Trình Kiêu tiếp nhận đống thẻ, ném thẻ tử kim lên bàn nói: "Tôi không có thói quen không làm mà hưởng."
Phục vụ liếc nhìn Lôi Hồng Húc đang có chút kinh ngạc, vẻ mặt dò hỏi.
Lôi Hồng Húc cười ha ha nói: "Được, nghe lời anh!"
Phục vụ cầm lấy thẻ của Trình Kiêu cà 3 tỷ.
Đám người Lý Ngôn nhìn thấy cảnh này, hơi kinh ngạc nói: "Thằng oắt này dám cà 3 tỷ mà mặt không đổi sắc chút nào? Sao tôi có cảm giác anh ta không giống cái tên vô dụng trước kia nhỉ?"
Triệu Cương cười lạnh: "Phô trương ra vẻ cả thôi, lát nữa chút tiền ấy mất sạch, để xem anh ta còn bình tĩnh nổi không!"
Vương Hiểu Hi khoác tay Tôn Mạc, kinh ngạc nói: "Mạc, tiền của Trình Kiêu là cậu cho anh ta sao? 3 tỷ lận đấy, anh ta lấy tiền ở đâu ra?"
Sắc mặt Tôn Mạc lạnh lùng, giọng điệu trầm thấp: "Chắc là Chủ tịch Lôi cho anh ta tiền."
"Chủ tịch Lôi lại còn cho tiền? Rốt cuộc Trình Kiêu có chỗ nào đáng để ông ấy làm như vậy chứ?" Vương Hiểu Hi không hiểu nổi.
Đây cũng chính là vấn đề Tôn Mạc muốn biết.
"Cậu cả Lôi, hay là chúng ta chơi poker trước, anh thấy sao?" Lý Ngôn cười nói.
"Tùy, mấy người muốn chơi cái gì, chúng ta chơi cái đó!" Nét mặt Lôi Hồng Húc kiêu ngạo.
"Trình Kiêu, còn anh thì sao?" Lý Ngôn nhìn về phía Trình Kiêu.
"Tùy." Trình Kiêu bình thản đáp.
Tôn Mạc nhíu mày, không nhịn được nhắc nhở: "Trình Kiêu, anh phải suy nghĩ cho kỹ.
Cho dù Chủ tịch Lôi cho anh một ít tiền, nhưng chơi mấy trò bài bạc này chút tiền đó chẳng ăn thua gì đâu!"
Lôi Hồng Húc cười xấu xa nói: "Ý cô là mang số tiền này về nhà đưa cô giữ mới là an toàn nhất, tin cậy nhất đúng không?"
Tôn Mạc đúng là có suy nghĩ này, Trình Kiêu trên danh nghĩa là chồng của cô, tiền của Trình Kiêu có một nửa là của cô.
Thế nhưng bị Lôi Hồng Húc nói trúng tim đen, Tôn Mạc tự nhiên sẽ không thừa nhận: "Tôi chỉ có ý tốt nhắc nhở thôi, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi không muốn nhìn thấy anh ấy trắng tay ra về!"
Trình Kiêu chỉ cảm thấy những lời này dối trá vô cùng, làm anh có chút mất kiên nhẫn: "Bắt đầu đi!"
"Được, chia bài đi!" Lý Ngôn nói với nhân viên bên cạnh.
Poker có thể nói là trò chơi bình thường nhất, thuộc dạng phổ biến với số đông, quy luật cũng đơn giản.
Ngay cả người chưa từng vào sòng bạc như Trình Kiêu cũng có thể hiểu được.
Mấy người đàn ông ngồi trên chiếu bạc mỗi người một vẻ, nhưng ai cũng giống như đang chuẩn bị nghênh đón một trận đại chiến sắp sửa xảy ra, bầu không khí hết sức ngưng trọng.
Mấy cô gái như Tôn Mạc đứng ở xung quanh quan sát tình huống.
Chia bài xong, Lý Ngôn nói chuyện trước, anh ta bốc hẳn một nắm thẻ ném ra giữa bàn: " 30 triệu!"
"Theo!" Triệu Cương cũng ném tới 30 triệu thẻ.
Lưu Tào Khang trực tiếp ném thẻ, không nói chuyện.
Trình Kiêu cũng không nói gì, ném ra bàn 30 triệu thẻ.
Đến lượt Lôi Hồng Húc, người này cười ha hả nói: "Chuyện tốt đi đôi, tôi 60 triệu!"
Xong hết một vòng, Triệu Cương mới bắt đầu xem bài.
"Mẹ nó!" Triệu Cương mắng một câu, đánh bài xuống.
Lý Ngôn cũng xem bài một chút, phát hiện của mình là một đôi năm, tính ra không lớn nhưng cũng không nhỏ.
"300 triệu!" Lý Ngôn nâng giá.
Có người xem bài, Lưu Tào Khang cũng xem.
Thực ra anh ta chẳng mấy hứng thú với bài bạc, chơi đa phần chỉ dựa vào bản năng.
Nhìn bài xong phát hiện lại là con chín lớn nhất, Lưu Tào Khang cũng đặt xuống.
Lôi Hồng Húc nhìn bài, con tám khá lớn, văng tục một câu rồi ngả bài luôn.
Chỉ còn lại Trình Kiêu và Lý Ngôn.
Trình Kiêu vẫn không nhìn bài như cũ, anh bốc thêm 150 triệu thẻ ném ra bàn.
Theo luật của Poker, ai xem bài sẽ gấp đôi tiền đặt cược.
Trình Kiêu 150 triệu cũng đồng nghĩa Lý Ngôn phải ra 300 triệu.
Chỉ còn lại một mình Trình Kiêu nhưng anh lại không xem bài, phần thắng của Lý Ngôn là rất lớn.
Lý Ngôn tự nhiên sẽ không hoảng hốt xem bài trước.
Đọc ????hê???? các chươ????g ????ới ????ại ﹏ T????Ù MT????UYỆ????.v???? ﹏
"300 triệu!" Lý Ngôn nói.
"Theo!" Trình Kiêu không do dự chút nào, trực tiếp ném thẻ ra giữa bàn.
Lại qua mấy vòng, số thẻ trên bàn đã sắp hơn 3 tỷ.
Mấy cô gái xem đến kinh ngạc.
Cô nàng đứng phía sau Lôi Hồng Húc hai mắt tỏa sáng lấp lánh.
Số tiền này có đôi khi người bình thường hơn nửa đời người cũng không kiếm ra nổi.
Lý Ngôn có chút lo lắng, 1,5 tỷ thẻ của anh ta đã sớm hết sạch, bèn dùng thẻ của Triệu Cương.
Vậy mà Trình Kiêu vẫn không xem bài, tựa như cực kỳ nắm chắc đối với chính mình.
"Con mẹ nó, thằng oắt này là một tay cờ bạc đấy à? Sao nó bình tĩnh dữ vậy!" Trong lòng Lý Ngôn thầm chửi.
Lý Ngôn lại cắn răng theo tiếp mấy vòng, giờ thì ngay cả thẻ của Lưu Tào Khang anh ta cũng xài luôn.
Thấy Trình Kiêu vẫn không có dấu hiệu muốn xem bài, anh ta chỉ có thể xấu hổ nói: "Xem bài!"
Bài được mở ra, Trình Kiêu một đôi năm với một con ba.
Trình Kiêu cổ quái nhìn Lý Ngôn, mà sắc mặt Lý Ngôn nháy mắt trở nên khó coi vô cùng, bàn tay cầm bài siết lại thành nắm đấm.
"Tôi thua!" Lý Ngôn trực tiếp vứt bài xuống đất, vẻ mặt âm ngoan trừng mắt nhìn Trình Kiêu.
"Hahaha, lợi hại!" Lôi Hồng Húc vui vẻ cười to, giúp Trình Kiêu kéo về một đống thẻ nằm ở giữa bàn.
Một ván này, Trình Kiêu thắng hơn 3 tỷ!
Triệu Cương tò mò nhặt bài Lý Ngôn vứt dưới đất lên, lẩm bẩm: "Bài cậu rốt cuộc thế nào mà lại theo lâu thế?"
Vừa cầm lên xem, Triệu Cương nhìn sang Lý Ngôn đang tức tối, trực tiếp bật cười: "Hahaha Lý Ngôn, cậu gồng dữ quá đó!"
Lưu Tào Khang cũng tò mò nhìn sang, phát hiện bài của Lý Ngôn lại giống hệt Trình Kiêu, cũng là một đôi năm và một con ba.
Mà theo luật thì nếu bài giống nhau, người nào xem bài trước sẽ thua.
Thảo nào Lý Ngôn tức như thế, cho dù bài của Trình Kiêu lớn hơn một chút, trong lòng anh ta cũng đỡ tức hơn.
Lôi Hồng Húc thò đầu tới nhìn thoáng qua, nhất thời cười lớn chọc ghẹo: "Hahaha Lý Ngôn, con mẹ nó nếu như anh không ra bài, biết đâu người thắng là anh không chừng!"
"Trình Kiêu, có phải anh biết bài của anh ta giống hệt bài anh cho nên mới không ra bài không?" Lôi Hồng Húc tò mò hỏi.
Trình Kiêu thành thật gật đầu: "Đúng vậy."
Lý Ngôn hừ lạnh một tiếng: "Tôi không tin, tiếp tục!"
Lượt chia thứ hai, Trình Kiêu trực tiếp ném thẻ ra giữa bàn, tăng số tiền cược một chút.
Trình Kiêu luôn không xem bài, nhưng kết quả cuối cùng đều là anh thắng.
Cứ như thể Trình Kiêu có một đôi mắt có khả năng nhìn thấu bài vậy, anh nhìn được bài của tất cả mọi người.
"Không chơi nữa!"
Triệu Cương đi đổi thẻ năm lần rồi, mỗi lần 1,5 tỷ, năm lần chính là 7,5 tỷ, chút tiền còm ấy của anh ta không cáng đáng nổi nữa.
Lý Ngôn cũng kêu khổ không thôi.
anh ta đổi thẻ ba lần, ngay cả 6 tỷ của Lưu Tào Khang anh ta cũng dùng luôn, tính ra là 15 tỷ rồi.
Cho dù cha ruột anh ta có tài sản hơn mấy trăm tỷ, 15 tỷ cũng không phải một con số nhỏ.
"Ăn gian, chắc chắn là anh ta ăn gian, đổi trò khác!" Lý Ngôn không dám tiếp tục nữa, nhưng lại không cam lòng chịu thua trước Trình Kiêu, anh ta muốn đổi trò khác.
Lôi Hồng Húc cười to nói: "Đã thật, ngày hôm nay đã quá đi thôi! Ha ha ha..."
"Trình Kiêu, bọn họ muốn đổi trò, anh thấy thế nào?" Lôi Hồng Húc mở miệng hỏi.
Hiện tại anh ta đã xem Trình Kiêu như người dẫn dắt.
Trình Kiêu nói thế nào, anh ta làm thế đó.
Trình Kiêu thản nhiên nói: "Tùy tiện."
Tuy hiện tại chỉ có thực lực Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng Trình Kiêu muốn nhìn thấu lá bài thì chỉ cần dùng một pháp thuật nhỏ là có thể làm được.
Kế tiếp mấy người lại chơi mạt chược, bài cửu đẳng nhưng Trình Kiêu chơi ván nào cũng thắng, còn thắng đậm hơn cả chơi Poker.
Dù sao chơi Poker tuy có thể nhìn thấu mặt bài nhưng phải có vận may bốc được lá bài điểm cao mới có thể thắng được.
Còn cái phương pháp treo đầu dê bán thịt chó thì mặc dù Trình Kiêu cũng biết đấy, nhưng chẳng đáng để anh đem ra xài.
Bằng không nếu để cho mấy người bạn cũ ở giới tu tiên biết chuyện, còn không cười rụng răng mới là lạ.
Các trò khác như đổ xúc sắc, Trình Kiêu vừa nhìn đã biết ngay mấy điểm.
Mạt chược chưa ra bài anh đã biết con gì con gì, muốn không thắng cũng khó..