"Trò đùa này hơi quá rồi đó!" Lý Ngôn trợn mắt há hốc mồm.
Nghe Lưu Tào Khang giải thích xong, nhìn thấy cái vẻ khó coi trên mặt anh ta, hai người Vương Hiểu Hi và Triệu Cương cũng lộ ra biểu cảm khó có thể tin nổi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn, trong trẻo nhưng lạnh lùng tuyệt thế của Y Linh cũng đầy kinh ngạc, hóa ra một Trình Kiêu nhìn có vẻ bình thường lại có bối cảnh kinh khủng như vậy.
Thời điểm Tôn Mạc tiếp xúc với tấm thẻ này ở Biển Lam lần đầu tiên, Cô ta còn cho rằng thái độ của Thư kí Dương đối với tấm thẻ có phần thận trọng quá mức.
Ngày hôm nay nhìn thấy ngay cả Lưu Tào Khang cũng mang vẻ mặt ngưng trọng, Cô ta mới hiểu thì ra tấm thẻ tử kim trước mắt sang quý tới cỡ nào.
Chỉ là mặc kệ ra sao Cô ta cũng không tài nào hiểu nổi, Trình Kiêu có tài đức gì mà lại khiến Lôi Chấn Vũ biếu một thứ trân quý như vậy.
"Trình Kiêu, rốt cuộc tôi cũng hiểu rồi! Khó trách từ sau khi trở về từ nhà họ Lôi, anh lại mang theo tư thái cao ngạo không ai bì nổi, hóa ra tấm thẻ này chính là chỗ dựa của anh!" Tôn Mạc nhìn Trình Kiêu lạnh lùng nói, tự cho là đã nhìn thấu Trình Kiêu.
"Thế nhưng tôi vẫn dùng câu nói kia, thực lực của người khác suy cho cùng cũng là của người khác, chỉ có chính mình mạnh mẽ mới thật sự mạnh mẽ.
Nhà họ Lôi có thể giúp anh trong chốc lát nhưng không giúp được cả đời!"
"Cho nên tôi mong anh hãy nhận thức rõ xem mình là ai, nếu không dựa vào nhà họ Lôi che chở, anh căn bản không thể trêu chọc nổi!"
Đám người Lý Ngôn và Triệu Cương lần thứ hai ngẩng đầu lên thật cao, vốn dĩ bọn họ bị tấm thẻ tử kim trong tay Trình Kiêu làm chấn động, nhưng khi nghe Tôn Mạc nói, bọn họ nhất thời phản ứng lại.
Nếu như không có nhà họ Lôi che chở, Trình Kiêu vẫn là một thằng vô dụng.
Bản thân anh có tấm thẻ cũng không thay đổi được cái gì, trừ phi Lôi Chấn Vũ lần nào cũng có thể ra mặt thay cho anh.
Lôi Hồng Húc thực sự rất ngứa mắt với hành động của Tôn Mạc, bèn cười phì một tiếng: "Người phụ nữ này biết điều thật đấy, lúc nào cũng trợ giúp người ngoài đả kích chồng mình!"
"Ý cô muốn nói Trình Kiêu đắc tội không nổi cái người Cậu cả Lưu này chứ gì? Không cần quanh co lòng vòng đâu, cứ nói thẳng không phải là xong rồi à?"
Sắc mặt Tôn Mạc hết sức khó coi nhưng cũng không để ý tới Lôi Hồng Húc, chỉ lạnh lùng nhìn Trình Kiêu.
Trình Kiêu thản nhiên lia mắt nhìn cô, chưa từng biện giải câu nào, tựa như người khổng lồ nhìn xuống mấy con kiến hôi: "Thứ tôi dựa căn bản không phải người như cô có thể tưởng tượng nổi."
Nói xong, Trình Kiêu không thèm để ý tới Cô ta, quay sang người quản lý lãnh đạm hỏi: "Kết toán xong chưa?"
"Xong rồi, xong rồi ạ." Quản lý vội vàng cúi đầu khom lưng với Trình Kiêu, thái độ còn cung kính hơn gấp mười lần so với đám người Lưu Tào Khang.
"À không, không phải, chưa kết xong ạ, xin cậu chờ một chút!"
Nói thật nhanh xong, quản lý vội vàng chìa hai tay cầm lấy tấm thẻ tử kim, thao tác gì đó trên máy tính ở quầy thu ngân phía sau một hồi.
"Thưa cậu, cậu là vị khách tôn quý nhất của Chủ tịch Lôi chúng tôi, về sau chỉ cần cậu cầm tấm thẻ này đến tiêu phí ở bất cứ trung tâm thương mại hoặc khách sạn nào thuộc tập đoàn Chấn Vũ, cậu đều có thể hưởng đãi ngộ miễn thanh toán!"
"Tiền của cậu ta đã hoàn trả lại không thiếu một đồng nào, hiểu lầm vừa rồi mong là cậu có thể bỏ qua cho!" Quản lý trưng ra vẻ mặt lấy lòng nhìn Trình Kiêu, vô cùng hy vọng Trình Kiêu tha thứ cho mình.
Trình Kiêu không thèm phản ứng với ông ta, nếu như ở đây không phải công ty dưới trướng Lôi Chấn Vũ, nếu không phải anh trùng hợp có tấm thẻ này, vậy thì ngày hôm nay anh sẽ bị bọn họ khi dễ.
Vì thế tay quản lý căn bản không đáng để đồng tình, Trình Kiêu không thèm tính sổ đã là khoan dung lắm rồi.
Trình Kiêu thu hồi thẻ tử kim, không nghĩ tới tấm thẻ này còn dùng rất thuận tay.
Anh cười như không cười quét mắt nhìn mấy người Lưu Tào Khang, cuối cùng ánh nhìn rơi vào Tôn Mạc, mặt không chút thay đổi nói: "Có thể đi được chưa?"
"Đi thôi đi thôi, mua quần áo thôi mà cũng phiền phức như vậy, thật mất hứng!" Vương Hiểu Hi oán giận lẩm bẩm một câu, lôi kéo Triệu Cương tức tối tính tiền.
Bọn họ muốn hạ nhục Trình Kiêu, kết quả không những rước bực vào người, trái lại còn khiến Trình Kiêu khoe mẽ một hồi, bây giờ lại thêm một tên Lôi Hồng Húc khó chơi nữa.
Kết toán xong, Lý Ngôn thấy Lưu Tào Khang rầu rĩ không vui, bỗng nhiên nở một nụ cười xấu xa.
"Được rồi, hôm nay chắc là Phỉ Thúy các có mở cửa đấy, hay là chúng ta chơi cái gì kích thích đi?"
"Trình Kiêu, nếu anh đã có tiền, có muốn chơi cùng chúng tôi không?" Lý Ngôn nhìn Trình Kiêu nói với vẻ không có ý tốt.
Vương Hiểu Hi lập tức khoác tay Tôn Mạc, nói: "Đúng rồi Mạc, tớ đã sớm nghe nói Phỉ Thúy các nổi tiếng lắm, nhưng chưa từng qua đó bao giờ, nhân tiện hôm nay chúng ta đi xem thử luôn nhé!"
"Tiểu Linh Linh cũng đi đi, không được từ chối đâu đấy!"
Đây là đang cố tình ép Trình Kiêu phải đi.
Thấy Trình Kiêu im lặng không lên tiếng, Lý Ngôn khinh miệt cười nói: "Sao nào? Không dám đi hay là không chơi nổi?"
Lôi Hồng Húc chợt cười to một tiếng, đi tới vỗ vỗ vai Trình Kiêu nói: "Chơi thì chơi, hôm nay toàn bộ hóa đơn của anh cứ tính hết cho tôi.
Mạnh dạn chơi chết bọn họ, sợ cái búa á!"
Ba cô gái không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã, bọn họ chưa từng thấy qua đại thiếu đỉnh cấp nào thô bạo như thế!
"Được, nếu Cậu cả Lôi muốn dâng tiền cho chúng tôi, chúng tôi tất nhiên không thể chối từ!" Lý Ngôn đắc ý cười nói.
Lôi Hồng Húc ngu ngốc lại nhiều tiền, mười lần đánh bài chín lần thua.
Lý Ngôn vốn chỉ muốn nhân cơ hội này làm nhục Trình Kiêu để lấy lòng Lưu Tào Khang thôi, không ngờ Lôi Hồng Húc cũng muốn thò một chân vào.
Nếu như có thể làm nhục Trình Kiêu, hời được một mớ từ Lôi Hồng Húc, vậy chẳng phải là vẹn toàn đôi bên?
Trình Kiêu bị Lôi Hồng Húc lôi kéo lên tầng cao nhất ở trung tâm thương mại Đại Hoa Thế Kỷ.
Phỉ Thúy các là một trường đổ thạch, nhưng bên trong còn có những loại hình giải trí khác, nói trắng ra đây chính là một sòng bạc mang danh trường đổ thạch.
Tuy nhiên, nơi này thuộc dạng cao cấp sang trọng, có thiết lập tiêu chuẩn thấp nhất.
Người có khả năng tiến vào tệ lắm cũng phải có giá trị chục tỷ.
Vì thế chỗ này không phải là một nơi xa hoa thác loạn như mấy cái sòng bạc ngầm ở trong phim truyền hình, cũng không có mấy người đàn ông vai u thịt bắp la hét om sòm.
Đa phần những người chơi đùa bên trong đều là thân sĩ phú hào áo mũ chỉnh tề.
Phỉ Thúy các vô cùng náo nhiệt nhưng lại ngay ngắn có trật tự, muốn chơi trò gì cũng có, nghe nói được xây dựng dựa theo quy cách phổ biến ở Las Vegas.
Lý Ngôn nhìn Trình Kiêu, cười lạnh hỏi: "Chơi không?"
Trình Kiêu không nói chuyện, Lôi Hồng Húc trả lời: "Chơi, ai không chơi chính là cháu trai!"
Trình Kiêu: "..."
Ba cô gái Tôn Mạc lần đầu tiên tới đây, đối với mọi thứ đều vô cùng hiếu kỳ.
Mấy người Lý Ngôn thì đi sang quầy phục vụ ở bên kia đổi thẻ.
ngôn tình ngược
Nhân viên mặc áo sơ mi trắng cung kính chào hỏi: "Cậu Lý, anh đã tới!"
Xem ra Lý Ngôn chính là khách quen ở nơi này, khó trách anh ta có lòng tin như vậy, dám mời cả Trình Kiêu đến.
"Đổi tỷ rưỡi thẻ cho mỗi người chúng tôi!" Lý Ngôn chỉ vào Lưu Tào Khang và Triệu Cương nói.
"Được, anh chờ một chút!"
Lý Ngôn đổi xong thì đến lượt Lôi Hồng Húc.
Con hàng này trực tiếp tiến lại ghế chân cao ngồi xuống, tùy tiện nói: "Đổi cho hai người chúng tôi mỗi người 3 tỷ, nhớ ghi sổ!"
Vẻ mặt ba người Lý Ngôn ngơ ngác, đến sòng bạc ghi sổ có lẽ Lôi Hồng Húc là người đầu tiên.
Vậy mà nhân viên phục vụ dường như đã sớm biết trước, trực tiếp tách đôi số thẻ trị giá 6 tỷ ra đưa tới trước mặt Lôi Hồng Húc.
"Sau khi đổi 6 tỷ, số tiền Cậu Lôi gửi còn có 84 tỷ!"
"..."
Lần này đám người Lý Ngôn cạn lời luôn rồi.
Thằng con phá gia này xem sòng bạc là ngân hàng sao?
Vẻ mặt Lôi Hồng Húc vẫn rất bình thản, tựa như hết thảy đều là đương nhiên, rõ ràng con hàng này sớm đã quen rồi.
Đẩy 3 tỷ thẻ đến trước mặt Trình Kiêu, Lôi Hồng Húc móc ra một điếu xì gà, phục vụ lập tức nâng hai tay châm thuốc cho anh ta.
Lôi Hồng Húc rít lấy một hơi nhả ra một vòng khói, hào phóng nói: "Trình Kiêu, cứ chơi thoải mái đi, thắng là của anh, còn thua tính cho tôi!".