CHƯƠNG 427
Đám người ngu ngơ.
Trương Manh nhịn không được cười lên nói: “Ba, sao có thể! Trình Kiêu tên nghèo kia, làm sao có thể mua nổi loại hoa quả ba nói kia?”
“Ba chắc chắn là nhìn lầm!”
“Mà ba cũng đã nói, loại hoa quả kia có tiền mà không mua được, Trình Kiêu làm sao có thể mua được?”
Trương Manh tin tưởng, chắc chắn là ba mình nhìn lầm.
Ba Trương Manh nhấc rổ lên, chỉ vào vị trí góc dưới bên trái nói ra: “Con nhìn cái nhãn hiệu này, đây là nhãn hiệu đặc biệt của Đế Lạc Phỉ Khắc. Nếu như ba không đoán sai, nửa rổ hoa quả này mang ra từ Đế Lạc Phỉ Khắc.”
Trương Manh bỗng nhiên trừng to mắt, hoảng sợ nói: “Đế Lạc Phỉ Khắc! Khách sạn thần bí nhất Hà Tây, khách sạn trong truyền thuyết chỉ chiêu đãi những đại nhân vật đỉnh cấp!”
“Trình Kiêu tên nghèo kia, làm sao có thể vào Đế Lạc Phỉ Khắc!”
Mấy người Nghiêm Học Văn cũng là một mặt ngốc trệ, Đế Lạc Phỉ Khắc, tồn tại thần bí hơn so Đế Vương Các!
Ngay cả phú nhị đại như anh ta cũng không vào được, Trương Manh cũng giống vậy không có tư cách đi vào.
“Ba, ba, có phải tính sai rồi hay không? Lấy thân phận Trình Kiêu, sao có tư cách tiến vào Đế Lạc Phỉ Khắc?” Trương Manh một mặt khinh bỉ cười lạnh.
Ba Trương Manh nhìn chằm chằm Trương Manh, trầm giọng nói: “Ta thật hi vọng là tính sai . . . . . .”
Nghe được câu này, Trương Manh nhíu mày, sau đó ha ha cười nói: “Ba, ba không cần lo lắng, Trình Kiêu chỉ là một tên nghèo mà thôi, ba chắc chắn là tính sai, nói không chừng đây chỉ là loại quả có điểm giống nhau mà thôi. Cái rổ cũng là được Trình Kiêu nhặt từ trong đống rác, đúng lúc là do Đế Lạc Phỉ Khắc ném ra.”
Ba Trương Manh cầm một quả lên cắn một cái, lập tức một mặt hưởng thụ nhắm mắt lại.
“Ta cũng chỉ là mấy trước năm có đi theo đại nhân vật đến Đế Lạc Phỉ Khắc một lần, may mắn ăn vào một miếng, ta vẫn luôn chưa từng quên mùi vị đó, đó là thứ ngon nhất trong cuộc đời ta được ăn.”
Trương Manh hơi không tin nhìn ba mình một chút, cười nhạo một tiếng: “Ba, ba có cần thế hay không? Có kì diệu vậy sao? Con nếm thử!”
Trương Manh cũng cầm một trái, một mặt ghét bỏ cắn một cái.
Sau đó. . . . . .
Qua một phút đồng hồ, Trương Manh đột nhiên kinh hô một tiếng: “Oa, đây cũng quá ngon! Ngon muốn khóc!”
Sau đó Trương Manh khóc thật, cô ta cảm thấy mình sống hai mươi năm đều sống vô dụng rồi, chưa hề ăn đồ mỹ vị như vậy.
Ăn một miếng, dư vị một năm!
Nghiêm Học Văn cau mày nói: “Ăn ngon như vậy sao?”
Sau đó anh ta cũng cầm một trái.
Lại sau đó, Nghiêm Học Văn cũng khóc.
Nửa rổ hoa quả vốn muốn vứt đi, vài phút chưa đến, liền bị đám người ‘càn quét’ trống không.
Có điều hoa quả là đã ăn hết, nhưng vẫn là không ai tin tưởng Trình Kiêu có tư cách tiến vào Đế Lạc Phỉ Khắc.