CHƯƠNG 597

“Dáng vẻ này của anh thật sự khiến người khác thấy buồn nôn!”

Trình Kiêu quay đầu lại, khẽ liếc nhìn cô ta.

Đột nhiên, Tôn Mạc cảm thấy tim mình như bị va đập mạnh.

Cô ta cảm nhận được sự khinh thường sâu sắc trong mắt Trình Kiêu, giống như người khổng lồ coi thường con kiến, thần linh coi thường chúng sinh.

Hơn nữa, Tôn Mạc thậm chí còn không giận nổi, giống như Trình Kiêu là thần linh cao ngạo xa cách.

Cô ta chỉ là một con kiến.

“Cô gọi tôi ra đây là muốn nói gì?” Trình Kiêu nhẹ giọng cất lời, ánh mắt lãnh đạm như đang nhìn một người xa lạ.

Một lúc sau Tôn Mạc mới hoàn hồn, ngoài khiếp sợ, chán ghét Trình Kiêu ra, cô ta còn có thêm chút tức giận.

Sau đó, lại qua một lúc nữa, Tôn Mạc hít một hơi thật sâu và cuối cùng bình tĩnh trở lại.

“Trình Kiêu, tuy tôi và anh không cùng mục đích, không thể chung đường. Nhưng dù sao chúng ta cũng đã sống cùng nhau mười mấy năm. Tôi thừa nhận mình rất ghét anh, nhưng cũng không đành lòng nhìn anh bỏ mạng.”

“Lần này tôi tìm anh là muốn cho anh một vài lời khuyên chân thành.”

Khóe miệng Trình Kiêu cong lên một đường vòng cung khó nhận ra, anh hời hợt hỏi: “Lời khuyên gì?”

Tôn Mạc dừng tất cả động tác trong tay, hơi ngửa cái cổ như ngọc lên, trên mặt lộ ra vẻ thận trọng: “Tốt nhất anh hãy tránh xa Y Linh ra, gia thế của Y Linh hùng mạnh đến mức anh không thể tưởng tượng được đâu.”

“Đời này của anh còn không xứng xách giày cho cô ấy, vậy nên đừng hoang tưởng nữa.”

“Nếu không một ngày nào đó mất mạng thì đừng trách tôi không nhắc nhở anh!”

“Ha ha…” Trình Kiêu đột nhiên thấp giọng cười, tiếng cười có ý tứ không thể nói thành lời, như vừa có vẻ châm chọc, thương hại, lại vừa có chút tức giận. Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Hôm nay cô gặp tôi chỉ để cánh cáo tôi những điều này?”

“Tôi cảm thấy không phải cô đang lo lắng cho sự an nguy của tôi, mà là lo tôi tìm được người phụ nữ tốt hơn cô đúng không?”

“Người như cô không thể chịu nổi người khác sống tốt hơn mình.”

Tôn Mạc dường như bị đâm vào chỗ đau, tức giận đập bàn, đứng lên phẫn nộ quát: “Trình Kiêu, anh đừng không biết thức thời, không biết ý tốt của người khác!”

“Hôm nay tôi tới nhắc nhở anh chỉ vì nể tình chúng ta đã chung sống với nhau hơn mười năm, tôi không muốn thấy anh vì không biết tự lượng sức mình mà đâm đầu vào chỗ chết!”

Trên mặt Tôn Mạc hiện lên vẻ mỉa mai: “Hừ, tôi biết Lôi Chấn Vũ và đại lão Mã Tài đều đối xử với anh rất khách sáo, đến Vân Kim Thoa cũng rất thích anh. Tuy tôi không biết anh làm bằng cách nào nhưng cứ dựa vào người khác mãi, không phải thực lực của bản thân.”

“Bỏ qua những người này thì anh vẫn chẳng là gì cả. Tôi hy vọng anh nhận ra mình là ai, đừng để chút vẻ vang trước mắt làm cho mất tỉnh táo.”

“Mong anh nhớ rằng, cho dù anh quen nhiều nhân vật lớn hơn nữa mà tự thân anh không có năng lực thì anh vẫn chỉ là một người dân quèn tầm thường thôi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play