”
“Huống hồ ba ruột của Y Linh sẽ không cho phép con gái mình ở bên một kẻ vô danh tiểu tốt.”
Trình Kiêu gạt đi vẻ ngả ngớn trên mặt, sắc mặt đột nhiên trở nên hơi nghiêm trang.
Những lời này của Tôn Mạc, trước đây Hàn Quốc Mạnh cũng từng nói với anh. Khi đó anh đã biết có lẽ thân phận của Y Linh rất không tầm thường.
Nhưng thế thì sao?
Trình Kiêu nhìn Tôn Mạc, chậm rãi nói.
Giọng của anh mạnh mẽ nhưng hư ảo, như thể đến từ trên chín tầng trời.
“Chưa nói tới tình cảm của tôi với Y Linh, nó không phải như những gì cô nghĩ. Cho dù tôi thật sự muốn theo đuổi Y Linh thì ai có thể ngăn cản được tôi?”
“Những nhân vật lớn mà cô nói kia, trong mắt tôi đều không khác gì con kiến. Tôi có thể khiến tất cả phải cúi đầu chỉ bằng một lời nói! Những chướng ngại mà cô nói, trong mắt tôi nó có thể dễ dàng bị chém đứt chỉ bằng một nhát kiếm tiện tay!”
“Cô trọng tiền tài, quyền lực, địa vị. Sao cô biết những thứ này chẳng khác gì rác thải đối với tôi! Thậm chí cô còn không biết rằng mình đang nói chuyện với sự tồn tại nào.”
“Tầm nhìn của cô đã định đời này cô chỉ có thể chìm nổi trong thế giới phàm trần này, trăm năm qua đi chỉ trong chớp mắt, còn tôi, đã vươn tới vũ trụ và bầu trời sao từ lâu rồi.”
“Tới khi cô chôn xương trong cát, hồng nhan hoá thành cát bụi thì tôi vẫn ngạo nghệ thương khung, vạn năm bất diệt. Cô cảm thấy giá trị quan của thần và người sẽ giống nhau sau?”
“Cô và tôi là người đến từ hai thế giới, vậy nên đừng dùng tầm nhìn của con kiến để đánh giá tôi.”
Những lời nói với vẻ tức giận của Trình Kiêu không ngừng văng vẳng bên tai Tôn Mạc, giống như từng mũi tên sắc nhọn, từng chữ đâm thẳng vào trái tim. Tôn Mạc như bị hàng ngàn mũi tên xuyên qua tim, tôn nghiêm rơi lả tả đầy đất.
Nói thật, Tôn Mạc rất xuất sắc. Nhưng cho dù xuất sắc hơn nữa cũng chỉ là một cô gái nhỏ bình thường ham hư vinh trong thế giới trần tục này.
Nhân sinh quan, giá trị quan, thế giới quan của cô ta đã được cố định từ lâu, đời này chỉ có thể giới hạn trong một thành phố hoặc một quốc gia.